Khoảnh khắc này, Vân Phàm cảm thấy đây là âm thanh tuyệt diệu nhất trên thế gian. Anh nhanh chóng ra khỏi thang máy. Kết quả là khi quay đầu nhìn, Lộ Nam lạnh lùng đứng yên tại chỗ như là một đấng tu la, cả người toả ra ý lạnh. Tô Bắc trợn mắt khinh thường rồi đi thẳng khỏi thang máy. Đi nhầm thang máy thôi mà, có cần thiết phải nhỏ mọn như vậy không? Lộ Nam nhìn theo bóng lưng của Tô Bắc, như muốn xuyên thủng lưng cô vậy. Vân Phàm cảm thấy ánh mắt của Lộ Nam thật sự quá kinh khủng. Anh nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Tổng giám đốc Lộ, đến nơi rồi.” Lộ Nam nhìn sang Vân Phàm, nhất thời khiến thần kinh của anh ta trở nên căng thẳng.Ánh mắt của tổng giám Lộ như muốn ăn anh ta luôn vậy. Anh ta thật sự rất vô tội, cũng không làm ra chuyện sai trái gì! Lộ Nam bình tĩnh ra khỏi thang máy, Vân Phàm cũng cẩn thận đi theo sau. Sau khi ra khỏi thang máy, Lộ Nam không nói thêm lời nào,Thần kinh của Vân Phàm căng như dây đàn, bởi vì anh biết, sớm muộn gì Lộ Nam cũng hỏi. Quả nhiên, vừa lên xe, xe vừa khởi động, Lộ Nam đã âm trầm mở miệng. “Sao cô ấy lại ở công ty?” Vân Phàm đưa tay lau mồ hôi trên trán, vừa không chú ý đã đánh lệch vô lăng. Gương mặt tuấn tú của Lộ Nam thoáng chốc đã đen như đít nồi. “Vân Phàm, có phải cậu không muốn sống nữa rồi không, cậu không muốn sống nữa còn muốn kéo tôi chết chung hả?” Vân Phàm đau khổ bất lực lắc đầu: “Tổng giám đốc Lộ, không phải như anh nghĩ đâu!” Lộ Nam không nể nang: “Không phải như tôi nghĩ thì rốt cuộc là như thế nào?” Vân Phàm quyết định lời ít ý nhiều, một câu nói ra sự thật: “Tổng giám đốc, cô Tô chính là Anne!” “Anne?” Lộ Nam sững sờ. Mãi sau mới định thần lại được. “Anne mà cậu nói, là quản lý cao cấp Anne mà chúng ta mời về từ Mỹ đó hay sao?” Vân Phàm gật đầu: “Đúng! Chính là Anne, quản lý cao cấp có thể biến ăn mày thành ảnh đế đó!” Lộ Nam vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Cậu chắc chứ? Cậu không nói năng lung tung đấy chứ?” Vân Phàm cười khổ bất lực: “Tổng giám đốc, đúng là như thế, ban đầu tôi cũng không ngờ! Lúc thấy cô Tô, tôi cũng kinh ngạc như anh!” Vẻ mặt của Lộ Nam hơi phức tạp. Thảo nào hôm qua anh lại thấy Tô Bắc ở cửa Tập đoàn Thịnh Thế. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không nói cho anh nghe thân phận của cô. Chỉ là, nếu như lúc đó cô có nói mình là Anne, thì anh chắc chắn sẽ coi cô là kẻ điên, cho rằng cô đang ăn nói linh tinh mà thôi. Lộ Nam hơi nhếch miệng cười, không biết là đang tự giễu hay là đang khinh thường nữa. Vân Phàm nhìn qua gương chiếu hậu, cẩn thận hỏi một câu: “Tổng giám đốc, anh không sao chứ?” Lộ Nam liếc nhìn anh ta rồi hừ lạnh: “Tôi thì có thể có chuyện gì được!” Anh chỉ cảm thấy hơi không ngờ thôi. Hơn nữa, nếu nói như vậy, thật sự hôm qua anh đã trách nhầm cô rồi, còn bỏ cô ở ngoại ô nữa chứ. Lộ Nam cảm thấy hơi hối hận, nhưng rất nhanh cảm giác này đã bị anh dẹp sang một bên: “Cậu biết thân phận của cô ấy từ khi nào?” “Mới hôm qua!” Vân Phàm vừa lái