Ký linh

Chương 66

Chín ngày trước, thiên chỉ ban ra, Đàm Vân Sơn vô tội, Lạc Mật lồng băng-biếm trích. Chín ngày sau, Đàm Vân Sơn vẫn hôn mê bất tỉnh. Nghe nói lúc nghe thấy thiên chỉ, Đàm Vân Sơn đang đứng chờ được cho gọi trước cửa Cửu Thiên Bảo Điện. Chàng là người đầu tiên tới cầu kiến Cửu Thiên Bảo Điện sau trận đại chiến, hoàn toàn không màng đến chuyện “Thiên Đế cũng cần nghỉ lấy hơi một lát”. Kết quả, còn chưa được gặp đã thấy thiên chỉ. Theo lời tiên thị thuật lại, Trường Nhạc tiên nhân nghe thiên chỉ xong liền nhẹ nhàng thở phào một hơi, im lặng một lúc lâu rồi bỗng ngã xuống đất. *tiên thị: tiên làm người hầu, như nội thị: kẻ hầu trong, nữ thị: người hầu gái (Theo từ điển Hán Nôm) Thiên Đế đích thân kiểm tra tinh phách cho chàng, kết luận mười sáu chữ: thương tâm hại tiên phách, âu sầu tích tụ, nguy hại tới thân thể, bèn bế. *bế: nghĩa là đóng lại, như bế quan: đóng cửa. Đây là lần đầu tiên Nam Ngọc biết hóa ra đau thương thực sự thì có khoét tim cũng vô dụng. Làm tiên phách cũng không chịu nổi, phải bế để tự bảo vệ mình thì phải đau đến thế nào? Không ai biết chừng nào Đàm Vân Sơn mới tỉnh, ngay cả Thiên Đế cũng không dám chắc. Bạch Lưu Song không chịu ở lại trông chàng ta nên đã trở về Bạch Quỷ Sơn từ lâu, chỉ còn lại Nam Ngọc và Phùng Bất Cơ thường xuyên tới thăm Bồng Lai. Hôm nay, Phùng Bất Cơ cũng phải đi rồi. Dù sao huynh ấy cũng không phải tiên, không thể ở lâu ở Cửu Thiên Tiên Giới. Nam Ngọc đưa huynh ấy xuống Trần Thủy, về trần gian. Phùng Bất Cơ: “Nếu tìm được cách cứu Ký Linh muội thì gọi tôi một tiếng. Núi đao biển lửa, quyết không từ nan.” Nam Ngọc nhìn huynh ấy một lúc rồi trịnh trọng gật đầu. Phùng Bất Cơ xoay người bước đi, vẫn mặc đồ vá, lưng đeo kiếm gỗ đào, trông là biết đã màn trời chiếu đất ở cõi trần nhiều năm nhưng chẳng thể đoán ra được là một vị hàng yêu phục ma có đạo hạnh sâu dày. Loạn lạc một trận quấy phá Cửu Thiên lại bất ngờ cho Phùng Bất Cơ có cơ hội giải tỏa khúc mắc. Lúc Cựu Lễ Phàm thượng tiên tới Trần Hoa Cung, Nam Ngọc còn tưởng là đối phương tìm nhầm người cho đến khi đối phương nói phiền Trần Hoa thượng tiên chuyển giúp cho Phùng Bức Cơ một bức thư. Phùng Bất Cơ xem bức thư đó ngay trước mặt chàng nên nhờ vậy, chàng mới biết được câu chuyện cũ đã phủ một lớp bụi dày mà đội hữu mãi không chịu kể. Phùng Bất Cơ không muốn thành tiên, mới đầu đúng là vì thái độ kiêu căng của Cựu Lễ Phàm thượng tiên nhưng chuyện thực sự khiến huynh ta từ “không muốn” thành “thề không thành tiên” xảy ra vào hai mươi năm trước, tức là lần cuối cùng Cựu Lễ Phàm thượng tiên xuống phàm độ huynh ấy, một bước sai nhỏ về tư tưởng để lại một hậu quả lớn ở thực tế. Lúc ấy, Lễ Phàm thượng tiên đã cạn kiệt kiên nhẫn, khuyên nhiều lần không được, thế là bèn gọi thiên lôi đến định ép Phùng Bất Cơ độ kiếp thành tiên. Khi đó, Phùng Bất Cơ đang ở tạm trên mái tranh nhà người ta để hấp thu tinh hoa từ trăng tu hành, một tia sét trời giáng đánh tới, theo bản năng, huynh ta liền nhảy sang cái cây bên cạnh để né, thiên lôi bổ trúng mái nhà, lửa lập tức bao trùm cả gian nhà, thế lửa bốc lên ngùn ngụt. Đến lúc huynh ta xông vào được trong nhà cứu người ra thì đã muộn. