Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ
Chương 13 : Cơ hội
Trong lúc cấp bách hoàn toàn nói ra những gì mình nghĩ, Tề Lẫm rất muốn tát mình một phát, sao anh lại nói với Âu Dương Khiêm Vũ vậy chứ. Nội dung phim luôn phát triển, nếu biết thời gian và địa điểm là tốt rồi, vậy lúc nào anh cũng có thể phòng bị, đáng tiếc phim thần tượng chưa bao giờ nói cho anh vào ngày nào tháng nào năm nào cả!
Tuỳ tiện đi vào một nhà hàng đã gặp nhân vât chính, tuỳ tiện đi vào một tiệm bánh ngọt nhân viên sẽ đổ nam chính, cũng chưa bao giờ nghĩ qua nếu nhân viên thu ngân trong tiệm bánh ngọt đã là một chị gái ba mươi tuổi thì phải làm thế nào. Nhưng phim chính là phim, tới đâu cũng là nội dung sến súa, trên cơ bản là đổi thang mà không đổi thuốc.
Nghĩ xem cuối cùng anh ra khỏi nhà hàng như thế nào? Quả thực coi như bị hoảng sợ mà chạy ấy, quá xấu hổ, may là Âu Dương Khiêm Vũ bị kéo bởi bạn gái của y, nếu không chắc chắn y sẽ đuổi theo đi tìm Tề Lẫm tình cờ gặp được mà “nói chuyện” mất. Mà với Âu Dương Khiêm Vũ việc gặp Tề Lẫm chắc chắn không phải tình cờ.
Sau khi rời nhà hàng, Thẩm Tiểu Viên nhìn thẳng vào Tề Lẫm, anh nói: “Cái này không liên quan tới tớ, nhà hàng này do cậu chọn, gặp Âu Dương Khiêm Vũ cũng chỉ là tình cờ.”
Không thể không nói, quả thật Thẩm Tiểu Viên không còn nghi ngờ Tề Lẫm vẫn chưa hết tình với Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm đi theo mình mãi mới biết, mà nhà hàng cũng do mình đặt. Chỉ là quá trùng hợp, và Tôn Ái Tích kia nữa, thật không biết nói gì đây.
Về trường Tề Lẫm mau chóng quên sạch chuyện hôm nay, Thẩm Tiểu Viên thấy anh không để ý thì không thể nói gì, cậu thật sự hy vọng Tề Lẫm không suy sụp lần hai.
Đi ra ngoài chơi một chuyến, Tề Lẫm lại tập trung tất cả vào học hành, Thẩm Tiểu Viên cũng không còn rủ rê gì, chỉ một thời gian ngắn nữa là tới cuối kỳ, họ đều phải tập trung toàn diện vào làn sóng ôn tập.
Ba ngày sau, quản lý ký túc đưa cho Tề Lẫm một hộp giấy, nhưng ngay lúc đó anh còn ở thư viện nên do Thẩm Tiểu Viên nhận, nhìn địa chỉ gửi cậu nhíu mày, trực tiếp mở ra, cậu muốn kiểm tra trước một chút.
Một chiếc di động.
Xem ra Âu Dương Khiêm Vũ thật sự nhớ lời nói đùa của Tề Lẫm ngày hôm đó, đặc biệt bảo người đưa tới. Cậu không hiểu, không phải Âu Dương Khiêm Vũ ghét Tề Lẫm sao, nhưng lý do gì lại nghe lời đưa di động tới, thật sự khó nắm bắt. Nhưng cậu biết, di động chắc chắn không thể xuất hiện trước mặt Tề Lẫm, tránh cho cậu ấy bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, tiếp tục mối tình không thể này. Vì tương lai của Tề Lẫm, kiên quyết không để di động xuất hiện. Cứ thế, Tề Lẫm sử dụng di động cũ đã bỏ mất di động mới mà nam chính bảo người đưa tới.
Mọi chuyện chỉ ngừng một chút ở chỗ Tề Lẫm, rồi nội dung phim vẫn tiếp diễn.
Từ ngày đó được Âu Dương Khiêm Vũ giúp đỡ ở nhà hàng, Tôn Ái Tích vì sai lầm mà bị giám đốc sa thải. Cô là một sinh viên làm thêm còn chưa thử việc, chỉ cần không làm tốt thì cũng có thể bị sa thải bất cứ lúc nào. Thật ra cô làm cũng không tệ lắm, chỉ cần cô có thể xử lý khéo léo vào lần đó thì giám đốc cũng không sa thải, nhưng không ngờ cô không chỉ cãi nhau với khách mà còn làm phiền vị khách khác nữa. Vào xã hội thì phải hiểu được một quy củ, giám đốc cũng chỉ làm theo quy củ đó thôi, nói trắng ra là phim thần tượng cố ý thiết kế nhiều quy luật.
