Ký linh
Chương 73
Đây là người đầu tiên Đàm Vân Sơn gặp ở Vong Uyên. Chàng không biết chuyện đối phương quên chỉ là một trường hợp đơn lẻ hay là… Chàng không dám nghĩ sâu thêm, sợ nghĩ gì nhiều thì nó sẽ thành thật.
Cổ tay bên cầm dao bỗng bị túm chặt, đối phương nhân lúc chàng phân tâm đã thoát khỏi lưỡi dao co giò bỏ chạy, lẩn nhanh như trạch, chớp mắt đã biến mất vào trong màn đêm, không còn tăm hơi.
Vất vả mãi mới bắt được một người, đáng ra đã có thể tìm hiểu nhiều hơn. Đàm Vân Sơn buồn bực tra dao vào vỏ. Vì đang khó chịu nên chàng mới tra hơi mạnh tay, suýt thì đâm phải đùi mình. Thế là chàng lại càng thêm buồn bực. Quả là một vòng luẩn quẩn.
Sau đó chàng mới nhận ra, tay tra dao là cánh tay bị thương, tra dao mạnh tay như vậy mà bả vai chẳng thấy đau chút nào.
Đàm Vân Sơn tháo miếng vải hờ hững sắp rơi ra, cầm đèn cung đình soi vai, chùi vết máu khô dở đi thì thấy miệng vết thương gần như đã lành hẳn, chỗ dấu răng rỉ máu chỉ còn lại một chấm hồng.
Hóa ra đúng là ở đây bị thương có thể tự lành lại được, người kia không nói dối.
Nhưng Đàm Vân Sơn không sao vui nổi. Chàng thà rằng đối phương là một kẻ dối trá lừa lọc.
Tâm trạng sa sút không theo chàng quá lâu. Đàm Vân Sơn nhanh chóng gạt bỏ hết những suy nghĩ linh tinh ấy đi, tỉnh táo trở lại. Chỗ này càng tối tăm mù mịt thì mắt chàng càng phải sáng hơn, nếu không thì không có phần thắng.
Nhét đèn cung đình vào trong áo rồi che thêm tay, ánh sáng của bảo châu lập tức từ ngang một ngọn nến xuống chỉ còn như ánh huỳnh quang dìu dịu.
Đàm Vân Sơn nhìn bốn bề, màn đêm như càng thêm đen đặc lại. Nhờ vậy nên mới có thể nhận ra một chấm sáng mờ mờ lúc gần lúc xa.
Dù chưa thấy ánh sáng của lưu ly nhưng thế cũng đủ để Đàm Vân Sơn thở phào một hơi sau một thời gian dài áp lực.
Quả nhiên, trong Vong Uyên có nhiều quỷ quái yêu ma như vậy, dù có ở sâu thế nào cũng vẫn để lại dấu vết. Đương nhiên là chàng muốn bắt thêm vài con tìm hiểu tình hình nhưng kể cả có không bắt được thì vào lúc thế này, biết giữa khoảng mênh mông mù mịt này còn có ai đó khác thì cũng tốt hơn là cứ thất thểu đi một cách mông lung.
Đàm Vân Sơn che ánh huỳnh quang lại, lần mò đi về phía trước dựa theo trực giác.
Chàng xuống nước ở chỗ xuất hiện ánh sáng của Yến Hành nhưng bị Vong Uyên hút đi lâu như vậy, chàng đã bị mất phương hướng, đành phải xem vận may thế nào.
Chàng cứ đi mãi không dừng.
Trong bóng tối, thời gian trôi đi một cách mơ hồ, Đàm Vân Sơn không nhớ nổi mình đã đi bao lâu. Không khát, không đói, không mệt, y như lúc chàng vừa mới bắt đầu đi.
Nhưng chàng bắt đầu đi từ lúc nào, chuyện bị kẻ kia tấn công là chuyện cách đây bao lâu, chàng không biết nữa. Bất kể có hồi tưởng thế nào cũng vẫn mông lung, hình như chỉ mới cách một canh giờ, mà cũng hình như đã qua rất nhiều ngày…
“Ôi chao!”
