Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ
Chương 12 : Thầm mến
Trong phim, đương nhiên Tôn Ái Tích được Âu Dương Khiêm Vũ giúp đỡ như mong muốn, nhưng trong bộ phim thần tượng có Tề Lẫm xuất hiện thì không biết cô nàng có thể thuận lợi được Âu Dương Khiêm Vũ giúp đỡ không ta?
Nói tới Tề Lẫm, lúc này anh đang chiến đấu hăng hái với sách giáo khoa, nào có thời gian tới nhà ăn kiểu Tây chơi văn nghệ thanh tân chứ, hiện tại anh đã bỏ ra tinh thần tích cực hướng về phía trước lúc thi đại học rồi.
Cũng may, tuy nguyên chủ không giàu có nhưng vẫn có một đầu óc không tồi, trí nhớ vô cùng tốt, chỉ cần xem qua một lần là có thể nhớ nội dung, cố gắng học thuộc thì sẽ càng ghi nhớ sâu hơn. Tề Lẫm còn đang cảm thán có một năng lực ghi nhớ như vậy, sống lại cũng không gì không tốt nhỉ. Với Tề Lẫm, cậu ta chính là bàn tay vàng mà trọng sinh đã mang lại, thực hiện nguyện vọng cũng không quá mạnh mẽ.
Giống như trong tiểu thuyết, một người trọng sinh đã có được hậu cung ba nghìn mỹ nữ, bàn tay vàng bay đầy trời, người bận rộn như thế nào có thời gian tu luyện và làm nên sự nghiệp chứ, không hề có logic tí nào cả.
Chìm sâu trong không khí học tập nước sôi lửa bỏng, Tề Lẫm cũng sắp không thể phân biệt nổi ngày và đêm. Thẩm Tiểu Viên là bạn thân thấy Tề Lẫm từ một đứa trẻ trắng trẻo tràn đầy sức sống biến thành một thanh niên suy sút không chải chuốt, đi lên cầu thang một tầng đã bắt đầu thở dốc, thể lực không bằng một tháng trước. Thấy vậy, Thẩm Tiểu Viên không đợi giải thích mà gập sách của Tề Lẫm lại, ép anh thay quần áo sạch sẽ, cạo sạch mấy sợi râu mọc dài bên cằm, đến trung tâm cắt tóc xa xỉ cắt một kiểu tóc nhẹ nhàng.
Nửa ngày sau, Tề Lẫm khôi phục diện mạo tinh thần phơi phới vốn có, cả người không có vẻ suy yếu nữa, Thẩm Tiểu Viên quyết định đưa Tề Lẫm ra ngoài trường ăn một bữa ngon, khao anh vì đã cố gắng học tập trong tháng này. Tề Lẫm cảm thấy không tin nổi, nhưng nghĩ người ta mời khách, mình không cần tiêu tiền thì yên tâm thoải mái cùng đi. Càng cảm thấy Thẩm Tiểu Viên đối xử với anh thật tốt, như hầu hạ chính bản thân vậy.
Vì từ nhỏ tới lớn Thẩm Tiểu Viên đều bị say xe nên không muốn học lái xe, họ chỉ có thể ngồi taxi ra ngoài.
Trong thành phố có một quảng trường nổi tiếng, nơi đó có toàn bộ những đồ ngon nổi tiếng thế giới, cũng có vô vàn nhà hàng, muốn ăn gì cũng được, đương nhiên tiền đề là anh phải mang tiền cơm và tiền boa.
Cứ thế, hai người bạn ra khỏi trường, đây cũng là lần đầu tiên Tề Lẫm bắt đầu tiếp xúc với mặt khác của thế giới trong phim thần tượng. Một cảm giác hưng phấn khó hiểu bắt đầu dâng tràn, không biết có tình cờ gặp được cô nàng xinh đẹp nào đó, rồi đi tới một tình yêu đẹp đẽ, từ đó cuộc sống luôn đầy đủ, mỹ mãn hạnh phúc hay không.
