Sau khi đến Madrid, Triển Nhược Lăng lần lượt ghé thăm những cảnh đẹp nổi tiếng ở đây. Trước hôm rời khỏi Madrid, cô mua vé vào sân xem một trận đấu của đội tuyển bóng đá Real Madrid, ngồi trong sân vận động Santiago Bernabéu có sức chứa lên đến hơn tám mươi nghìn người, cô mới cảm nhận được trọn vẹn văn hóa bóng đá của quốc gia này. Đã đến Tây Ban Nha và ở lại bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến lúc cô rời xa nơi đây. Lần sau đến, không biết sẽ là tháng năm nào. Xem xong trận đấu, cô men theo con đường đi bộ về khách sạn. Đến trước cửa lớn khách sạn, vừa định đẩy cửa bước vào đã có một bàn tay từ bên cạnh thình lình đưa ra, nhanh hơn cô một bước đẩy cánh cửa xoay bằng kính, sau đó giữ cánh cửa lại, lịch sự ra hiệu cho cô đi vào trước. “Gracias!” Cô nghiêng đầu, dùng tiếng Tây Ban Nha nói cảm ơn với người đó. “Không cần khách sáo!” Bên tai vang lên tiếng trả lời, bằng tiếng Trung. Ngẩng đầu lên, cả người như bị đôi mắt sáng có thần của người trước mặt cuốn hút vào. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, dáng vẻ rất anh tuấn, bề ngoài nhìn qua có phần quen thuộc. Dư Tri Hàng mỉm cười gật đầu, lên tiếng nhắc cô: “Chúng ta từng gặp nhau rồi.” Triển Nhược Lăng ngờ ngợ, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười với anh: “Tôi nhớ ra rồi! Lần ngồi cùng chuyến máy bay…” Lời nói ra đến đó. Cô không nói tiếp nữa. Dư Tri Hàng không rõ tại sao giờ phút này trong lòng lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, cô nói cô vẫn còn nhớ mình. Vào đến khách sạn, hai người dừng chân ở đại sảnh, Dư Tri Hàng mỉm cười đưa tay ra: “Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Dư Tri Hàng.” Lần cùng ngồi chung ở khoang thương gia trên máy bay, hai người chỉ xưng hô với nhau bằng họ. Triển Nhược Lăng cũng đưa tay ra: “Anh Dư, xin chào! Tôi là Triển Nhược Lăng.” Đi đến cửa thang máy, Triển Nhược Lăng lịch sự tạm biệt anh, “vậy lần sau gặp lại.” Ánh chiều tà của ngày đông nghiêng nghiêng chiếu xuống những công trình kiến trúc cổ kính, rót một màu vàng rượm xuống khắp các cung đường ở Madrid. Một đêm nữa lại sắp sửa đến với thành phố này. Nhìn thấy Dư Tri Hàng bước ra từ khu vực thang máy, vị trợ lý vẫn đang đứng đợi ở đại sảnh vội vàng tiến lại gần, cung kính chào: “Dư tổng.” Dư Tri Hàng ừ một tiếng, sau đó nâng cổ tay xem đồng hồ, chân mày hơi cau lại: “Phiên dịch đâu?” Vị trợ lý luống cuống như thể kiến bò chảo nóng, lên tiếng: “Dư tổng, cô Dương tạm thời thì xảy ra chút chuyện, báo lại không thể đến được…” Dư Tri Hàng không chút biểu cảm, đưa mắt nhìn trợ lý của mình, vị trợ lý chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn đem những lời định nói nuốt lại vào bụng. Chân mày Dư Tri Hàng cau lại, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tạm thời không thể đến? Các người mời phiên dịch kiểu gì vậy, đến tận bây giờ mới nói không thể đến? Bình thường công ty trả lương cho các người nhiều như vậy, đều là lãng phí hết phải không?” Vị trợ lý hiểu rõ lúc này ông chủ đang tức giận bộc phát, vội vàng im miệng, ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng động lớn. Dư Tri Hàng biết vào lúc này có nói thêm điều gì nữa cũng chẳng ích gì, lạnh giọng gọi một tiếng: “Bảo tài xế lái xe qua đây.” Vị trợ lý ngay lập tức dạ một tiếng, lại lúng túng hỏi lại: “Dư tổng, có cần tìm