Tiếng la ầm lên làm Đàm Vân Sơn giật mình hoàn hồn, hình như chân chàng đạp phải thứ gì đó mềm mềm. Đàm Vân Sơn vội lấy đèn cung đình trong áo ra soi thử. Nằm dưới đất là một thanh niên khôi ngô gối hai tay sau đầu, không rõ là đang lim dim hay đang nhìn lên bầu trời – giả như chỗ này có bầu trời, còn chàng thì vừa khéo đang đạp chân lên bụng người ta, chẳng trách mà người ta phải la ầm lên.
Bị đạp vậy rồi mà vị này vẫn không hề định nhúc nhích chút nào, ngoài la ầm lên ra thì đến tay cũng vẫn để nguyên sau gáy, vẫn làm bộ đầy phóng khoáng đón lấy cái nhìn của Đàm Vân Sơn.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng hắn ta tàn độc làm người ta lạnh sống lưng, khác hẳn vẻ ngoài, “Đủ rồi thì bỏ cái đèn rách đó của ngươi ra chỗ khác đi, bỏ cái chân của ngươi ra nữa, nếu không…” Hắn cười nhếch mép hé ra chiếc răng nanh sáng bóc.
Yêu khí ngút trời.
Đàm Vân Sơn ngoan ngoãn rụt chân về, tiện thể giấu luôn đèn cung đình ra sau, tránh để nó soi rõ ra dấu chân để lại.
Đối phương thấy chàng biết điều thì không làm khó dễ nữa, bắt chéo chân tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Được một lúc, hắn lại cau mày trừng mắt, nóng nảy quát: “Sao còn chưa biến đi? Cái đèn rách kia của ngươi chói mắt quá. Có tin ta đập nát nó đi không hả?”
Đàm Vân Sơn không nói dông dài thừa thãi, hỏi thẳng: “Đây là đâu?”
Đối phương nhìn chàng như nhìn một kẻ điên: “Đây là đây, ngươi thích gọi nó là gì cũng được, dù sao cũng chẳng ai cấm.”
“Tên ngươi là gì?” Rõ ràng đã dự liệu được câu trả lời sẽ vẫn giống lần trước nhưng Đàm Vân Sơn vẫn ôm hy vọng hỏi thêm.
Câu hỏi không đầu không đuôi làm đối phương cảnh giác, hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi tên gì?”
“Đàm Vân Sơn.” Gọn gàng dứt khoát không do dự lại thêm đầy chân thành, “Tôi xuống dưới đây tìm người.”
Đối phương nhìn chàng một hồi lâu rồi bỗng bật người ngồi dậy, quay qua hỏi: “Đứng đấy không thấy mệt à. Ngồi xuống rồi nói.”
Đàm Vân Sơn nghe lời ngồi xuống đối diện hắn, đang định hỏi thì người kia đã hỏi trước: “Ngươi muốn tìm ai?”
“Một cô nương.” Đàm Vân Sơn gần như trả lời ngay khi đối phương vừa hỏi hết câu, may là chàng kiểm soát được giọng mình, không để lộ ra mình đang nóng ruột, ngừng một chút, chàng lại nói thêm, “Hoặc là một con yêu thú có miệng khắp toàn thân, có lẽ nó thì bắt mắt hơn một chút. Ngươi đã từng thấy chưa?”
“Miệng khắp toàn thân…” Đối phương vò đầu bứt tóc cố hồi tưởng lại, tới khi Đàm Vân Sơn đã thôi hy vọng thì y bỗng ngẩng đầu, mắt sáng lên, “Hình như đã từng thấy!”
Đàm Vân Sơn ngừng thở, muốn hỏi là thấy ở đâu nhưng mãi không thốt được nên lời.
