"Yến Kinh Hàn, ngươi không nên quá phận! Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người!" Lam Linh cũng không khách sáo với Yến Kinh Hàn nữa, từ chuyện này nàng đã có một kết luận, đối phó với Yến Kinh Hàn, nếu nàng lui một thước, hắn sẽ tiến lên một trượng, so với chịu bị động khắp nơi, còn không bằng trực tiếp phản kích!
Triêu Dương nghe động tĩnh ở trong xe ngựa, thật hy vọng là chính mình không có lỗ tai, chốc lát là xuân, ánh sáng vô cùng tốt, chốc lát lại là mây đen cuồn cuộn tiếng sấm ầm ầm, Triêu Dương cảm thấy trái tim nhỏ của hắn đã có chút không chịu nổi.
"Vương phi đây là ngươi muốn nói cho bản vương, là ngươi muốn ra tay với bản vương ?" Yến Kinh Hàn nắm bàn tay thon dài ngọc ngà của Lam Linh, vuốt ve tỉ mỉ, "Hay là vương phi muốn nói cho bản vương ngươi chính là một con thỏ cắn người?"
"Vương gia thật sự là anh minh thần võ, vừa đoán đã trúng rồi!" Lam Linh vừa nói vừa dùng lực mạnh, rút bàn tay ra khỏi tay Yến Kinh Hàn, một đôi mắt cắt nước thu rực rỡ như ngôi sao, lại như mỹ nhân bên hồ vào ban đêm, mang theo một tia trong trẻo lạnh lùng.
Diễm nhược đào lý, lạnh băng!
Đây thật sự mới là nàng! Yến Kinh Hàn nhìn thấy sự lãnh lẽo trog con mắt của Lam Linh, rút ra được một kết luận!
"Bản vương rất vô cùng mong đợi biểu hiện sau này của vương phi, hy vọng vương phi không làm cho bản vương thất vọng!"
Lam Linh đương nhiên là biết rõ nàng lúc này sẽ làm cho Yến Kinh Hàn càng thêm phòng bị với nàng hơn, mà những lời này của hắn rõ ràng là hứng thú tiếp nhận chiến thư của nàng, trong lòng Lam Linh đảo lộn, lại nghĩ tới, nếu như không phải là vì phải ngâm vào cái đầm Huyền Băng kia, thì nàng sớm đã du sơn ngoạn thủy rồi, còn ở lại chỗ này phí công phu với hắn làm gì.
Nàng không có hứng thú với bất kỳ vật hay chuyện gì của hắn, hắn thích làm gì đề phòng nàng đó là chuyện của hắn, chỉ cần hắn không đến trêu chọc nàng là được.
"Vậy vương gia từ từ chờ tiếp chiêu đi." Lam Linh sâu kín nói một câu, tên hỗn đản này khi dễ nàng nhiều lần như vậy, có thể nhẫn nhục sống tạm bợ không phải là phong cách của nàng, từ trước đến nay nàng đều là sống theo luật người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ đòi lại gấp mười!
"Tốt, bản vương sẽ chờ thật tốt!" Yến Kinh Hàn nói xong ngồi dậy, thân hình chợt lóe lên ngồi xuống đối diện với giường êm.
Lam Linh cũng lập tức ngồi dậy, đưa tay từ từ vuốt thẳng y phục bị Yến Kinh Hàn làm nhăn.
Yến Kinh Hàn nhìn thấy động tác của Lam Linh, ánh mắt chợt lóe lên một cái, mở miệng nói: "Vương phi, qua thời gian dài như vậy, ngươi còn chưa nghĩ kỹ nên lấy quyển sách trong ngực ngươi ra như thế nào sao?"
Nghe vậy, Lam Linh nhanh chóng dừng lại động tác trên tay, giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, trong nội tâm nghĩ tới tên hỗn đản này nhất định là cố ý, hắn không muốn cho nàng có một chút thời gian yên tĩnh nào.
"Vương gia muốn nhìn quyển sách này như vậy à?" Lam Linh dứt khoát không thèm che giấu nữa, nhanh chóng lấy sách từ trong ngực ra, nhưng có mấy lời nàng nhất định phải nói rõ ràng trước.
"Đó là tự nhiên, có thể trở thành bảo bối để vương phi giấu vào trong ngực, bản vương cảm thấy bên trong cuốn sách kia nhất định là có nội dung đáng xem." Yến Kinh Hàn nhìn thấy quyển sách trên tay Lam Linh, trong mắt phượng thoàng lóe nhanh qua một luồng sáng lạnh!
"Vương gia muốn nhìn như vậy, giờ ta muốn cản cũng cản không được, nhưng ta muốn nói rõ trước, thứ nhất, quyển sách này là thái hậu đưa cho ta, không có nửa điểm liên quan gì với ta, hy vọng vương gia không nên sau khi xem xong mà trong lòng không vui đi gây hoạ; thứ hai, sau khi vương gia xem xong trong người có xảy ra gì, mời tự giải quyết, không cần mượn đề tài này để nói chuyện về mình. Vương gia, ngươi có thể đáp ứng không?" Lam Linh nói rất ngắn gọn, nàng tin tưởng Yến Kinh Hàn có thể nghe rõ.