Tôn Ái Tích thì chắc chắn mình đã vay Âu Dương Khiêm Vũ một ít tiền, người cố chấp như cô chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định của mình, chắc chắn là chắc chắn. Cô hoàn toàn quên lúc đó Âu Dương Khiêm Vũ đã nói Lữ Duy Kim trả hộ tiền, dù cô muốn trả tiền lại cũng chỉ cần trả cho Lữ Duy Kim là được, không cần quá rắc rối, Âu Dương Khiêm Vũ cũng không muốn Tôn Ái Tích tìm mình nên mới làm vậy.
Tuy nhiên trước đó chúng ta cũng đã đề cập tới, nữ chính yêu ghét phân minh, chắc chắn là máy móc, chắc chắn là kiên cường đơn thuần. Cô sử dụng tiền của Âu Dương Khiêm Vũ nên phải trả tiền cho anh ta, chắc chắn phải tự mình trả, mà phải kiên quyết trả!
Vì cô kiên quyết cho rằng Âu Dương Khiêm Vũ muốn Lữ Duy Kim trả tiền là vì làm khó anh ấy, Lữ Duy Kim là bạn của cô, cô không thể để bạn mình khó xử, không thể vì mình mà làm hỏng tình bạn của Lữ Duy Kim và Âu Dương Khiêm Vũ. Cô kiên trì, cô cố chấp, cô tự cho là đúng rằng vậy, Lữ Duy Kim cũng không khuyên can nổi.
Sau khi bị sa thải, Tôn Ái Tích cũng không cảm thấy đau lòng, cô đã chuẩn bị tốt việc làm tiếp theo. Một bạn gái cô vừa quen không lâu đã cho cô một cơ hội làm thêm vào hè rất tốt, nghe nói là làm hầu gái trong một nhà giàu có, tiền lương khá cao. Có được cơ hội làm thêm, Tôn Ái Tích cũng vùi đầu vào ôn tập.
Khi mà nội dung phim liên quan tới Tôn Ái Tích đã ngả theo ngã rẽ khác thì cuối cùng kỳ ôn tập của Tề Lẫm đã kết thúc, còn tuần nữa là bắt đầu thi, mà thời gian thi cũng là một tuần. Không khí trong trường trở nên căng thẳng, nhưng vì đã chuẩn bị nên Tề Lẫm bắt đầu thoải mái, giáo viên đã chỉ trọng điểm, anh đều nhớ kỹ.
Trong không khí vội vàng, Tề Lẫm nhận được một bưu kiện. Là một bất ngờ nho nhỏ, nghỉ hè anh phải đi làm thêm, đó là bất đắc dĩ, hiện tại anh cũng không khác gì kẻ một xu không dính túi, tuy không cần phải nộp học phí nhưng vẫn phải sống, và giao lưu với bạn bè. Anh tìm cơ hội làm thêm thông qua diễn đàn của trường, lúc đầu chỉ là tìm kiếm cho phù hợp với bản thân, cũng đưa lý lịch cho bên tuyển dụng. Anh là sinh viên nên không có kinh nghiệm làm việc, nhưng thành tích học tập và thành tích vào trường cũng không thấp, hẳn là đã đủ.
Với mỗi một chuyện, Tề Lẫm đều nghiêm túc cẩn thận, một mình anh làm ra bản lý lịch, nhận mời bằng mail. Việc làm thêm nào phù hợp, đơn giản, thoải mái nhất cho sinh viên? Đó chính là gia sư, mà điều này cũng không khiến ai khác hoài nghi, dù sao anh nói mình mất trí nhớ, đương nhiên lời này không bình thường cũng không khoa học.
Với mail trả lời này, Tề Lẫm rất quý trọng, anh nhìn kỹ hai lần mới an lòng. Mail được gửi từ hôm qua, hẹn anh chiều đến địa điểm chỉ định để thảo luận, chủ yếu là tiền lương và thời gian lên lớp, xem hai bên có thể thân thiết hay không; nếu không có vấn đề gì thì sẽ lên lớp ngay từ bắt đầu nghỉ hè, đối tượng dạy học là hai học sinh lớp 10.
Tề Lẫm cảm thấy không có vấn đề gì khó khăn với nội dung học tập, đương nhiên THPT cũng không có vấn đề gì, anh rất có lòng tin vào bản thân, tuyệt đối sẽ không khiến học trò dốt đi. Mang theo sự tự tin, đúng giờ Tề Lẫm đến địa điểm đã hẹn gặp mặt bên thuê. Địa điểm ở ngay trong trường học, một quán cà phê yên lặng, Tề Lẫm cơ bản rất ít khi đi vào quán, với tình hình túi tiền của mình, anh chỉ mua được đồ uống bình thường mà thôi.
Đi vào quán, anh nhìn trái phải rồi thấy một người mặc vest đi giày da, anh ta rất trẻ, nếu không phải đeo kính thì có thể nhìn ra sự khôn khéo của anh ta. Tề Lẫm cũng từng lăn lộn trong xã hội liếc mắt thôi đã thấy chỗ không bình thường, một hai bàn chung quanh đều có đôi có cặp, Tề Lẫm xác định được mục tiêu rồi đi tới, đối phương đã chú ý tới anh ngay từ lúc anh bước vào.