xe vừa nói. Lộ Nam hơi híp mắt, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm: “Vậy sao hôm qua cậu không nói cho tôi biết?” Nếu hôm qua anh biết, anh cũng sẽ không bỏ Tô Bắc ở lại nơi xa xôi như thế, để cô phải đi về một mình. Vân Phàm càng thấy khổ sở hơn: “Tổng giám đốc, tôi muốn nói với anh lắm chứ nhưng không có cơ hội, lần nào tôi cũng mới nói được một nửa thì anh đã ngắt máy rồi.” Lộ Nam hừ lạnh: “Vậy tối qua thì sao? Sao không gọi được cho cậu?” Nói đến đây, Vân Phàm thật sự là ấm ức chết mất. “Không gọi được cho anh, nên tôi muốn nhắn tin để nói cho anh biết, nhưng lúc đó tôi đang đứng trên ban công, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống dưới, hỏng rồi...” Lộ Nam cạn lời, cuối cùng cũng hiểu vì sao tối qua không thể gọi được cho Vân Phàm rồi. Thấy Lộ Nam nhắm mắt ngủ, không muốn nói chuyện nữa, Vân Phàm mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.... Tô Bắc cùng Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình rời khỏi công ty. Nghiêm Nghệ Đình thở phào một hơi. Nhìn sang Tô Bắc, cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Bắc Bắc, ban nãy lúc chị đối mặt với tổng giám đốc Lộ thật sự là ngầu quá trời luôn!” Tô Bắc cười: “Cũng đâu có gì, chúng ta đâu có làm gì sai, không cần phải sợ anh ta!” Nghiêm Nghệ Đình lắc đầu: “Chị nói đúng, nhưng Giải trí Tinh Không thuộc tập đoàn Thịnh Thế, tổng giám đốc Lộ lại là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, ai dám đắc tội với anh ấy chứ!” Giọng nói của Nghiêm Nghệ Đình uể oải, cô nói tiếp: “Bọn em nịnh bợ anh ấy còn không kịp đây, chứ nào dám như chị. Nói chuyện với anh ấy như thế, chị không sợ bị anh ấy sa thải sao?” Tô Bắc ngang ngược nói: “Sợ gì chứ! Chị là quản lý được anh ta trả lương cao mời về, chẳng nhẽ đầu anh ta có vấn đề muốn đuổi chị ra khỏi Giải trí Tinh Không sao?” Cô nói xong còn cười lạnh: “Hơn nữa, cho dù anh ta có đuổi chị đi thì cũng chẳng sao, một quản lý cao cấp như chị, các công ty giải trí khác còn đang muốn tranh giành đây này.” Nghiêm Nghệ Đình không khỏi gật đầu. Tô Bắc nói rất có lý! Chẳng trách chị ấy lại dám nói như thế với Lộ Nam. Chị ấy có sức mạnh, có danh tiếng, lại có năng lực mới có thể làm mà không hề sợ sệt như thế. Chứ đâu có giống với những nhân vật nhỏ bé như các cô luôn sợ này sợ nọ. Cố Thiến Doanh tràn đầy hâm mộ nhìn Tô Bắc: “Chị Bắc Bắc, chị thật sự giỏi quá đi, sau này chị chính là thần tượng của em!” Tô Bắc cười: “Mới có thế đã trở thành thần tượng của em rồi à? Ngoài kia có biết bao nhiêu người nổi tiếng, chị đã là gì!” Cố Thiến Doanh cố chấp lắc đầu giống như một đứa trẻ: “Không giống, em không quen họ, chị Bắc Bắc ở gần em nhất, sau này em nhất định sẽ học theo chị, không sợ cường quyền!” Tô Bắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiến Doanh thì không nhịn được cười, gật đầu khen ngợi.Ánh mắt Nghiêm Nghệ Đình thoáng qua một tia mất mát, vẻ mặt cô hơi ảm đạm. Cô luôn cảm thấy Tô Bắc thích Cố Thiến Doanh hơn mình.