Còn lại mấy ngày Triệu Văn cùng Hùng Bá liền ngốc ở trong nhà, trải qua cực kỳ thoải mái, mãi đến tận ngày mùng tám, mọi người mới lên tinh thần mở cửa hàng làm ăn. Hùng Bá đi tìm Liễu thúc nói chuyện của Liễu Tùng, Liễu thúc tất nhiên là nguyện ý, nói thẳng là nếu Liễu Tùng không nghe lời phạm lỗi thì Hùng Bá đừng khách khí, tùy tiện thu thập, Liễu thẩm tử càng tán thành. Cứ như vậy, Liễu Tùng bị Hùng Bá xách đến trà lâu. Người thôn Cao Sơn vừa nghe, mọi người đều nóng mắt cực kỳ, nhiều hán tử bóp cổ tay tự trách sao lúc trước không cùng ba huynh đệ Hùng gia tạo mối quan hệ. Người nhà họ Liễu ngược lại vẫn giữ được bình tĩnh, đưa Liễu Tùng đi xong bắt đầu làm ruộng, tính đầu xuân sau đem tiểu nhi tử đưa vào Tư Thục học vỡ lòng, không tham dự nói lời dèm pha với đám người kia. "Nếu Hùng Bá thật sự có tình nghĩa, vậy sao không thấy hắn vươn tay với Vương Thuận?" Dương Tuấn Tài nghe người trong thôn nói lời nịnh bợ Hùng Bá thì về đến nhà cười lạnh nói, Dương mẫu là người lắm mồm, trực tiếp đem lời này thêm mắm dặm muối nói cho nhóm đại thẩm của hắn, trong lúc nhất thời, toàn bộ thôn đều nói đến chuyện của Vương Thuận cùng Hùng Bá. Trước khi Hùng Bá kết hôn với Triệu Văn, quan hệ cùng Vương Thuận rất tốt, bây giờ Hùng Bá thì tốt, thà giúp người Liễu gia cũng không tiện thể giúp Vương Thuận. "Chuyện của Vương Thuận, Hùng Bá không thèm giúp." "A, người ta có tiền, xem thường người nhà nông chúng ta." "Cũng không biết Liễu gia leo lên Hùng Bá thế nào." Vương Thuận đào đất xong, ở một bên nghỉ ngơi uống nước, liền nghe thấy mấy thôn dân bên cạnh đang nói những câu nói này, hắn cau mày xoay người về phía bọn họ. Lúc Hùng Bá mới vừa mở cửa hàng từng đi tìm mình, chỉ có điều khi đó phu lang mình đang có thai, hắn liền uyển chuyển cự tuyệt, sau đó Vương mẫu qua đời, Hùng Bá lại đi tìm mình.... Nào có như những người này nói. Vương Thuận lau miệng một cái, cầm lấy cái cuốc tiếp tục làm việc. Hùng Bá đang bận việc quét tước cửa hàng cũng không biết trong thôn lúc này đang nghị luận hắn và Triệu Văn thế nào, chỉ mới mười mấy ngày không mở cửa hàng, khắp nơi đều là tro bụi, chỉ có thể dọn dẹp một chút. Bởi vì Chu Lực không thể tới cửa hàng, cho nên cửa hàng thịt nướng bận rộn chút, Hùng Bá cùng Triệu Văn suy nghĩ một chút, vẫn là mời một người tiểu nhị giúp đỡ Hùng Phong. Chu Tĩnh Nhã cũng là ngày hôm nay mới trở về. Triệu Văn nhìn hảo hữu bởi vì có thai mà bắt đầu mập lên nói: "Mới bao lâu không gặp, lại lớn như vậy." Hắn nói về bụng của Chu Tĩnh Nhã. Chu Tĩnh Nhã khẽ mỉm cười: "Sắp năm tháng, lớn tương đối nhanh." Triệu Văn nở nụ cười, nhìn bụng đối phương cũng là đầy nhu hòa, "Thật tốt." Chu Tĩnh Nhã mím môi một cái, đến cùng vẫn là đem tin tức nghe được trên huyện nói cho Triệu Văn. "Mâu Thiên bệnh qua đời." Triệu Văn sững sờ, một hồi lâu sau gật đầu, nói giọng khàn khàn: "Ngày ấy lúc ta thấy huynh ấy, liền phát hiện đèn đã cạn dầu." Mâu Thiên như vậy khiến cho Triệu Văn không nói ra được lời hung ác nào. Chu Tĩnh Nhã không ngờ Triệu Văn cùng Mâu Thiên còn từng gặp mặt, hắn biết sóng gió giữa hai người, lúc này cũng không biết bày tỏ thế nào. Đối với Mâu Thiên, Chu Tĩnh Nhã là xem thường, nguyên nhân là vì Mâu Thiên quá hạ thấp tình cảm của mình, nhưng Chu Tĩnh Nhã cũng rất bội phục Mâu Thiên, bởi vì hắn dùng tính mạng của mình yêu người kia. "Có tính đi xem không? Người nhà họ Mâu dự định hỏa táng, nói là ý của Mâu Thiên." Chu Tĩnh Nhã nhẹ giọng nói. Triệu Văn trầm mặc một hồi lâu sau lắc lắc đầu, "Hôm qua Mâu Vũ đến, hắn chưa nói đến chuyện Mâu Thiên, chỉ là nói cho ta biết hắn phải rời đi, đi ra bên