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210311/ky-linh-66-0.jpg" title="Chương 65" data-pagespeed-url-hash=1736474866 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Chuyện sau đó thì như đã biết, Phùng Bất Cơ không chịu thành tiên, thậm chí giận lây sang cả Lễ Phàm thượng tiên mới, mãi mười mấy, hai chục năm sau mới hòa dịu, còn Cựu Lễ Phàm thượng tiên thì bị cách chức trở thành tán tiên, bị phạt mười năm lồng băng. Trong thư không dành nhiều bút mực cho câu chuyện cũ này, trọng điểm chỉ có hai ý: trước là gửi lời xin lỗi muộn hai mươi năm, thứ đến là danh tính và nơi ở của một người phàm. Tiết lộ thân phận chuyển kiếp của người phàm là điều tối kỵ của những ai đảm nhậm chức Lễ Phàm thượng tiên. Song, ông ta vẫn viết rõ ràng giấy trắng mực đen, vì ông ta biết nhất định Phùng Bất Cơ muốn đi xem thử xem kiếp này người đó sống thế nào, không cần phải giàu sang phú quý, chỉ cần vui vẻ bình an là đã yên lòng rồi. Nam Ngọc nghĩ, có lẽ lúc gặp Phùng Bất Cơ ở Doanh Châu, Cựu Lễ Phàm thượng tiên đã hiểu ra ông vẫn còn nợ Phùng Bất Cơ đôi điều cho nên giữa Cửu Thiên rộng lớn, ông ta mới có cơ duyên gặp lại vị “cố nhân” này. Gió nhẹ thổi lướt qua nồng nàn mùi cây cỏ. Nhìn theo bóng Phùng Bất Cơ mỗi lúc một xa, Nam Ngọc thầm chúc trong lòng: Bảo trọng. Tiễn Phùng Bất Cơ xong, Nam Ngọc không về Cửu Thiên ngay mà mượn đường Trần Thủy tới Bạch Quỷ Sơn. Bạch Lưu Song tránh không chịu ra gặp, phải để chàng bay gần hết cả ngọn núi mới hầm hừ lộ diện, vừa gặp mặt liền mắng xối xả: “Huynh thích lật tung chỗ này lên thì cũng kệ thôi nhưng đừng có ăn lắm rồi rửng mỡ đi phát tán tiên khí khắp nơi!” Nam Ngọc cũng cảm thấy mình không được tử tế cho lắm, tuy chỉ phát tán một chút tiên khí, tuyệt đối không hại gì đến gốc cây ngọn cỏ nào trên núi này nhưng đám yêu trên núi này hẳn là chẳng vui vẻ gì khi phải ngửi tiên khí. Có điều, ai bảo gặp bà cô này khó như thế cơ chứ. “Đàm Vân Sơn vẫn chưa tỉnh.” Nam Ngọc cũng chẳng biết mình đến đây làm gì, muốn đến thì đến thôi nên giờ phải lo kiếm chuyện để nói. “Tốt nhất là cả đời này đừng có tỉnh!” Ôi, có vẻ chàng tìm sai chuyện để nói rồi. Đang vắt óc ra nghĩ xem nên đổi sang nói chuyện gì thì lại thấy Bạch Lưu Song nói sướng miệng xong viền mắt lại hoe đỏ. Nam Ngọc đau lòng, tính khuyên nhưng lại không biết khuyên thế nào, Ký Linh chưa về thì tất thảy đều không ổn. “Dựa vào đâu mà bắt chị xuống Vong Uyên chứ,” Bạch Lưu Song vẫn không thôi khúc mắc, vừa tức vừa buồn, mỗi lần hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng đó là lại thấy giận Đàm Vân Sơn, giận Nam Ngọc, giận tất cả những tên khốn có