Đối phương như thể không cần chàng hỏi cũng biết chàng định hỏi gì, y cười: “Để ta dẫn ngươi đến đó.” Thái độ tử tế hẳn, khác xa chuyện nhe răng đe dọa ban nãy, nếu như y không nói thêm câu sau, “Nhưng ngươi phải cho ta uống chút máu trước đã.”
Đàm Vân Sơn chẳng hề bất ngờ trước yêu cầu này của y, dưới Vong Uyên này làm gì có kẻ tốt, nhưng điều chàng thắc mắc là: “Yêu coi tinh khí là thức ăn, ngươi lại không lấy tinh khí mà lấy máu hả?”
Đối phương nghe vậy cau mày vô cùng nghiêm túc suy xét một lúc mới sửa lời: “Vậy ta không lấy máu, ngươi cho ta chút tinh khí đi.”
Đàm Vân Sơn không còn gì để nói.
Lặng nhìn đối phương hồi lâu, chàng lắc đầu đầy chắc chắn: “Ngươi chẳng biết gì cả.”
Chàng không tiếc chút tinh khí hay máu nhưng điều kiện tiên quyết là phải đáng giá.
Bị vạch trần lời dối trá, y chỉ “xùy” một tiếng, có thất vọng, nhưng chỉ chút ít, dường như đây chỉ là một trò chơi vặt vãnh, được thì vui một chút, không được cũng chẳng sao.
“Ngươi tinh tế hơn vẻ ngoài nhiều đấy.” Y lại nằm xuống, uể oải ngáp một cái.
“Vừa không biết yêu ăn tinh khí cũng không biết đây là Vong Uyên, thật khó để ta tin ngươi đã từng thấy Lệ Mãng.” Đàm Vân Sơn vẫn chỉ ngồi nói chuyện, không động thủ. Đối phương dám ngang nhiên nằm xuống như thế, chứng tỏ không sợ bị chàng đánh.
Gã thanh niên phẩy tay xua đuổi: “Vong Uyên gì, Lệ Mãng gì, đừng nói mấy thứ linh tinh đó với ta, dù gì rồi cũng quên, nghe nhiều đau đầu.”
Đàm Vân Sơn giật mình: “Ngươi biết là mình sẽ quên à?”
“Chuyện này có gì lạ đâu,” gã thanh niên nhìn vào màn đêm, giữa cảnh tối tăm, ánh sáng từ đèn cung đình không đủ để soi rõ hẳn khuôn mặt y, “lúc mà ngươi phát hiện thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng mịt mờ, thì có ngu cũng biết là đã quên.”
Đàm Vân Sơn: “Ngươi không muốn tìm lại trí nhớ à?”
Thanh niên bật cười liếc nhìn chàng: “Muốn chứ, nhưng ngươi dạy ta xem tìm thế nào nào?”
Đàm Vân Sơn im lặng.
Nếu mất trí nhớ ở ngoài Vong Uyên thì còn có thân bằng quyến thuộc, bạn bè thân hữu nhắc cho nhưng ở giữa Vong Uyên mông lung này biết tìm nơi đâu?”
Cảm giác ủ ê bất giác nhân lên trong lòng, Đàm Vân Sơn để đèn cung đình xuống giữa hai người để cả hai cùng được sáng, cho dù chỉ sáng được một góc thì cũng tốt hơn đêm đen vô tận.
Gã thanh niên nhìn chằm chằm vào chiếc đèn cung đình, không chê nó chói mắt nữa, cũng không bắt bẻ sự im lặng của Đàm Vân Sơn mà tiếp tục tự nói một mình: “Sau này ta nghĩ thoáng ra, không nhớ được thì hỏi thử người khác là được. Sau đó, có một thời gian ta đi khắp nơi tìm người còn nhớ được đôi điều giống ngươi, hỏi được gì đều nhét hết vào đầu làm của mình, nhưng ngươi đoán xem thế nào?”
Đàm Vân Sơn đáp nhẹ như một tiếng thở dài: “Ngươi không nhớ được.”