ngoài một chút, còn nói sẽ mang theo Mâu Thiên cùng đi." Bây giờ nghĩ lại, khi đó trong bao quần áo phía sau Mâu Vũ hẳn là mang theo tro cốt của Mâu Thiên, Mâu Thiên đã cùng mình "Gặp" qua. "Mâu Vũ à." Chu Tĩnh Nhã nghe vậy than thở một tiếng. Mâu Vũ là con trai nuôi của Mâu gia, bởi vì Mâu Thiên vừa sinh ra thân thể không tốt, vì vậy Mâu gia liền thu dưỡng một tiểu hán tử thân thể khỏe mạnh, nghĩ chờ Mâu Thiên lớn rồi sẽ để cho bọn họ kết hôn, nói trắng ra là, kỳ thực Mâu Vũ chính là chồng nuôi từ bé của Mâu Thiên. Mâu Vũ thật tâm yêu thích Mâu Thiên, nhưng Mâu Thiên thích Lý bộ đầu, Mâu Vũ không thể làm gì khác hơn là chán nản nhìn Mâu Thiên gả cho Lý bộ đầu, vì thân thể Mâu Thiên, Mâu Vũ luôn luôn học y, một lòng nghĩ có thể làm cho Mâu Thiên sống thêm mấy năm, nhưng mà.... Nghe được tin tức này, mấy ngày sau tâm tình Triệu Văn cũng không tốt, Hùng Bá nhìn mà đau lòng, nhưng cũng biết mình không giúp được gì, vì vậy phí sức tâm tư chỉ muốn Triệu Văn cao hứng trở lại. Triệu Văn nhìn hán tử ngốc nghếch ở trước mặt mình, trước mắt chợt lóe lên khuôn mặt tươi cười của Mâu Thiên, hắn tin rằng kiếp sau Mâu Thiên nhất định sẽ trải qua thật tốt. Tuyết đọng theo xuân đến dần dần hoà tan, cũng không lâu lắm cả vùng đều ngập tràn hơi thở của mùa xuân. Một năm mới bắt đầu. Triệu Văn cùng Hùng Bá, từng người cũng bắt đầu bận rộn, bởi vì nguyên nhân thân thể nên Chu Tĩnh Nhã hầu như không đến trà lâu, cho nên Triệu Văn ôm đồm mọi việc, bận đến mức không thể tách ra. "Huynh nói đại ca cùng người trong thôn đánh nhau?" Triệu Văn mới vừa về đến nhà, liền nghe Hùng Bá nói một câu làm cho hắn kinh ngạc. Hùng Bá gật đầu."Còn không phải sao, đánh gãy hai cái răng của người kia." Triệu Văn kỳ quái liếc mắt nhìn Hùng Bá đang cao hứng, "Huynh vui mừng cái gì vậy?" Hùng Bá lập tức nghiêm chỉnh, "Người kia đáng đời, hắn nói lung tung." "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Triệu Văn cau mày nói. "Tiểu tử Dương Tuấn Tài kia ở trong thôn nói Hùng Bá ta là người bất nhân bất nghĩa, còn kéo cả Vương Thuận vào, không chỉ vậy, hôm qua hắn đang nói cùng người khác vừa lúc bị đại ca nghe thấy được, đại ca không chịu được mấy câu nói xấu ba huynh đệ chúng ta, bước thẳng tới đánh một trận." Hùng Bá nói tóm tắt. "Đại ca thế nào rồi?" "Bị trưởng thôn gọi đi nói vài câu, Dương Tuấn Tài vốn muốn báo quan, dù sao hắn là tú tài, bị đánh thật mất mặt, nhưng Nhị ca phu đứng ra nói một người tú tài còn đi xung quanh bịa đặt sinh sự, việc này truyền đi còn không biết là ai thiệt thòi đâu, cho nên việc này cũng coi như là xong." Triệu Văn thở phào nhẹ nhõm, "May là Nhị ca phu có mặt." "Nếu là ta, buổi tối ta sẽ lấy bao tải trùm hắn, đánh gần chết cũng không bắt được ta!" Hùng Bá ríu rít nói. Triệu Văn lườm hắn một cái, "Huynh quên mất đại ca phu rồi à! Thật vất vả mới có, mấy chuyện đó không nên đi phiền huynh ấy." Hùng Bá lập tức ngậm miệng, hắn đúng là quên mất. Triệu Văn thở một hơi, ngày hôm sau Dương phụ tìm tới cửa. "Năm nay cũng không đến phiền xe bò nhà các người nữa, năm ngoái chúng ta đã giao hơn nửa năm tiền xe, các người xem có phải là nên trả lại cho chúng ta?" Hùng Bá rất vui lòng, rất sảng khoái đem bạc trả lại cho Dương phụ, "Lần sau nói người nhà ông nói xấu thì chớ để cho người bắt, ta bản lĩnh không có, nhưng một thân khí lực thêm tính khí bạo ngược, cẩn thận chút, nếu không lần sau không chỉ rụng răng đâu." Dương phụ vừa nghe lời này sầm mặt lại, nhưng không dám nói thêm cái gì, cầm bạc giận đùng đùng ly khai. Triệu Văn bất đắc dĩ nhìn Hùng Bá một cái, Hùng Bá đắc ý, cuối cùng cũng hết chướng mắt tên kia.