thể ngăn mà lại không ngăn lại, “việc này chẳng có liên quan gì với chị ấy. Đàm Vân Sơn tìm được tim, Đàm Vân Sơn thành tiên, huynh là thượng tiên nên cần bảo vệ Cửu Thiên, nhưng chị thì sao, kết quả là chẳng ai bị làm sao hết, chỉ có chị chẳng liên quan gì thì lại phải mất mạng…” Nam Ngọc không kìm nổi lòng giơ tay lên muốn xoa đầu nàng nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào tóc nàng thì lại rụt vội về. Cùng lúc ấy, Bạch Lưu Song cũng ngẩng đầu lên, nàng không nhìn thấy chàng vừa làm gì, chỉ bận tâm hỏi với giọng ước ao: “Nhất định là có cách có thể đưa chị về, đúng không?” Nam Ngọc không nỡ thấy nàng thất vọng: “Ừ, nhất định là có.” Gió thổi vi vu qua rừng cây, đất trời yên tĩnh, đôi bên nhìn nhau không nói. Bạch Lưu Song khụt khịt mũi, bấy giờ mới thắc mắc: “Rốt cuộc huynh đến tìm tôi để làm gì?” Nam Ngọc chỉ sợ bị hỏi câu này bởi vì đúng thật chàng không biết là để làm gì, ma xui quỷ khiến nên mới tới chỗ này, may mà đầu óc chàng nhanh nhẹn, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ hợp lý: “Đòi mấy thứ thôi.” Bạch Lưu Song không hiểu: “Thứ gì?” Nam Ngọc cố ý bắt nàng tự đoán: “Cô nợ tôi thứ gì thì tôi tới đòi thứ đó.” Bạch Lưu Song chịu đoán mới là chuyện lạ, nàng quẳng lại một câu “muốn nói hay không thì tùy” rồi lập tức quay người chuẩn bị biến thành tinh phách bay vèo đi. “Được rồi, được rồi, không cần đoán nữa.” Nam Ngọc vội giữ người lại, dù sao cũng chỉ có hai người họ ở đây, có mất mặt cũng không ai biết, “Cô còn chưa trả tiên phách cho tôi mà.” Bạch Lưu Song quay đầu lại, chầm chậm cau mày, giọng cất lên đầy vô tội: “Tiên phách?” Nam Ngọc có dự cảm chẳng lành: “Đừng nói là cô quên rồi nhé…” “Gì có chuyện.” Bạch Lưu Song thản nhiên cười, “Nhờ phúc của huynh, pháp lực của tôi đã tăng nhiều.” Nam Ngọc có cảm giác mình sắp rơi vào một cái bẫy to đùng nào đó: “Cô quyết tâm chiếm nó làm của mình đấy à?” “Đừng có ngậm máu phun người.” Bạch Lưu Song nói rất là nghiêm nghị, “Nó là huynh cho tôi!” Nam Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối: “Tôi cho cô lúc nào?” Bạch Lưu Song im lặng, nhìn chàng bằng cặp mắt xem thường. Nam Ngọc phát hiện khí thế đúng là thứ bẩm sinh, không liên quan gì tới chuyện là yêu hay tiên, tỉ như lúc chàng bắt Bạch Lưu Song đoán, người ta sẵn sàng phẩy tay bỏ đi ngay nhưng đến phiên chàng phải tự đoán thì chàng chẳng phản kháng gì đã ngoan ngoãn suy nghĩ. Càng đau hơn là chàng lại nghĩ ra thật. “Về phần tôi, mọi người không cần lo, kiểu gì cũng dễ thôi. Tóm lại, tôi cam đoan, mọi người xuống biển bước trước là bước sau tôi cũng tới liền.”             “Vậy huynh phải nhanh chân lên một chút đấy. Nếu chị tôi bắt được Doanh Thiên rồi huynh mới tới…”             “Nếu thế thì cô không cần trả tiên phách cho tôi nữa.”             “Thật à?”             “Thật.” Trần Hoa thượng tiên không phải người lật lọng nhưng tiên phách bị mất đột ngột quá, bản năng sinh tồn mách bảo chàng phải giãy dụa một câu trước khi chết: “Lúc mọi người bắt Doanh Thiên tôi đang đứng xem ở ngay bên dưới cùng đám thần tiên khác mà, thực ra… cũng coi là có mặt rồi đúng không?” Bạch Lưu Song làm như mãi nay mới hiểu ra, trừng mắt nhìn chàng như phóng ra điện: “Vậy nghĩa là huynh trơ mắt xem chúng tôi đánh Doanh Thiên mà không ra tay tương trợ hả?!” “… Không, tôi nhớ nhầm, sau khi trời đất u ám tôi mới trở lại tìm mọi người.” “Thật không?” “Dám cược dám chịu, cho cô tiên phách đó.” “Xì, tin huynh một lần vậy.” Tiên phách quan trọng hay hình tượng trong lòng đội hữu quan trọng? Trần Hoa thượng tiên lựa chọn không chút do dự. “Lần sau tới tìm tôi thì đứng trên đỉnh núi thổi một sợi lên trời, đừng có tỏa tiên khí lung tung.” Bạch Lưu Song để lại một nhúm lông sói trắng như tuyết rồi trở về trong rừng sâu. Trong suy nghĩ của nàng, có việc thì nói, hết việc thì chào, quá hợp lý. Nàng đi nhanh quá, vì thế ngay cả một câu nhắc “đôi ta có thể nói chuyện qua tiên phách” Nam Ngọc cũng không có cơ hội nhắc. Có điều, nghĩ kỹ lại thì có lẽ Bạch Lưu Song căn bản không tính khôi phục lại liên lạc qua tiên phách: Lúc Ký Linh vào Vong Uyên, chàng cắt đứt liên lạc nên lúc Bạch Lưu Song đuổi tới bờ Vong Uyên thì đã muộn. Bạch Lưu Song cũng cắt liên lạc, không nói chuyện với chàng qua tiên phách nữa để trả thù. Vậy thì xem ra, có nhúm lông sói cũng hay. Trần Hoa thượng tiên tự an ủi bản thân xong, cất lông sói vào trong ngực, cưỡi kiếm bay về Cửu Thiên Tiên Giới. Chàng vừa chui ra khỏi Trần Thủy thì liền được Chử Chi Minh giúp chàng trông Tư Phàm Kiều báo cho biết Trường Nhạc đã tỉnh. Nam Ngọc lập tức phi tới chỗ ở tạm thời của Đàm Vân Sơn, không ngờ lại được tiên tì báo cho biết Trường Nhạc tiên nhân mới tỉnh lại được nửa canh giờ thì đã đi tới Cửu Thiên Bảo Điện rồi. Chẳng còn cách nào khác, Nam Ngọc lại tức tốc chạy tới Cửu Thiên Bảo Điện, kết quả lại bị tiên thị ngoài cửa ngăn lại, nói rằng Thiên Đế đang nói chuyện với Trường Nhạc tiên nhân ở trong điện, hạ lệnh bất kỳ ai tới cũng phải chờ tạm bên ngoài. Nam Ngọc không tò mò Đàm Vân Sơn và Thiên Đế nói chuyện gì với nhau, một là Đàm Vân Sơn sẽ không giấu chàng, lát nữa gặp kiểu gì cũng biết, hai là thực ra không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là có liên quan đến chuyện truy tìm kẻ đầu sỏ. Kể từ lúc dẹp được loạn Lệ Mãng, Thiên Đế đã cắt cử các thượng tiên rất được Thiên Đế tín nhiệm tra xét việc này nhưng Lạc Mật đã đốt sạch tất cả thư từ, kẻ ác đứng sau màn gần như không để lại một chứng cớ nào nên chuyện điều tra cứ dậm chân mãi tại chỗ. Song, khắp Cửu Thiên Tiên Giới đều đang âm ỉ rỉ tai nhau, kẻ đầu sỏ là một ai đó trong số chúng tiên, các tiên hữu ai nấy đều thấy bất an, sợ chẳng may bất cẩn lại bị hoài nghi. Phòng chơi cờ ở nội điện. Im lặng quan sát thế cờ suy nghĩ suốt một nén nhang, cuối cùng Đàm Vân Sơn đặt một