một phiên dịch khác không ạ?” Dư Tri Hàng suy nghĩ một lát, trong đầu rất nhanh đưa ra tính toán, bình tĩnh lên tiếng dặn dò: “Cậu gọi điện thoại cho Tiểu Tiêu, xem cậu ta có thể tìm được một phiên dịch khác hay không?” “Tôi gọi ngay đây.” Vị trợ lý móc điện thoại, đứng tránh sang một bên bắt đầu gọi. Đúng vào lúc này, một cô gái trẻ từ trong thang máy bước ra. Cô gái có khuôn mặt của người châu Á, mặc một chiếc áo khoác màu be, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng kẻ sọc tông màu trầm, mái tóc đen dài tùy ý buông xõa xuống vai, vài sợi tóc mái lòa xòa lướt ngang vầng trán, tinh khôi mà sống động. Cô cúi đầu xem quyển sách nhỏ đang cầm trong tay, sau đó xoay người chuẩn bị đi về phía quán cà phê trong khách sạn. Ánh mắt Dư Tri Hàng chăm chú nhìn theo người con gái ở phía không xa đó, dùng tay ra hiệu cho vị trợ lý đứng bên cạnh mình: “Không cần gọi điện thoại nữa, tôi nghĩ tôi tìm thấy người cần tìm rồi.” Anh nhấc chân, bước từng bước dài đến trước mặt Triển Nhược Lăng sau đó dừng lại, lên tiếng: “Cô Triển, vô cùng xin lỗi, xin hỏi chiều nay cô có thời gian rảnh không?” Triển Nhược Lăng đầu tiên lấy làm lạ, sau đó gật đầu: “Vâng, buổi chiều tôi rảnh.” Tảng đá trong lòng Dư Tri Hàng như vừa được nhấc xuống, anh lên tiếng hỏi tiếp: “Tôi có thể mạo muội nhờ cô giúp một việc được không?” Triển Nhược Lăng không lên tiếng, hai đầu chân mày khẽ nhíu lại, ánh mắt hòa hoãn, cho thấy bản thân đang nghiêm túc lắng nghe. Dư Tri Hàng biết vào lúc này anh phải tốc chiến tốc thắng, vì vậy tiếp tục nói: “Tôi là phó giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn Chí Lăng, là như thế này…” Anh nói ngắn gọn tình huống hiện tại, dùng ánh mắt chân thành nhìn người con gái đang đứng trước mặt: “Phiên dịch của chúng tôi tạm thời xảy ra chút chuyện không thể đến được, cô có thể đảm nhận vị trí phiên dịch tạm thời giúp chúng tôi được không?” Triển Nhược Lăng vô cùng kinh ngạc, do dự lên tiếng: “Nhưng thuật ngữ chuyên môn của các vị có lẽ tôi không rõ lắm, không hoàn toàn nắm chắc có thể giúp được mọi người việc này…” “Không sao cả. Thuật ngữ không thành vấn đề, tôi đã cân nhắc rồi.” Dư Tri Hàng điềm tĩnh lên tiếng. Triển Nhược Lăng một suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Được. Nếu như có thể giúp, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Thời gian cô làm việc tại doanh nghiệp Trung Quốc ở Barcelona, cũng từng làm phiên dịch vài lần. Vẻ mặt của Dư Tri Hàng thả lỏng, “cô Triển, thay mặt cho công ty xin cảm ơn cô. Vậy thì, mời đi bên này.” Anh đứng nghiêng người sang một bên, đưa tay phải ra mời. Triển Nhược Lăng học tiếng Tây Ban Nha bao nhiêu năm như vậy, trước đây ở những buổi tiệc làm ăn của công ty cũng từng làm phiên dịch, mặc dù lần này không hề có sự chuẩn bị trước, nhưng cô vẫn thể hiện rất thành thục. Hơn nữa, công ty Chí Lăng và công ty ở Madrid đã thiết lập quan hệ qua lại làm ăn từ trước, những bất đồng ý kiến đối với bản thảo hợp đồng cũng ít đi rất nhiều, sau ba giờ đồng hồ đàm phán, hai bên công ty đã thống nhất được về điều khoản hợp đồng. Đường phố Madrid về đêm, ánh đèn neon sáng loáng, náo nhiệt nhưng lại không hề ồn ã, hai bên đường là những kiến trúc cổ vô cùng phồn hoa lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu lên nền trời xanh thẳm. Cả thành phố dường như thêm phần