Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn
Chương 44
Sáng sớm Hùng Bá tỉnh dậy, mở mắt ra chuyện đầu tiên chính là theo thói quen vươn tay lớn sang bên cạnh sờ, sau đó kéo người chôn trong chăn bông vào trong lồng ngực của mình.
Ý cười bất đắc dĩ từ trong mắt loé ra, Hùng Bá yêu thương hôn lên trán Triệu Văn một cái, ôm lấy đối phương chờ hắn tỉnh lại.
Chờ Triệu Văn tỉnh lại đã là nửa canh giờ sau.
"Tại sao lại không gọi ta?"
Triệu Văn đưa tay ra xoa cánh tay Hùng Bá hỏi.
"May mà hôm nay không có chuyện gì, ngủ thêm một hồi." Hùng Bá cười kéo tay Triệu Văn, ra hiệu hắn không cần xoa nhẹ.
Triệu Văn ngáp một cái, nhất thời đôi mắt khôn khéo liền trở nên long lanh, nhìn như một con chó con vô cùng đáng thương, "Ai nói không có chuyện gì, hôm nay bọn đại ca giết heo năm, chúng ta đến sớm một chút."
Nói xong, Triệu Văn liền nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm lấy áo bông đã chuẩn bị tốt bên cạnh khoác lên người.
Hùng Bá cười hì hì ngồi ở bên giường, nhìn Triệu Văn hận không thể đem mình bọc thành nhộng nói: "Chúng ta mua một chiếc xe ngựa đi, vào mùa đông xuất môn đệ cũng sẽ không cần chịu lạnh."
"Nói sau đi."
Triệu Văn một bên cố hết sức trùm quần áo vào người một bên đáp.
Chờ Triệu Văn cùng Hùng Bá vào trong thôn, bọn Hùng Phong đã giết xong heo năm, lúc này đang thu dọn.
"Tam đệ phu mau vào ngồi."
Doãn Thành vừa thấy được Triệu Văn liền cao giọng nói, hắn biết Triệu Văn sợ lạnh cực kỳ, trong nhà chính có đốt lửa, vừa hợp ý Triệu Văn.
"Đệ vào đi thôi."
Hùng Bá cười đem xe bò cột ở phòng chứa củi nói với Triệu Văn.
Triệu Văn vội vã cầm quà nhỏ, nhanh chóng chạy vào trong nhà chính.
"Nào, đây là của huynh cùng Nhị ca còn có Hùng Thụy."
Doãn Thành còn chưa kịp phản ứng, trong lồng ngực liền bị nhét vào một bao đồ, "Đệ xem đệ kìa, lại phí tiền."
Triệu Văn ngồi ở trước mặt lò lửa, thoải mái sưởi ấm: "Thừa dịp gần đây trong tay phu phu bọn đệ rộng rãi, sau này cho dù quấn lấy cũng không có đâu."
Doãn Thành nghe vậy nở nụ cười: "Vậy coi như ta có thể chiếm được một chút tiền tài trên tay các đệ."
"Nào có, nào có."
Triệu Văn cười híp mắt trả lời.
Heo năm là do Hùng Phong hạ đao, ngoại trừ Hùng Vân đến giúp đỡ còn có Vương Thuận cùng phu lang Trịnh Vũ của hắn, chỉ có điều Trịnh Vũ ở phòng bếp hỗ trợ, ngoài ra còn có Liễu thúc cùng con lớn nhất của ông là Tiểu Tùng.
Tuy rằng chân Liễu thúc có tật, bước đi khập khễnh, nhưng khí lực trên tay vẫn còn, lúc này trong sân tiếng cười lớn tiếng nhất chính là ông cùng Hùng Bá.
Triệu Văn sưởi ấm xong liền đi tới phòng bếp dạo một vòng, tiện đường đưa đồ cho Chu Lực.
"Hôm nay đệ cũng cũng chỉ cần ngồi mở rộng bụng mà ăn."
Nói xong Chu Lực đẩy Triệu Văn ra khỏi phòng bếp, bảo hắn đi vào trong nhà chính, vì vậy Triệu Văn liền vui vẻ cùng Doãn Thành ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm.
"Ta nhìn thấy phu lang Vương Thuận ở trong phòng bếp, sao lại gầy như vậy?"
Triệu Văn nhớ tới Trịnh Vũ mới vừa thấy trong phòng bếp, nếu không phải đối phương bắt chuyện với hắn, hắn sẽ không nhận ra được.
"Cả nhà trưởng thôn bọn họ cũng là tạo nghiệt, " bên trong nhà chính chỉ có Triệu Văn cùng Doãn Thành, Doãn Thành liền không kiêng dè gì thấp giọng nói cùng Triệu Văn: "Phu phu Vương Thuận cùng mẹ hắn phân gia với trưởng thôn, không ngờ sau khi ở riêng mẹ hắn càng ngày càng bị hồ đồ rồi, nhìn sao cũng đều thấy ngứa mắt Trịnh Vũ, còn thường thường chạy đi chỗ trưởng thôn làm ầm ĩ, không ngờ trong một lần cãi vã, Trịnh Vũ bị mẹ hắn đạp một cước, kết quả hài tử không còn."