Thẩm Tiểu Viên hươ hươ tay trước mặt Tề Lẫm: “Xuống đi, cậu đang nghĩ gì đó, nước miếng chảy ra rồi kìa.” Mộng đẹp bị cắt ngang, Tề Lẫm lau khoé miệng: “Không có gì.” Thẩm Tiểu Viên lườm anh một cái: “Lừa tớ à, mau xuống đi, chúng ta tới nơi rồi. Taxi không thể đi vào, chúng ta đi qua bên đường, nếu cậu muốn mua quần áo thì có thể dạo xem.”
Thời điểm họ xuất phát vừa lúc là 4h chiều, chỉ còn hai tiếng là tới thời gian họ đặt bữa, còn có thể đi dạo phố một lát. Tuy anh không phải kiểu người thích mua sắm nhưng không chịu nổi Thẩm Tiểu Viên kéo anh quay đi quay lại, đến cuối cùng mua một đống đồ lớn, cũng không biết có phải Thẩm Tiểu Viên đột nhiên như bị con gái nhập hồn không mà khiến anh trở thành một tên xách đồ. Có một người bạn có tiền, thật sự khiến người ta phải xót xa.
Lúc sắp tới 6h, Tề Lẫm lập tức đẩy Thẩm Tiểu Viên vào nhà hàng tây cậu ta đặt, cũng không cần biết cậu ta có bằng lòng không, dù sao mình cũng không muốn tiếp tục đi nữa, thật sự không có tâm tư nhìn thấy gì thì muốn mua nấy của đám con gái.
Nhìn tới nhà hàng, hai mắt anh sáng lên, nhưng lại phát hiện không có quán đồ ăn Trung Quốc anh yêu thích thì hai mắt lại tối đi. Vì sao lại là nhà hàng tây, thịt bò không thể ăn mà, không hiểu sao trong phim thần tượng họ lại ăn ít vậy, vì sao bắt buộc phải lựa chọn cơm tây chứ. Món tay Tứ Xuyên lẩu nướng mới có đặc sắc của Trung Quốc mà, tư bản chủ nghĩa quá hại người rồi, quả thực không có khẩu vị.
Nếu Thẩm Tiểu Viên mời khách, Tề Lẫm coi như được ăn ké, tuy có buồn bực nhưng không thể nói ra, đó cũng là ý tốt của người ta, mặc kệ nó, ăn rồi nói sau, hơn nữa thịt bò cũng là thịt mà.
Tề Lẫm vẫn rất dễ nuôi, nhớ năm đó bạn gái làm cho anh một bữa cơm và các thể loại cay chua mặn chát, anh vẫn kiên cường nuốt đám đồ ăn như độc dược xuống, khiến dạ dày còn cứng hơn cả kim cương. Hiện tại anh cũng chỉ cần thích ứng thêm một món khác khẩu vị thôi mà.
Nhân viên dẫn Thẩm Tiểu Viên và Tề Lẫm tới bàn họ đã đặt, hai người con trai đương nhiên không cần bữa tối ánh nến kỳ quái gì rồi mà. Nhưng vị phục vụ nam này, vì sao bạn lại hỏi tôi thêm hai lần chứ? Không thấy hai gương mặt đều thụ như này, nào giống bữa tối ánh nến chứ!
Có lẽ vì trên mặt Tề Lẫm cũng thể hiện nghi hoặc, nhân viên vẫn tươi cười giải thích: “Thưa anh, là thế này, nếu đêm nay chọn lựa bữa tối ánh nến thì có thể được một chai rượu ngon do ông chủ tôi tặng nha.”
Tề Lẫm: “… Sở thích của ông chủ các anh thật không giống người bình thường.” Ngay cả nhân viên phục vụ cũng có năng lực tiếp thu rất cao, anh và Thẩm Tiểu Viên đều là nam đó!