Không ngờ gã thanh niên phản bác luôn: “Không, không, không, ta nhớ!” Y chống đầu bằng một tay, quay mặt về phía Đàm Vân Sơn, thái độ hớn hở như sắp kể một chuyện rất buồn cười, “Nhưng mà đối phương quên. Sau đó, qua một thời gian thì ta cũng quên luôn.”
Đàm Vân Sơn: “Nhưng ít ra ngươi còn nhớ là đã từng hỏi.”
Gã cười giễu: “Ta có cảm giác là ta từng hỏi nhiều người nhưng nếu hỏi là hỏi ai thì ta không nhớ, hỏi được gì ta cũng không nhớ, thậm chí lần cuối cùng hỏi là bao lâu trước cũng không hề có ấn tượng gì. Cho nên ấy mà, giờ ta chỉ mong cái chỗ rách này mau mau để ta quên luôn chuyện “ta từng đi hỏi” luôn đi, giống bọn ngốc kia, hằng ngày ngơ ngác đi qua đi lại, ai nấy đều vui vẻ.”
Đàm Vân Sơn: “Ngươi tới đây bao lâu rồi?”
Gã cau mày: “Đã bảo là không nhớ rồi mà.” Nói thì nói thế nhưng rồi gã vẫn cố nghĩ xem là bao lâu, cuối cùng không nghĩ ra, gã đành bĩu môi, “Chắc là chưa lâu, nếu không ta đâu còn bận lòng thế này mà đã vui vẻ coi đây là nhà rồi.”
Đàm Vân Sơn cảm thấy nói vậy thì võ đoán quá: “Cũng có thể là vì ngươi luôn kiên trì hỏi người khác cho nên ngươi mới không quên hết mọi chuyện giống bọn họ, ít ra ngươi còn nhớ ngươi không thuộc về nơi này.”
Gã nheo mắt, giọng vơi dần sự ngả ngớn: “Vậy ta thuộc về nơi nào?”
“Ngoài kia,” Đàm Vân Sơn nói, “thế gian bên ngoài Vong Uyên. Có thể là một khu rừng, ao, hồ, sông, suối nào đó. Phải xem rốt cuộc ngươi là yêu quái gì.”
Gã thanh niên: “Ta đang yên đang lành ở ngoài đó, sao lại tới đây?”
Đàm Vân Sơn nhìn gã một hồi, nghiêm mặt đáp: “Ngươi không tốt, ngươi làm xằng làm bậy ở bên ngoài gây ra xiết bao tội lỗi nên mới bị tống xuống Vong Uyên.”
“Ồ…” có vẻ gã không bất ngờ chút nào, dài giọng ồ xong, đột nhiên gã hỏi: “Cô nương ngươi muốn tìm đó thì sao? Cũng bị ném vào đây vì thế à?”
“Không phải, nàng là vì cứu chúng sinh nên mới đồng quy vu tận với yêu thú.” Đàm Vân Sơn bình tĩnh đáp đầy mạch lạc.
Gã thanh niên gật gù rồi hỏi tiếp: “Nàng tên là gì?”
Đàm Vân Sơn: “Ký Linh.”
Gã thanh niên: “Tới đây bao lâu rồi?”
“…” Đàm Vân Sơn khựng lại, chàng có cảm giác trong đầu mình có đáp án nhưng mấp máy môi mấy lượt vẫn không trả lời được.
Gã thanh niên cười như thể sung sướng vì Đàm Vân Sơn không đáp được: “Ngươi cột gì ở lưng thế?”
Còn chưa trả lời được câu hỏi trước đã lại xuất hiện câu hỏi mới, Đàm Vân Sơn cúi xuống xem, thấy đúng là mình có cột hai sợi thừng ở hông, một cái màu vàng nhạt, một cái màu vàng tía, cả hai sợi đều kéo lê dưới đất nhưng khác nhau ở chỗ, sợi màu vàng nhạt nằm lê dưới đất kéo dài mãi vào trong màn đêm, không nhìn thấy đầu kia, còn sợi màu vàng tía thì đã bị đứt, chỉ còn lại một đoạn chừng mấy thước nằm lê mình dưới đất.
