Vẻ mặt của Tô Bắc hơi cứng ngắc. Người đàn ông này không đi thang máy của giám đốc mà chạy vào thang máy của nhân viên làm gì! Nhưng mà dù sao người ta cũng là ông chủ của công ty, cô không thể làm càn được. Tô Bắc giả vờ ho khan rồi quay đầu nhìn Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình."Hai người còn ngây ra đó làm gì! Vào đi!"Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình thấy Lộ Nam và Vân Phàm im lặng giống như ngầm đồng ý với lời của Tô Bắc. Hai người nhìn nhau rồi đi vào. Thang máy đóng lại. Đột nhiên Tô Bắc cảm thấy hơi nghẹt thở, ánh mắt không có chỗ trốn tránh. Bởi vì ánh mắt vô cùng sắc bén của Lộ Nam như muốn nhìn thấu cô. Cô hơi buồn bực, nếu Lộ Nam đã đi cùng với Vân Phàm thì chắc anh đã biết thân phận của cô rồi, làm gì mà cứ bày ra cái thái độ như vậy. Vừa nhìn phản ứng của Lộ Nam, Vân Phàm không nhịn được mà kêu khổ trong lòng. Vậy mà anh lại quên chuyện quan trọng nhất. Tối hôm qua điện thoại bị vỡ, sáng nay anh ỉu xìu, vậy mà lại quên nói với Lộ Nam rằng Tô Bắc chính là Anne. Anh đoán chừng nếu Lộ Nam biết sự thật chắc chắn sẽ ăn thịt mình. Quả nhiên, anh vẫn không kịp ngăn lại. Lộ Nam đã lạnh lùng lên tiếng: "Vân Phàm, cậu có nên nói với bảo vệ ngoài cửa một tiếng đừng có cho chó mèo hay nhân viên tạp vụ vào không!"Mặt Vân Phàm đau khổ như quả mướp đắng, trong lòng đau khổ đến không nói thành lời. Nhưng mà trước mặt bao nhiêu người thế này anh vẫn không thể nói gì được! Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình sửng sốt. Chó mèo? Nhân viên tạp vụ! Giám đốc Lộ đang nói bọn họ sao? Dù thế nào bọn họ cũng không cho rằng giám đốc Lộ nói Tô Bắc, bởi dù sao Tô Bắc cũng là người giám đốc Lộ mời từ nước ngoài về, là người quản lý cao cấp đấy! Giám đốc Lộ không thể nào không biết thân phận của Tô Bắc. Bởi vậy, nét mặt hai người vô cùng lúng túng. Vân Phàm thấy vậy chỉ muốn xoay người đâm đầu vào thang máy mà chết luôn cho rồi. Vốn dĩ Tô Bắc không muốn nói gì rồi, cô vẫn muốn giữ cho Lộ Nam chút thể diện khi ở trước mặt nhân viên. Nhưng Lộ Nam lại quá đáng như vậy, cô lại liên tưởng đến nụ hôn ngoài ý muốn tối qua. Lửa giận trong lòng cô ùn ùn kéo đến. “Ôi, ai đây nhỉ, đường đường là tổng giám đốc Lộ có thang máy giám đốc không đi, lại cứ thích chạy tới đây đi thang máy của nhân viên, không biết có phải đầu óc có vấn đề hay không?” Nghe thấy lời của Tô Bắc, Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình nhất thời cảm thấy nghẹt thở. Anne to gan thật đấy. Cho dù cô quản lý cao cấp được công ty mời về nhưng cũng không thể mắng giám đốc như vậy chứ. Hơn nữa lại còn là mắng thẳng mặt! Lộ Nam tối sầm mặt nhìn Tô Bắc. Cô chạy tới tập đoàn Thịnh Thế gây chuyện, anh còn chưa tìm cô tính sổ đấy, mà giờ cô còn dám xỏ xiên anh, đúng là chán sống mà! Vân Phàm thấy tình hình bất thường liền vội vàng mở miệng hoà giải: "Cô Tô, đây là thang máy giám đốc!"Tô Bắc sửng sốt, khuôn mặt dần méo xệch. Sao cơ? Thang máy giám đốc! Nói như vậy... là cô vào nhầm? Cô nghĩ lại, lúc cô vào thang máy hình như vẫn còn đang nghĩ về chuyện Diệp Đình Lạc nên quên mất mình đã ấn nút thang máy nào. Cô lúng túng ho khan một tiếng rồi xoay người nhìn Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình, trên mặt như viết: Sao hai người lại không nói sớm với tôi? Nghiêm Nghệ Đình khó xử lắc đầu với cô, dường như đang nói: Bọn em đã nhắc chị rồi nhưng chị không nghe thấy, sau đó bọn em lại càng không có cơ hội nói ra nữa! Tô Bắc xấu hổ muốn chết, chậm rãi quay đầu cười gượng gạo với Vân Phàm."Cái đó... chắc là do sáng nay tôi dậy sớm quá, hơi hoa mắt chóng mặt cho nên vào nhầm thang máy, mong trợ lý Vân thông cảm!"Tô Bắc hoàn toàn là nói với Vân Phàm, trực tiếp coi Lộ Nam như không khí. Cố Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình nhìn hành động của cô mà sợ tới mức hồn bay phách lạc. Lá gan của Anne cũng lớn quá rồi đó! Dám làm càn như thế ở trước mặt tổng giám đốc. Lộ Nam nhìn chằm chằm Vân Phàm, ánh mắt dường như đang chất vấn: Từ lúc nào mà quan hệ giữa cô ấy và cậu lại tốt đến mức hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến tôi thế? Vân Phàm cảm nhận được từng cơn gió lạnh đang thổi qua người mình, trong lòng khổ không nói nên lời. Anh khổ nhìn Lộ Nam: "Giám đốc, tôi sai rồi!"Lộ Nam hừ lạnh một rồi tiếng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng. Tô Bắc khinh thường hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo cái khỉ gì, chẳng qua cũng chỉ là một giám đốc quèn mà thôi. Là giám đốc thì có thể gây sự vô lý sao? Là giám đốc thì có thể ngang ngược không coi ai ra gì sao? Là giám đốc thì có thể coi thường nhân quyền sao? Nhìn hành động ấu trĩ hai người giống như hai đứa trẻ con, trong lòng Vân Phàm cứ cảm thấy là lạ! Từ trước đến nay tổng giám đốc Lộ không bao giờ đi so đo với người khác như vậy. Bây giờ anh là người duy nhất ở trong thang máy hiểu rõ mọi chuyện. Chắc chắn Tô Bắc cho rằng tổng giám đốc Lộ đã biết thân phận của cô rồi! Mà chắc chắn Lộ Nam cũng cho rằng Tô Bắc chạy tới công ty cố tình gây sự! Còn hai người kia thì chắc chắn bọn họ không biết gì cả, chỉ biết lơ mơ đứng xem trò cười. Trái tim của Vân Phàm đập thình thịch."Ting!". Thang máy tới nơi rồi.