quân cờ xuống. Phá giải. Thiên Đế cực kỳ ngạc nhiên, vui buồn lẫn lộn, không ngờ chàng phá được thật: “Ta nghiên cứu thế cờ này đã trăm năm mà không nghĩ ra là đặt ở đây.” Đàm Vân Sơn cười nhạt: “Trong lòng Thiên Đế nghĩ nhiều chuyện, còn như tôi, chỉ nghĩ một chuyện nên mới nghĩ ra.” Thiên Đế lắc đầu bất đắc dĩ: “Ta phải cai quản Cửu Thiên.” Đúng vậy, phải cai quản Cửu Thiên, sao có thể chỉ tập trung nghĩ mình một chuyện nào. Tuy nhiên, Đàm Vân Sơn cũng chẳng quan tâm đấng chí tôn của Cửu Thiên có thất vọng vì thân bất do kỷ hay không, điều chàng quan tâm là: “Thiên Đế đã nói nếu tôi phá được thế cờ này thì sẽ được đi khắp Cửu Thiên điều tra vụ Lệ Mãng.” Thiên Đế vẫy nhẹ tay một cái, một tấm thẻ kim bài để đeo vào thắt lưng bay thẳng từ ngoài điện tới tận tay Đàm Vân Sơn. *kim bài: thẻ bài ngày xưa dùng để làm tin. ◇Nguyễn Du 阮攸: “Kim bài thập nhị hữu di hận” 金牌十二有遺恨 (Yển Thành Nhạc Vũ Mục ban xứ 郾城岳武穆班處) Mười hai thẻ kim bài để lại mối hận. § Ghi chú: Nhắc việc “Tần Cối” 秦檜 giả lệnh vua, một ngày phát mười hai thẻ kim bài ra mặt trận triệu “Nhạc Phi” 岳飛 về, rồi hạ ngục giết. (Nguồn: Từ điển Hán Nôm) “Với thẻ kim bài này, ngươi có thể thoải mái đi lại khắp Cửu Thiên Tiên Giới, thoải mái hỏi chuyện bất kỳ tiên hữu nào.” Đàm Vân Sơn cúi đầu nắm chặt tấm kim bài: “Có thể tới cả lồng băng, hỏi chuyện cả Lạc Mật đúng không?” Thiên Đế nói: “Đúng.” Đàm Vân Sơn ngẩng đầu lên: “Thiên Đế thì sao, có được hỏi không?” Thiên Đế ngạc nhiên, gật đầu: “Được.” Đàm Vân Sơn không chần chừ, thẳng thắn hỏi: “Nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời, Lệ Mãng xuất thế, nước Vong Uyên cạn. “Tinh phê” này ngoại trừ Thiên Đế và Đế Hậu ra còn những ai biết nữa?” “Không còn ai nữa. Bốn ngàn năm trước, có một vì sao rơi xuống Cửu Thiên Bảo Điện, một mảnh vỡ của nó rơi trúng cạnh giường ta nằm, trên đó khắc “tinh phê” này, chỉ có ta và Đế Hậu thấy. Để tránh đồn đãi, gây loạn Cửu Thiên, ta và Đế Hậu đã lập tức tiêu hủy nó.” “Bốn nghìn năm qua, Thiên Đế và Đế Hậu chưa từng nói cho người thứ ba biết sao?” “Chưa từng.” “Sao Thiên Đế biết Đế Hậu không nói?” “Có lẽ nàng ấy có chỗ ngang ngược, võ đoán nhưng chuyện liên quan đến Cửu Thiên thì nàng ấy phân biệt nặng nhẹ rất rạch ròi.” Đàm Vân Sơn im lặng, cẩn thận hồi tưởng lại vẻ mặt Đế Hậu khi ở Doanh Châu trời đất bất ngờ tối sầm lại, sự ngạc nhiên và hoảng hốt đó quả thực không giống giả vờ, nếu nàng ta có từng nói với người thứ ba thì lúc ấy tất nhiên phải hoài nghi đối phương đầu tiên, nhưng ngay lúc ấy, quả thực nàng ta cũng hoàn toàn mù mờ. “Từ bốn ngàn năm trước đã có được “tinh phê”, Thiên Đế chưa từng nghĩ đến chuyện phá giải sao?” “Đã nghĩ rồi, còn làm rồi nữa.” Thiên Đế cười tự giễu mình, “Cửu Thiên tinh cung ta đã thuộc làu làu nhưng tiếc rằng trước sau vẫn không đủ ngộ tính.” Thiên Đế thoáng dừng lời rồi thở dài như chấp nhận số mệnh, “Có lẽ giống như ngươi nói, ta