mê hoặc, mang trong mình một vẻ thần bí và ưu nhã. Triển Nhược Lăng và Dư Tri Hàng đều ngồi ở hàng ghế sau, suốt dọc đường hai người đều nói chuyện không ngừng. “Cô Triển, tôi nhớ lần trước cô nói mình làm việc ở Barcelona...” “Tôi xin thôi việc rồi, lần này đến Madrid du lịch.” Dư Tri Hàng hơi suy nghĩ, “du lịch? Chuẩn bị lá rụng về cội sao?” “Đúng thế. Đã ở lâu như vậy rồi, cũng nên về nước thôi.” “Tôi nhớ cô đã từng nói, mình là một người nặng tình, cho dù đã ở đây bao lâu, nhất định sẽ có một ngày trở về, cô đã ở Tây Ban Nha…” Dư Tri Hàng nói rất chậm rãi. “Năm năm.” Dư Tri Hàng nhướng mày, “khó trách tiếng Tây Ban Nha của cô lại tốt như vậy.” Triển Nhược Lăng cong khóe môi mỉm cười, nụ cười ấm áp tự tin: “Tiếng Tây Ban Nha là chuyên ngành của tôi lúc học đại học.” Nhìn thấy cô có vẻ mệt mỏi, Dư Tri Hàng rất tự nhiên kết thúc chủ đề đang nói mà không để cô phát hiện, sau đó dặn dò tài xe lái xe chậm một chút.  Chiếc xe chạy rất êm trên đường, đến tận cửa khách sạn mới dừng lại. Tài xế quay đầu lại: “Anh Dư…” lập tức bị Dư Tri Hàng đưa tay ra ngăn lại. Dư Tri Hàng lắc đầu, ý bảo anh ta giữ yên lặng. Cô ngồi ở ghế sau ngủ mất rồi. Bên trong xe mở điều hòa ấm áp, cô nghiêng đầu tựa người vào sát cửa xe, dùng tay phải chống lấy đầu, tay trái khoanh lại trước ngực, vài sợi tóc xõa xuống gương mặt cô, theo gò má trắng nõn trượt xuống, tạo thành một tư thế ngủ vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Có lẽ cô mệt lắm rồi. Công việc phiên dịch đòi hỏi phải có sự tập trung tinh thần và sức chú ý cao độ. Thần kinh cô căng thẳng lâu như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rất vất vả. Khi vừa lên xe, cô vẫn còn tán gẫu với anh không ít chuyện, chỉ là về sau bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. có điều, cho dù đang trong giấc ngủ, dường như cô vẫn đem bản thân mình ngăn cách với bên ngoài, giống như đang ở vào trạng thái tự bảo vệ, không để người khác dễ dàng tiếp cận. Triển Nhược Lăng chỉ ngủ một giấc ngắn sau đó liền tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt đã vội vàng ngồi thẳng người dậy: “Tôi ngủ quên, thật xin lỗi!” Dư Tri Hàng đè nén cảm giác luyến tiếc trong lòng, nở một nụ cười ôn hòa: “Không sao cả.” “Đến nơi rồi?” Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. “Đến rồi.” Dư Tri Hàng bước xuống xe, đi vòng sang bên phải, đưa tay mở cửa: “Cô Triển, món Trung có hợp khẩu vị của cô không?” Vừa nói vừa đưa tay chỉ một biển hiệu nhà hàng Trung Quốc bên đường. Triển Nhược Lăng mang theo túi xách xuống xe, chỉ nghe thấy hai chữ “món Trung” liền gật đầu ngay: “Tuyệt đối thích hợp.” Có vẻ Dư Tri Hàng đã từng đến nhà hàng này, rất quen thân với ông chủ ở đây, các món ăn gọi lên món nào cũng vô cùng ngon miệng. Ở Tây Ban Nha, Triển Nhược Lăng không phải ít khi đi ăn món Trung Quốc, nhưng cơ hội được thưởng thức ẩm thực Quảng Đông chính cống thế này tuyệt đối không nhiều, vì vậy vui vẻ khen ngợi vài câu. Dư Tri Hàng tuyệt đối không phải vì chuyện ăn uống, chỉ muốn tìm đề tài cùng cô nói chuyện: “Trước đây cô chưa từng đến Madrid à?” “Trước đây khi đi học có đến một lần, thêm lần này nữa là hai.” Anh cười vô cùng ấm áp. Nhìn thấy nụ cười của anh, đột nhiên Triển Nhược Lăng nhớ đến lần đầu tiên gặp anh trên máy bay. Vừa nãy khi ký kết hợp đồng, gương mặt của anh luôn duy trì vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh, còn bây giờ, không hề có chút dáng vẻ gì của một người làm ăn, chỉ còn lại sự thân thiết và dịu dàng.  “Mặc dù thời gian ở Tây Ban Nha của tôi không dài bằng cô, nhưng vẫn rất rành rẽ Madrid, có thời gian rảnh có thể đưa cô đi dạo.” “Chẳng qua e rằng tôi không có cơ hội đó nữa, ngày mai tôi quay về rồi.” “Ngày mai? Gấp như vậy sao?” Triển Nhược Lăng dừng đũa, mỉm cười lên tiếng: “Đã ở đây năm năm rồi, nếu còn không về chẳng phải sẽ có lỗi với tổ quốc vĩ đại ssao.” Anh nhíu mày, “vậy tại sao trước đây không về?” “Trước đây cảm thấy bản thân rèn luyện chưa đủ, cho nên bằng lòng ở lại.” Triển Nhược Lăng bật cười, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ cao sát đất, khung cảnh về đêm của thành phố Madrid phồn hoa, đèn màu của tòa cao ốc phía xa biến đổi liên tục, đặc biệt rực rỡ, đặc biệt lộng lẫy. Không một ai biết được, trong điện thoại của cô có lưu lại một số điện thoại không còn sử dụng nữa. Hai năm đầu mới đến Tây Ban Nha, mỗi lần cảm thấy cô đơn tịch mịch, cô đều gọi đến số điện thoại đó, chăm chú lắng nghe giọng nói của điện thoại viên trực tổng đài. Tựa như, bằng cách này cũng là đang nói chuyện với anh. Ở Tây Ban Nha năm năm, cảm giác cô đơn vẫn luôn bên cạnh bầu bạn với cô, trở thành một bộ phận trong cuộc sống của cô. Mà sự cô đơn này, đều vì có quan hệ với một người. Chỉ là, sau khi từng trải cô đơn, mới có thể kiên cường đối diện với cuộc sống, kiên định sống tiếp cuộc sống của mình. Ngày hôm sau, Triển Nhược Lăng kéo theo hành lý đến quầy tiếp tân trả phòng, lại gặp được Dư Tri Hàng cũng đang ở đó. “Cô Triển, hôm nay tôi còn công việc bận, không thể đi tiễn cô được. Tôi đã dặn dò tài xế, anh ta sẽ đưa cô ra sân bay.” “Thật sự rất cảm ơn anh!” Dư Tri Hàng cau mày, tỏ vẻ không đồng ý: “So với việc cô giúp đỡ công ty tôi ngày hôm qua, việc này không đáng gì cả.” Tài xế đem hành lý của Triển Nhược Lăng đặt vào cốp xe, Dư Tri Hàng lịch sự mở cửa xe cho cô, “cô Triển, hẹn gặp lại ở thành phố N.” “Vâng, hẹn gặp lại.” Năm năm ở Tây Ban Nha đã sang đến ngày cuối cùng, cuối cùng cô đáp máy bay về lại với quê hương mình. Máy bay rời khỏi mặt đất, bay vào tầng không, bán đảo Iberia ngày càng trở nên mơ hồ, dần dần chỉ còn là một chấm nhỏ, đến cuối cùng không còn nhìn thấy gì nữa. Tạm biệt, Tây Ban Nha. Năm năm, không hay không biết, vô tình cứ thế trôi qua. Đột nhiên nhớ đến lần ngồi máy bay về thành phố N nghỉ đông, vô cùng mong đợi được gặp anh một lần, thế mà sau khi về, lại nghe được tin tức có thể anh không bao giờ quay về nữa. Cuộc đời này, vẫn là để lỡ một cơ hội đó. Hôm nay cũng là ngồi máy bay, cũng là mùa đông, nhưng tâm trạng mong chờ đó đã không còn nữa. Nhẩm tính một chút, lần cuối cùng gặp được anh, đã là tám năm trước rồi. Từ ngày quen biết anh đến hôm nay đã là mười hai năm tròn. Chung Khi, đã từng cho rằng những năm tháng Cao Trung ngắn ngủi chẳng đáng kể gì, không ngờ nó lại chiếm trọn cuộc sống của em, trở thành những năm tháng đem lại nhiều ký ức nhất cho em. Thoáng chớp mắt, bao nhiêu năm đã qua đi, thời gian đã làm phai nhòa rất nhiều thứ, chỉ có ký ức về anh, chưa từng phai nhạt. Cô không kiềm được đưa tay áp vào ô cửa kính, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp. Nhìn ra bên ngoài máy bay, là một khoảng trời sáng lạn đầy ánh nắng.