Có lợi mà không nhận thì không phải phong cách của Tề Lẫm luôn cần kiệm như quản gia, đã có rượu ngon ăn một bữa tối ánh nến thì sao chứ. Anh hỏi Thẩm Tiểu Viên, người sau trợn trắng mắt đồng ý. Khi đặt trước giám đốc nhà hàng đã hỏi cậu có muốn đặt một bữa tối ánh nến không, cậu nghĩ tới tình huống đặc biệt của Tề Lẫm trực tiếp từ chối, kết quả nhân viên nhắc tới, Tề Lẫm lại vui vẻ chấp nhận!
Quả thực khiến Thẩm Tiểu Viên không biết nói gì cho phải, càng ngày cậu càng không hiểu Tề Lẫm sau khi bị mất trí nhớ, nhưng chỉ cần cậu ấy vui là tốt rồi.
Rất nhanh bữa tối ánh nến được đưa lên, nhân viên lại hỏi họ có cần đàn violon không, Tề Lẫm xấu hổ, họ cũng phải là người yêu thật nên chắc thôi. Vì thế Tề Lẫm từ chối, ăn một bữa cơm nào có nhiều quy củ như vậy, anh chỉ muốn thoải mái thôi mà. Đồ khai vị là bánh mì, canh cà chua, rượu đỏ rồi mới là món chính. Sang một thế giới khác, cơm Tây vẫn giữ phong cách của nó, không hề thay đổi, haizzz anh không bao giờ trông mong văn hoá ẩm thực phương Tây tốt hơn chỗ nào.
Ngay khi Tề Lẫm ăn được một nửa thì bàn bên cạnh vang lên tiếng cọ xát, đầu tiên là tiếng chén vỡ, cũng không rõ ràng lắm, nhân viên nữ giải thích không được khách bỏ qua, tiếng cãi cọ càng ồn ào.
Tề Lẫm và Thẩm Tiểu Viên vốn không hiếu kỳ, họ đang cố gắng giải quyết bữa tối của mình, nhưng khi giám đốc nhà hàng đi tới, Tề Lẫm nhìn theo lại thấy nhân viên kia vô cùng quen mắt.
“Tiểu Viên, cậu xem nhân viên bàn bên cạnh có phải quen quen không.”
Thẩm Tiểu Viên nghe tiếng ngẩng đầu: “Đây không phải bạn Tôn Ái Tích lớp ta à?”
Tề Lẫm: “Chắc cậu ta ở đây làm thêm rồi.”
Thẩm Tiểu Viên: “Hình như vậy, hoàn cảnh gia đình cậu ta không tốt lắm, giờ đang vừa học vừa làm.”
Tuy Thẩm Tiểu Viên không hay tám chuyện nhưng cậu có rất nhiều tư liệu trực tiếp, khiến người xem như Tề Lẫm cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh lại có thể quên mất nữ chính Tôn Ái Tích làm thêm tại nhà hàng, thật hổ thẹn quá.
Tề Lẫm: “Cậu đã biết cậu ta làm thêm ở đây à?”
Thẩm Tiểu Viên: “Biết, trong trường chúng ta có rất nhiều bạn nam thích đưa bạn gái tới đây ăn cơm, biết cậu ta làm ở đây cũng không kỳ lạ.”
Đương nhiên là không kỳ lạ mục đích cô ta làm thêm ở đây rồi, ngạc nhiên ở chỗ Thẩm Tiểu Viên lại luôn luôn chú ý, thật sự là quá hổ thẹn. Nhưng hiện tại không phải lúc băn khoăn vấn đề cô ta có làm thêm ở đây không mà lúc này chắc chắn Tôn Ái Tích không chạy khỏi bàn tay kiểm soát của nội dung phim, thật sự xuất hiện việc đánh đổ rượu lên người khác, Tề Lẫm mau chóng nhớ lại. Tiếp theo, Âu Dương Khiêm Vũ sẽ xuất hiện rồi, kích động ghê, lại xem một hồi sóng gió bởi Tôn Ái Tích nào.
Thẩm Tiểu Viên phát hiện cảm xúc của Tề Lẫm thay đổi: “Sao cậu hưng phấn thế?”