"Tốt, bản vương đáp ứng ngươi." Yến Kinh Hàn nói xong đưa tay ra.
"Hy vọng vương gia có thể nói chuyện giữ lời!" Lam Linh đưa sách vào trong tay Yến Kinh Hàn.
Yến Kinh Hàn tiếp nhận sách, nhìn Lam Linh một cái, lúc này mới từ từ lật sách.
Lam Linh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục vuốt thẳng nếp uốn trên y phục, nhưng thanh âm lật sách của Yến Kinh Hàn lại nặng nề rơi vào trong lòng Lam Linh!
Lam Linh hết sức cố gắng xem nhẹ thanh âm lật sách của Yến Kinh Hàn, nhưng càng nghĩ, Lam Linh lại càng cảm thấy thanh âm lật sách của Yến Kinh Hàn như từng đạo sấm sét thông thường, đinh tai nhức óc, làm lòng nàng tâm cũng từ từ chấn động theo!
Mặc dù trước đó Lam Linh có nói rõ, nhưng so với yêu cầu vô sỉ trước đó của Yến Kinh Hàn, lời hứa của hắn với Lam Linh nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng mình là người ở dưới mái hiên nhà người ta, Lam Linh không thể không kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt*, đưa ra cuốn sách gieo tai họa kia.
(*Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi)
Mà lúc này, Lam Linh mặc dù cúi đầu, nhưng dư quang ngoài khóe vẫn không khỏi liếc về phía Yến Kinh Hàn, chỉ thấy tên hỗn đản này từ đầu cho đến cuối đều lậttừng tờ từng tờ một mà xem, hơn nữa dường như mỗi một trang đều xem vô cùng cẩn thận, động tác này làm cho lòng Lam Linh vốn không thèm đếm xỉa đến lại không khỏi bối rối.
Lam Linh oán hận nhắm lại hai mắt, bắt đầu khinh bỉ chính mình, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc nàng lại nhát gan như thế, mười năm làm nghề này kiếp trước chưa bao giờ thất bại qua một lần thế nhưng khi ở hoàn cảnh này nàng lại sợ hãi, lo lắng, lần lượt thất bại ở trên tay tên khốn kiếp này! Không lẽ là bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên vào hoàn cảnh này nhất định là phải thua thiệt?
Biết bỏ cái nhỏ mới thành đại sự! Lam Linh biết rõ nàng sở dĩ bị thua thiệt đó là bởi vì nàng vẫn muốn trải qua yêu đương oanh oanh liệt liệt, muốn hoàn mỹ đưa cho nam nhân nàng yêu lần đầu tiên của mình, nàng không muốn cho một nam nhân mà nàng không yêu, mà Yến Kinh Hàn lại nắm được nhược điểm này của nàng, nên lần lượt đều bắt nạt nàng!
Lam Linh cũng biết nếu như nàng không muốn bị Yến Kinh Hàn uy hiếp, nàng có thể bằng bất cứ giá nào, thỏa mãn dục vọng của Yến Kinh Hàn, nhưng nàng lại không làm được, nàng tình nguyện sống trong mỗi thời khắc đều lo lắng, nàng muốn phòng thủ lại một phòng tuyến cuối cùng của mình!
Lam Linh cảm thấy người sống sẽ phải có giữ điều gì đó để giữ vững, nếu không có điều gì để giữ vững, vậy thì sống còn có ý nghĩagì? Nàng đây mặc dù được sống lại, nhưng so tính mạng với chấp niệm ở trong lòng, nàng tình nguyện lựa chọn cái sau.
Thanh âm Yến Kinh Hàn lật sách liên tục dài một nén nhang, Lam Linh vẫn luôn không giương mắt nhìn Yến Kinh Hàn, nhưng trong lòng nàng đã có quyết định.
"Vương phi, nếu như bản vương đoán đúng là, thái hậu đưa cho ngươi quyển sách này, là muốn ngươi ghi nhớ trong đầu những nội dung trong này, áp dụng nhạy bén, lấy lòng bản vương." Yến Kinh Hàn khép lại sách, nhìn về phía Lam Linh, trong mắt phượng yên lặng như biển rộng mênh mông.
Nghe lời Yến Kinh Hàn nói, đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ cau lại, chỉ giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, hắn không hề giống với trong tưởng tượng của nàng là sau khi xem xong dục hỏa đốt đầy người, cũng không có tức giận không kềm chế được, trong mắt phượng kia ngoại trừ sâu không thấy đáy, cũng chính là bình thản không gợn sóng.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
28 chương
30 chương
23 chương
24 chương
67 chương
92 chương