Triệu Văn kinh ngạc nhìn Doãn Thành, "Chẳng trách gầy như vậy."
Doãn Thành thở dài gật đầu, "Càng khổ sở hơn chính là phía sau, Vương Thuận cùng mẹ hắn thiếu chút nữa trở mặt vì chuyện của Trịnh Vũ, kết quả mẹ hắn cũng không biết bị làm sao, đột nhiên có một ngày nửa đêm cầm một cái liềm vọt vào phòng của Tương Thuận, bảo là muốn cùng bọn họ chết chung!"
"Kết quả thế nào?"
"Kết quả, tay Vương Thuận có vết thương nhẹ, trong tộc thương lượng sau đó đem nương của Vương Thuận nhốt ở từ đường, đã nhốt một tháng, còn chưa được thả ra."
Triệu Văn nghe mà vuốt mặt, thật không biết nói Vương đại nương này thế nào, "Hẳn là chuyện của Tiểu Bình An kích thích đến bà ấy."
Doãn Thành gật đầu, "Nói gì thì cũng là người đáng thương."
Vốn chỉ là chuyện của nhà họ Vương, không ngờ khi mọi người đang ăn cơm trưa, có người trong thôn chạy tới tìm Vương Thuận.
"Mẹ huynh đập đầu chết ở từ đường! Trưởng thôn bảo các người mau trở lại!"
Vương Thuận nghe nói như thế đôi đũa trong tay trực tiếp rớt xuống, sau đó nhìn về phía Trịnh Vũ, Trịnh Vũ cũng trưng vẻ mặt phức tạp, hài tử chưa sinh ra của hắn là bởi vì Tương đại nương mà chết, lúc này đột nhiên nghe thấy tin đối phương qua đời, hắn rất khiếp sợ.
"Chúng ta đi trước, hôm nay phu phu chúng ta xin lỗi."
Vương Thuận đỏ mặt, cùng Trịnh Vũ áy náy nói với người trên bàn.
"Nói cái gì vậy!" Hùng Phong trực tiếp đứng lên, cùng phu phu Vương Thuận đi qua đó.
Sau đó, mọi người cũng không có tâm tình gì ăn tiếp, bới mấy cái coi như ăn xong, sau đó đi đến từ đường, Doãn Thành cùng Triệu Văn còn có Chu Lực thì ở nhà.
Ba người thu thập xong bát đũa liền lẳng lặng ngồi ở bên cạnh lò lửa, mỗi người đều có tâm tư.
"Nhà ta tháng sau giết heo năm, thời điểm đó đại ca phu cùng Tam đệ phu đến, chúng ta cùng ăn bữa cơm."
Ngày giết heo năm đối với người một nhà mà nói là rất quan trọng, nếu như mọi người ăn ngon, uống tốt, mang ý nghĩa năm sau đều hồng hồng hỏa hỏa, nếu gặp chuyện không may, thì chính là không may mắn.
Tuy rằng Triệu Văn cùng Doãn Thành không coi trọng ngày đó, nhưng Chu Lực lại cực kỳ coi trọng, hắn luôn sợ chuyện ngày hôm nay sẽ khiến Hùng gia sang năm không tốt.
"Thời điểm đó ta lại có thể ăn được cơm do đại ca phu làm."
Triệu Văn vội vã cười nói.
Chu Lực vừa nghe, trầm trọng trong lòng cũng nhẹ một chút, "Được thôi, còn heo năm của nhà đệ nữa, người nhà họ Hùng chúng ta nhất định có thể ăn một bữa cơm thật tốt, sang năm nhất định đều thuận lợi."
"Huynh cứ yên tâm đi."
Doãn Thành thấy tâm tư Chu Lực đã ổn lại, liền vội vàng gật đầu nói.
Chu Lực nghĩ thông suốt, liền bắt đầu nghĩ đến chuyện nhà họ Vương, "Thân thể Trịnh Vũ vẫn chưa được dưỡng tốt, ta tính đi qua đó hỗ trợ."
Doãn Thành cùng Triệu Văn nhìn nhau một cái, gật đầu, sau đó cùng Chu Lực đi đến nhà Vương Thuận.
"Đúng rồi, sao ta chưa thấy tiểu Hùng Thụy đâu?"
Triệu Văn đã sớm muốn hỏi chuyện này, nhưng lời đến bên mép liền quên mất.
Doãn Thành vừa nghe đến tên Hùng Thụy liền hận đến nghiến răng, "Con thỏ nhỏ kia cùng tiểu nhi tử nhà Liễu thúc đến Liễu gia, gọi thế nào cũng không về."
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
21 chương
50 chương
23 chương
27 chương
240 chương