Gã thanh niên cũng nhìn thấy cảnh ấy: “Sao có một cái lại đứt?”
Đàm Vân Sơn cau mày chặt chưa từng có, trí nhớ như bị thứ gì đấy bọc lại, biết rõ trong đó có gì nhưng lại không xem được.
Gã thanh niên càng cười tợn hơn, kẻ mới rồi còn dạy đời mình, giờ đã bị hiện thực tàn khốc hành hạ đau đớn, thật sự là sung sướng như trả được thù.
Đàm Vân Sơn sốt ruột đến điên lên được, không phải do đối phương trào phúng mà là trong lòng có một giọng nói liên tục nói với chàng: Đàm Vân Sơn, mày phải nhớ ra, nếu mày quên hết mọi chuyện thì Ký Linh biết làm sao?
Ký Linh.
Ký Linh.
Đàm Vân Sơn nhẩm đi nhẩm lại cái tên này như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Roạttt.
Lớp giấy bao trí nhớ bị xé ra.
Rõ ràng chỉ là tưởng tượng nhưng dường như Đàm Vân Sơn thực sự đã nghe thấy tiếng giấy bị xé, trí nhớ thoát ra.
Chàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, trán ướt đẫm mồ hồi nhưng giọng rất vững vàng: “Nàng tới nơi này đã gần bốn mươi ngày, thứ tôi cột ở hông, một cái là thừng tiên, một cái là thừng yêu, tìm được nàng, tôi…”
Câu trả lời đột ngột tắt tiếng.
Gã thanh niên chống người ngồi dậy: “Tìm được nàng thì sao? Sao không nói nữa?”
Đàm Vân Sơn mím chặt môi nhìn ánh sáng trong mắt đối phương.
Gã không chờ nổi bèn phấn khởi đáp thay chàng: “Tìm được thì dùng thừng tiên đưa nàng ta về đúng không?”
Đàm Vân Sơn không trả lời, lần tay xuống dưới chân, ngón tay vừa chạm được vào chuôi dao thì tay bỗng đau giãy!
Bàn tay đang định rút dao run lên, lại tiếp tục có tử quang bay tới, Đàm Vân Sơn, gần như là bản năng, kéo đèn cung đình chặn lại, tử quang đập trúng vào Nhật Hoa Bảo Châu!
Đàm Vân Sơn không chần chừ khắc nào, lập tức gọi tiên lôi, nhưng tinh khí đã ngưng tụ ra tay rồi vẫn không có tia sét nào xuất hiện.
Nếu như nói lúc trước chàng chỉ hoài nghi thì hiện giờ chàng gần như có thể khẳng định: Nơi này có thể dùng yêu thuật nhưng lại không dùng được tiên thuật!
May mà tiên vật vẫn có tác dụng. Lúc này đây, Đàm Vân Sơn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã ôm đèn cung đình xuống đây.
Gã thanh niên đã tính trước được nên không nóng vội, đánh một đòn không trúng thì ngừng dùng yêu thuật, quay qua thuyết phục: “Đừng phản kháng, ngươi không đánh lại được ta đâu. Ta nhất định phải lấy được cái thừng tiên kia. Thay vì mất mạng, mất thừng thì chủ động cởi ra đưa cho ta đi, chưa biết chừng ta lại tha cho ngươi.”
Đàm Vân Sơn biết mình đã nói quá nhiều.
Thực ra chàng vẫn luôn đề phòng, chẳng qua chuyện suýt bị mất trí nhớ làm chàng bị rối, sau đó nhớ ra được thì mừng quá nên vui quá hóa rồ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
63 chương
59 chương
110 chương
20 chương
46 chương
11 chương