Tề Lẫm: “…”
Đang nghĩ trả lời thế nào, kết quả Tôn Ái Tích tinh mắt phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ ngồi cách mình không xa, thật sự, Âu Dương Khiêm Vũ đã xuất hiện!
Giám đốc khó xử nhìn Âu Dương Khiêm Vũ chẳng mấy thân thiết với cô ta, trong lòng không ngừng nổi đoá, cũng chỉ là một nhân viên bình thường, sao có thể khiến Âu Dương thiếu gia nể mặt cô ta mà chi trả tiền khách đòi chứ.
Đến giờ, Âu Dương Khiêm Vũ không hề có cảm tình gì với Tôn Ái Tích, y luôn thờ ơ. Thật ra đến giờ Tôn Ái Tích dần dần có cảm tình với Âu Dương Khiêm Vũ, từ khi trận đấu bóng rổ ngày đó trôi qua, anh ấy không còn tìm cô gây rắc rối nữa. Hơn nữa khi cô thường xuyên hẹn hò, à không, gặp Lữ Duy Kim ở trường học, Tôn Ái Tích đã hỏi Lữ Duy Kim rất nhiều về Âu Dương Khiêm Vũ, càng cảm thấy Âu Dương Khiêm Vũ thật ra không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Vì thế bây giờ cô không thể không cầu xin anh ta.
Âu Dương Khiêm Vũ không gật đầu, giám đốc khổ sở bắt đầu mắng thầm Tôn Ái Tích, mà Tôn Ái Tích còn vô cùng chai mặt cầu xin Âu Dương Khiêm Vũ, khiến em gái ăn cơm cùng Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu cảm thấy phiền.
Một lát sau, Âu Dương Khiêm Vũ bỏ điện thoại ra: “Nếu Lữ Duy Kim bảo giúp cô, tôi sẽ trả tiền cho cô.” Y nghĩ cô nàng trước mặt là cô nàng kỳ lạ luôn được Lữ Duy Kim che chở, nể mặt bạn mới lựa chọn gọi cuộc này.
Ngay sau đó, Âu Dương Khiêm Vũ ấn nút gọi, Lữ Duy Kim nhanh chóng nhận, Âu Dương Khiêm Vũ ném điện thoại cho Tôn Ái Tích: “Cô hỏi cậu ta, cậu ta mà đồng ý thì bảo sau này trả tôi tiền.”
Tôn Ái Tích mừng như điên, đưa điện thoại cho Âu Dương Khiêm Vũ, nhưng y không cầm, ý bảo đặt trên bàn, nói với giám đốc: “Sim thì gửi đến nhà cho tôi, còn ném điện thoại đi.”
Tôn Ái Tích đang mừng rỡ thì sắc mặt trắng bệch: “…”
Sau đó Âu Dương Khiêm Vũ liếc qua bàn bên cạnh, y phát hiện một người nhưng y vẫn giữ khí thế, nói với giám đốc: “Hoá đơn bàn kia ghi vào thẻ của tôi, ngày mai đưa giấy tới nhà.”
Xong viêc, Âu Dương Khiêm Vũ kéo bạn gái đi đến trước mặt Tề Lẫm, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, lạnh lẽo nói: “Đang ăn bữa tối ánh nến à?”
Tề Lẫm bị định nghĩa là fan cuồng chợt cảm thấy lạnh lưng, anh cứng ngắc nở nụ cười: “Haha, trùng hợp ghê.”
Âu Dương Khiêm Vũ tiếp tục phun ra ba chữ lạnh tưng: “Fan cuồng.”
Tề Lẫm: “…” Đáng chết, anh muốn nói là chuyện khác, Âu Dương Khiêm Vũ lại kéo tới chỗ nào không biết, “Ừm, di động anh không cần có thể cho tôi không?”
Âu Dương Khiêm Vũ nhíu mày, khó xử nói: “Cậu thích tôi vậy ư?”
Tề Lẫm: “…”
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
334 chương
7 chương
20 chương
60 chương
1162 chương
122 chương