có quá nhiều chuyện để nghĩ nên rất khó chuyên tâm tìm hiểu riêng một chuyện.” *ngộ tính: chủ yếu nói về năng lực cảm nhận trực tiếp không thông qua diễn giải, lập luận, chứng minh… hay còn gọi là năng lực trực nhận. (Nguồn: Chùa Phong Hanh) Đàm Vân Sơn: “Hơn nữa mấy ngàn năm nay Cửu Thiên vẫn bình an vô sự, e là Thiên Đế cũng cảm thấy “tinh phê” này chưa chắc đã chuẩn.” Thiên Đế thật lòng đáp: “Dù là người hay là tiên thì ôm tâm lý cầu may vẫn là nhược điểm lớn nhất.” Đàm Vân Sơn có thể tưởng tượng ra cơn khủng hoảng mà bài “tinh phê” này mang đến đã dần dần phai nhạt đến độ gần như bị người ta quên lãng trong dòng chảy thời gian như thế nào. Chàng lại hỏi: “Làm sao để nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời?” Thiên Đế nói thật: “Không biết.” Đàm Vân Sơn đã lường trước rồi nhưng nghe thấy Thiên Đế đáp “không” liền ba câu thật thì vẫn thấy hơi chán nản. Thiên Đế lại nghĩ thoáng hơn, thậm chí còn phô bày hẳn cục diện kém phần tươi sáng này ra trước mặt chàng: “Nói cách khác, kẻ ác đứng sau màn không chỉ biết chuyện “tinh phê” ta che giấu bốn ngàn năm mà còn lợi hại hơn cả ta, biết được cách làm thế nào mới có thể biến “tinh phê” thành hiện thực, lại còn tìm trúng được Lạc Mật muốn tìm tim về cho ngươi, dẫn dắt nàng từng bước thay mình thực hiện mưu kế này.” Đàm Vân Sơn châm chọc: “Sao Thiên Đế nói nghe giống như khen y vậy?” Thiên Đế lại cười cười, lòng ngổn ngang cảm xúc: “Trình độ mưu tính được như vậy, nếu không phải để làm cạn nước Vong Uyên mà là để soán quyền đoạt vị thì có lẽ giờ ngồi ngai Thiên Đế này đã đổi thành người khác.” Đàm Vân Sơn đoán thử: “Biết đâu đúng là kẻ này mong muốn thừa cơ loạn lạc để đoạt vị thì sao?” Thiên Đế lắc đầu ngay: “Loạn có nhiều kiểu loạn, kiểu loạn làm cho yêu nghiệt ra ngoài hết gây nguy ngập cho cả Cửu Thiên Tiên Giới chắc chắn không phải là điều mà một kẻ đoạt vị mong đợi.” Đàm Vân Sơn: “Cho nên, mục đích của người này chính là làm cạn nước Vong Uyên sao? Điều này có lợi gì cho y?” Thiên Đế: “Kim bài ta đã đưa cho ngươi rồi. Ta đợi câu trả lời mà ngươi mang về.” … Nam Ngọc đứng đợi liền một mạch nửa canh giờ ở Cửu Thiên Bảo Điện cuối cùng mới thấy đội hữu ra ngoài. Sau đó, chàng liền ngây ra. Đàm Vân Sơn không ngờ mới ra khỏi điện đã gặp ngay Nam Ngọc, chàng chớp chớp mắt, thấy đối phương ngạc nhiên quá đỗi mới ngượng ngùng xoa xoa đầu: “Ngại quá, làm huynh giật mình à?” Nam Ngọc thấy đầu chàng giờ còn bóng láng hơn cả Phùng Bất Cơ, đây đâu phải là chuyện có bị giật mình hay không, đây là… đây là để làm cái gì đây hả!” Chàng phải thừa nhận, mới nhìn thấy rất giật mình nhưng nhìn nhiều sẽ thấy anh tuấn theo một nghĩa nào đấy. Cho nên người ta mới bảo ngoại hình đẹp là một ưu thế mà, dù có làm trò gì cũng không thấy xấu đi, hơn nữa Đàm Vân Sơn còn có phong thái nhã nhặn nữa, hình dáng đầu cũng rất ổn… Không không, đây không phải chuyện cần nói bây giờ! “Đang