Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
Chương 85 : Sinh nghi
Rất nhanh, Kiều Sở Tâm dẫn Hứa thái y vào chính điện, Lam Linh giương mắt nhìn, chỉ thấy thái y này tuổi đã không khác biệt gần sáu mươi cho lắm, khuôn mặt gầy, tóc hoa râm, nhưng ánh mắt lại sáng ngời như thần, từng bước chân đi cũng có lực gió!
"Vi thần bái kiến thái hậu, vương phi." Hứa thái y đi vào Lam Xảo Phượng cùng Lam Linh cùng trước, cấp hai người thi lễ một cái.
"Miễn lễ, Hứa thái y, thân thể của Linh nhi hơi khó chịu, ai gia không yên tâm, hôm nay gọi ngươi tới đây là muốn ngươi giúp nàng xem một chút." Lam Xảo Phượng cũng không nói ra chuyện Lam Linh bị mất trí nhớ, chỉ nói qua loa là thân thể của Lam Linh khó chịu, điều này làm cho Lam Linh không thể không thừa nhận tâm cơ của Lam Xảo Phượng không phải sâu bình thường.
"Vâng!" Hứa thái y vội vàng lên tiếng, sau đó lại khom lưng về phía Lam Linh nói: "Vương phi, xin ngài để tay phải trên bàn trà, vi thần sẽ giúp ngài bắt mạch."
"Tốt."
Lam Linh đưa tay phải ra, cùng lúc đó Hứa thái y từ trong hòm thuốc lấy ra một cái khăn lụa màu trắng đắp lên cổ tay Lam Linh, lúc này mới đưa tay để lên mạch đập của Lam Linh.
Một lát sau, Hứa thái y mới thu tay lại, lấy khăn lụa xuống, rồi mới nói với Lam Xảo Phượng: "Khởi bẩm thái hậu, đầu của vương phi có một chỗ kinh mạch không được thông, vi thần có thể kết luận là, chỗ này có máu bầm, vi thần cũng cả gan suy đoán, vương phi có khả năng bị thương rất nặng ở đầu."
"Hứa thái y quả nhiên không hổ là viện trưởng của thái y viện, ai gia sẽ nói thật với ngươi, chính xác là Linh nhi bị thương ở đầu, hơn nữa còn bị mất trí nhớ, ngươi xem có biện pháp nào có thể chữa trị được không?"
"Hồi thái hậu, chỗ đầu của vương phi chính xác là có liên quan đến trí nhớ, theo lý thuyết nếu loại bỏ được máu bầm thì có thể sẽ giúp vương phi khôi phục lại trí nhớ, nhưng vi thần không dám nắm chắc mười phần, cũng không thể khẳng định vương phi nhất định sẽ khôi phục trí nhớ, thỉnh thái hậu thứ tội!" Hứa thái y quỳ trên mặt đất nói sự thật, mặc dù là trưởng lão của thái y viện, hành nghề y đã được vài chục năm, nhưng bệnh này là hắn gặp được lần đầu tiên, hắn không dám bảo đảm, huống chi Hàn vương phi còn là người của thái hậu, nếu làm không tốt sẽ phải rơi đầu.
Nghe Hứa thái y nói như vậy, trong đầu Lam Linh hiện lên thắc mắc liên hồi, thân thể của nàng hoàn toàn chỉ có chút bệnh tật này? Chút bệnh tật này không đến mức trí mạng mà? Mà chút bệnh tật này có liên quan gì đến chuyện phải ngâm mình trong Huyền Băng đầm?
Lam Linh mơ hồ cảm thấy thân thể của nàng khẳng định là không chỉ có máu bầm đơn giản trong đầu như vậy, mà Hứa thái y là người đứng đầu thái y viện, thế nhưng lại còn nhìn không ra, vậy hôm qua Yến Kinh Hàn bắt mạch cho nàng, hắn có thể nhìn ra điều gì hay không?
Trực giác Lam Linh cho rằng thân thể này dường như có rất nhiều bí mật không muốn người biết.
"Đứng lên đi, từ trước đến nay ai gia một khi đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ người, Hứa thái y, ngươi chỉ cần cố gắng hết sức là được." Lam Xảo Phượng mặc dù rất muốn lập tức giúp Lam Linh khôi phục lại trí nhớ, nhưng nàng biết rõ dù cho muốn khôi phục lại trí nhớ cũng sợ là không phải chỉ là ngày một ngày hai, hơn nữa không nhất định là có thể thành công, nếu như vậy, nàng tình nguyện tốn nhiều chút miệng lưỡi.
"Tạ thái hậu!" Hứa thái y đứng lên.
"Sở Tâm, ngươi dẫn Hứa thái y đi ra rồi lấy đơn thuốc về, thuận tiện lấy tẩu ngọc mà năm ngoái Nam Nhạc tiến cống ban thưởng cho Hứa thái y." Lam Xảo Phượng phân phó một câu.
"Đa tạ thái hậu, nhưng tẩu ngọc kia vô cùng quý báu, vi thần không dám nhận." Hứa thái y hơi kinh hoàng sợ hãi.
"Nhận lấy đi, vật kia mặc dù tốt, nhưng để ở chỗ ai gia cũng chỉ là vật chết, nên để nó đi theo Hứa thái y mới không bị mai một." Lam Xảo Phượng rõ ràng chuyện thoại lý hữu thoại*, trái lại còn nói: "Chuyện hôm nay, ai gia không hy vọng bên ngoài có nửa điểm phong thanh**."
(*Thoại lý hữu thoại: tương đương như thuận nước thành sông
**Nửa điểm phong thanh: gần nghĩa với bàn tán ra vào)
"Vi thần đã hiểu, vi thần cáo lui!" Hứa thái y nói xong rồi nhanh chóng đi theo Kiều Sở Tâm ra chính điện.
Lam Linh không biết vì sao Lam Xảo Phượng lại tín nhiệm Hứa thái y như vậy, nhưng nàng biết rõ từ nay về sau Hứa thái y tất nhiên sẽ vì Lam Xảo Phượng mà ra sức làm trâu làm ngựa!
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
28 chương
30 chương
23 chương
24 chương
67 chương
92 chương