Quy luật bám đuôi... Đôi khi nó cũng được xem là một hành động có quán tính, cũng vừa phải, không tăng lực, không hành động nhanh, mà nó luôn giữ ở một khoảng nhất định. Kang Je Hwa, tên này thuộc loại bám đuôi có mức độ, cũng không đến nỗi phiền phức như tôi tưởng... - Này... - Tên đó nhìn tôi, sau đó nhìn về con đường phía trước, hắn bước chầm chậm. Tôi nhìn tên đó, tay đưa lên đập vào đầu hắn: - Có gì thì cậu nói đi, cứ phải chờ tôi cho phép à? Kang Je Hwa dùng cái điệu nói đầy trầm tư, nghiêm túc, như thể đây là một chuyện rất quan trọng vậy: - Em rất thích Kim Soo Hyun à? Cái này là hắn hỏi ngu tôi nè, hỏi một câu rất ngu luôn. Cái này thì đương nhiên là rất thích rồi. Kim Soo Hyun là ai cơ chứ? Đó là thần tượng! Thần tượng! Thần tượng của tôi đấy! Tôi cốc đầu cậu ta một cái thật là mạnh: - Hôm nay cậu bị thần kinh à? Tôi đương nhiên là rất yêu anh Kim Soo Hyun rồi! Tôi yêu anh ấy bằng tất cả trái tim mình! Chỉ cần nhắc đến anh ấy thôi, tim tôi đã rập rộn rã rồi, nó không ngừng nhảy múa đây này! Tôi ôm lấy mình, khuôn mặt vô cùng biểu cảm, đôi mắt tràn đầy tình yêu nồng nàn. Trời ơi, anh Kim Soo Hyun à, thích anh quá đi! Tôi lại quay sang tên đó mỉm cười: - Cậu biết đấy, tôi rất yêu anh Kim Soo Hyun! Cậu thấy rồi thì hãy mau mà rút lui đi nhé! Tuy là Kang Je Hwa đẹp trai cơ mà thần tượng của tôi lại là anh Kim Soo Hyun, tôi chỉ thích hâm mộ mỗi mình anh ấy thôi. Tên đó nghe tôi nói thì im lặng, thật là không hiểu nổi, cái tên này bữa nay lại bị cái gì vậy nhỉ? Haiz, tôi thở dài, thật sự mà nói, tôi cũng không muốn ghét bỏ hắn đâu. Nhưng để bảo vệ tình yêu của tôi dành cho anh Kim Soo Hyun thì tôi bắt buộc phải làm vậy. Kang Je Hwa nghe tôi nói vậy thì hắn lặng thinh không nói, hắn tiếp tục đi về phía trước. Tôi nhìn hắn, thật khó hiểu, sao trông hắn hiện tại khó đoán như vậy? - Này, nghĩ gì vậy? - Tôi đụng vào vai hắn nhe răng cười, tên này sao mà kì lạ vậy trời. Tên này lắc đầu, giọng hắn trầm xuống: - Không có gì. Tôi nghĩ, mình cũng nên làm điều gì đó cho tên này, kể ra thì hắn thật sự là rất tốt với tôi. - Đi ăn trưa đi. Lần này, tôi sẽ trả tiền! - Tôi phóng khoáng cười với tên đó. Thật sự mà nói, thật là không thể tin, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt vạn phần khó hiểu. Tôi nhăn mày, nếu như tôi mà đổi ý thì không biết đâu được, tại vì tôi rất ít khi mời người khác đi ăn, cũng là vì tôi có ít bạn. - Đi thôi! - Kang Je Hwa đột nhiên cười rạng rỡ, tên này chưa để tôi kịp nhăn mày thì đã kéo tay tôi chạy, làm tôi đúng là mệt muốn chết luôn nè! Cho hỏi... Giờ tôi sẽ đãi hắn đi ăn món gì đây? Kang Je Hwa ơi là Kang Je Hwa, tôi mời anh đi ăn chứ không phải đi phá tiền của tôi, anh đưa tôi đi ăn lẩu và thịt nướng. Kiểu như tôi làm ra lắm tiền lắm ấy! Trong khi tôi còn bao nhiêu món chưa mua được đây nè, mà tôi chỉ thích ăn vặt chứ không có thích ăn mấy món ăn như thế này. Miễn cưỡng ăn... Tôi dở khóc dở cười, chỉ có thể nhe răng cố mà ăn thôi, tiền cả mà, phải ăn chớ, không ăn thì để phí à. Kang Je Hwa nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, nhìn rất đẹp trai cơ mà điều đó làm tôi rất chi là bức xúc. Tiền của tôi... Tôi thầm khóc, thật sự là sau này tôi chỉ có thể ăn mì gói thôi. Huhu... - Sang Won, trông sắc mặt của em không được tốt lắm! - Tên đó nhìn tôi, cười cười, hắn ta biết tôi đang nghĩ cái gì mà. Tôi chẳng hiểu bản thân mình ngu hay là cố tình cho tên đó biết nên đã nói thế này: - Cậu cứ ăn đi, ăn cho đến khi không còn bụng để chứa nữa thì thôi! Tên đó nhìn tôi, bàn tay đang cầm đũa cũng vì thế mà dừng lại. Mặt tôi đỏ gay, tôi quay mặt sang chỗ khác, cố không để hắn nhìn thấy mặt tôi lúc này. - Sang Won... - Hắn ho nhẹ, cười đến nỗi mặt cũng đỏ lên - Anh sẽ trả một nửa... Mắt tôi sáng lên như sao sa, nhưng tôi vẫn không nhìn hắn, tôi cất giọng đắn đo: - Tôi đã hứa sẽ đưa cậu đi ăn... Như thế... Có ổn không... Kang Je Hwa đưa tay lên xoa xoa đầu tôi, hắn cười tươi, nụ cười tỏa nắng làm tôi say nắng: - Sang Won... Anh biết em có nỗi khổ mà... Tôi đỏ mặt, cái tên chết tiệt này... Lại làm tôi lên cơn mê trai rồi. - Cảm ơn. - Tôi nhỏ giọng, được coi là có chút dịu dàng. Ô hô hô, thật không ngờ Kim Sang Won mình cũng có lúc dịu dàng à, ôi trời, như vậy thì đâu còn là tôi của ngày trước nữa cơ chứ. - Ăn đi... Em ăn nhiều vào... Em mà béo lên sẽ rất dễ thương... - Gắp thịt cho tôi xong hắn đưa tay lên nhéo tôi. Hiện tại là tôi đã thấy mình hơi hơi mập rồi đó, không hề gầy chút nào, nếu như tôi mập lên... Thì sẽ thành cái nồi gì hả trời... Cho dù là nghĩ thế nhưng tôi ăn vẫn rất hăng say, thật không ngờ là thịt nướng ở quán này lại ngon đến vậy. Kiểu này là tôi thành heo thật rồi... Tôi cười cười nhìn hắn, trông hắn lúc ăn thật đẹp trai nha! Muốn đấm vào mặt hắn quá đi! Ha ha, Kang Je Hwa, anh theo đuổi tôi thì đúng là một sai lầm lớn đấy.