Hai người còn chưa tới gần đã gật đầu chào hỏi.
Tề Lẫm cười tươi: “Xin chào, xin hỏi anh có phải là anh Giản không?”
Người trước mắt đứng lên, ăn diện rất tỉ mỉ, quần áo chỉnh tề không có nếp nhăn nào, anh ta cười nói: “Đúng vậy, chắc cậu là cậu Tề, Tề Lẫm rồi.”
Tề Lẫm nói: “Anh cứ gọi tôi là Tề Lẫm.”
Anh Giản: “Được.”
Hai người cũng không phải vừa gặp đã thân hay tiếng điện tí tách, nhưng nói chuyện cũng tự nhiên, họ cũng không nói lòng vòng mà trực tiếp vào đề. Anh Giản nói nhà anh có hai vị thiếu gia sắp lên lớp 10, vốn họ đã có gia sư cố định nhưng gia sư ấy vừa mới ngã gãy chân, không thể không nghỉ ngơi nên cũng chỉ có thể mời người dạy tạm thời, đương nhiên là sẽ trả theo tiền lương của gia sư cố định.
Anh Giản tìm hiểu hoàn cảnh cơ bản của Tề Lẫm, anh cũng đã tìm hiểu một chút ở trường, cũng biết chuyện của Tề Lẫm, anh nhận Tề Lẫm, một mặt là thành tích của Tề Lẫm không tồi, còn mặt khác chỉ vì lòng tò mò của bản thân. Đương nhiên anh không biểu hiện ra ngoài.
Không khí hài hoà, công việc làm thêm của Tề Lẫm mau chóng được xác định, anh Giản tổng kết nói: “Cậu Tề Lẫm, tôi lặp lại nội dung vừa đã xác định lần nữa, cậu xem có chỗ nào lầm hay không.”
Tề Lẫm: “Vâng, anh cứ nói.”
Anh Giản bắt đầu nhớ lại: “Đầu tiên, thời gian lên lớp là hai tháng từ ngày XX tháng XX đến ngày XX tháng XX; thứ hai, tiền lương dựa theo tiêu chuẩn của gia sư, cũng chính là XX đồng 1 tiếng, một tuần trả một lần; thứ ba, thời gian thử việc là ba ngày, nếu không được hai học sinh chấp nhận thì tôi sẽ kết toán tiền lương ba ngày trả cho cậu; thứ tư, buổi ngữ văn mỗi ngày sẽ dạy trong vòng 2 tiếng, tạm thời chỉ vậy thôi, cậu nhìn xem có cần bổ sung gì không.”
Tề Lẫm cảm thấy rất vừa lòng, không phải, là vô cùng vừa lòng, anh lắc đầu: “Tạm thời không có.”
Anh Giản vươn tay: “Vậy hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tề Lẫm: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi chốt hạ, Tề Lẫm và anh Giản lưu số điện thoại của nhau.
Với tâm trạng tốt đẹp, Tề Lẫm trở về ký túc xá, cũng chia sẻ tin tức tốt này với Thẩm Tiểu Viên, Thẩm Tiểu Viên rất vui nhưng có gì muốn nói lại thôi.
Tề Lẫm hỏi: “Ông bạn à, có thể nói ra được không? Nghẹn trong lòng sẽ không tốt đâu.”
Thẩm Tiểu Viên mới lên tiếng: “Vậy nghỉ hè cậu không trở về nhà đó.”
Tề Lẫm nghiêng đầu nhìn cậu: “Giờ tớ mất trí nhớ, về nhà cũng chỉ khiến họ đau lòng, không bằng kiếm được tiền tiêu vặt cho kỳ sau rồi tớ mới về.”
Thẩm Tiểu Viên nghĩ gì đó rồi gật đầu: “Cũng được.”
Về chuyện đi về nhà, Tề Lẫm chỉ tìm cớ thôi, anh cũng không muốn về đối diện với người mẹ xa lạ của nguyên chủ đâu. Nghĩ đến nghỉ hè có thể khiến túi tiền phình lên, quả thực không thể vui hơn, còn chút ít mong chờ và hồi hộp.
Anh đặt địa chỉ lên bàn, Thẩm Tiểu Viên nhìn rồi nghi hoặc: “Sao tớ lại cảm thấy địa chỉ này quen quen nhỉ.”
Tề Lẫm vỗ vỗ vai cậu: “Vậy chắc chắn cậu đã nhìn thấy rất nhiều địa chỉ nên lẫn lộn đó.”
Về sau, Tề Lẫm rất hối hận lúc trước không hỏi kỹ xem địa chỉ đó rốt cuộc là nhà ai!
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
334 chương
7 chương
20 chương
60 chương
1162 chương
122 chương