yên đang lành cạo trọc đầu làm gì chứ…” “Cho mát.” Hai chữ nhẹ tênh đầy tinh thần phóng khoáng của nhà tiên. Nam Ngọc tuyệt vọng, vốn chàng định bảo “không phải huynh muốn mang Ký Linh về hay sao, không sợ làm nàng giật mình à”, nhưng lời ra đến cửa miệng lại nuốt trở vào. Chàng biết sau khi bắt được kẻ ác đứng sau màn, nhất định Đàm Vân Sơn sẽ nghĩ cách xuống Vong Uyên tìm Ký Linh, nhưng nói thật, chàng thực sự lo lắng không tìm được Ký Linh về mà chàng lại mất thêm một người bạn ở dưới đó. “Huynh ở đây rồi thì khéo quá, tôi đỡ phải đi tìm,” thấy đội hữu không thắc mắc chuyện hình tượng mới của mình nữa, Đàm Vân Sơn lập tức kéo người ta xuống dưới bậc thềm, gọi mây tới, “chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Nam Ngọc nhảy lên đám mây đi với chàng một hồi lâu mới nhớ ra hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Đàm Vân Sơn nhìn thẳng đằng trước: “Lồng băng.” Nam Ngọc hiểu, không cần phải hỏi thêm. Mây bay rất nhanh, gió thổi thốc tay áo Đàm Vân Sơn bay phần phật quất cả vào người Nam Ngọc. Không làm gì được, Trần Hoa thượng tiên đành phải đứng lùi ra sau lưng cho đỡ bị ống tay áo rộng làm phiền lại còn được đối phương chắn bớt gió cho, nhất cử lưỡng tiện. Đang đắc ý thì thấy chỗ thắt lưng của Đàm Vân Sơn có mấy sợi vải màu trắng, có vẻ như ban đầu dính vào trên áo sau đó thắt thắt lưng thì bị thắt lưng giữ lại nên không bị gió trời thổi đi. Chàng đang rảnh nên mới nhặt giúp mấy sợi ấy đi cho Đàm Vân Sơn, nào ngờ kéo ra mới hay, không phải sợi vải, là tóc. Cả thảy ba sợi, đều màu bạc. Nam Ngọc giật mình ngây người, bỗng không biết phải làm sao. Đàm Vân Sơn mặc áo trắng, nếu không phải chàng đứng sau lưng lại gần như vậy thì có lẽ sẽ mãi chẳng phát hiện ra. Mắt chàng khó chịu quá, phải quay đầu đi cho gió thổi bớt một lúc lâu mới đỡ cay. Chàng thả tay, sợi tóc bạc bay đi theo gió như chưa từng tồn tại. Nam Ngọc chọc chọc gáy bạn, làm bộ nghiêm túc nhận xét: “Nhìn lâu thấy cũng tuấn tú khôi ngô đấy.” Đàm Vân Sơn không quay đầu nhưng dù vậy vẫn có thể nghe rõ giọng nói điềm nhiên sáng sủa của chàng: “Tôi đã nói với huynh rồi mà, phúc hữu thi thư khí tự hoa!” *phúc hữu thi thư khí tự hoa: một câu thơ nổi tiếng trong bài “Hòa Đổng Truyện lưu biệt” (Lưu biệt với Đổng Truyện) của Tô Thức nghĩa là trong bụng có sách vở thì ắt mặt mày sáng sủa. Toàn bài thơ là: Thô tăng đại bố khỏa sinh nhai, Phúc hữu thi thư khí tự hoa. Yếm bạn lão nho phanh hồ diệp, Cường tùy cử tử đạp hòe hoa. Nang không bất bạn tầm xuân mã, Nhãn loạn hành khán trạch tế xa. Đắc ý do kham khoa thế tục, Chiếu hoàng tân thấp tự như nha. Đọc thêm về phân tích bài thơ tại Bánh Bao Quán. Ở bài này, mọi người còn có thể nhìn thấy một ví dụ nữa về hình ảnh cây hòe đại diện cho công danh từng được nhắc ở chương 1. “Cường tùy cử tử đạp hòe hoa”: Giỏi thì đi thi khoa cử mà đi dưới tán hoa hòe (ý là đỗ đạt, lấy được công danh).