Kiêu Phong
Chương 687
Từ chùa Đại Tướng Quốc Tự về, việc bố thí do Tiểu Điệp lo, Lục Thất ở nhà chờ tin. Nhoáng một cái đã hai ngày trôi qua, tấu thư hắn thỉnh cầu được về quê tế tổ, vẫn không có hồi âm.
Hắn không thể ngồi chờ nữa, quá giờ ngọ bèn tự mình tới Hoàng cung xin gặp Chu Hoàng đế. Tới ngoài điện hắn hỏi thăm, thì ra Chu Hoàng đế đang đi dạo ở hậu uyển, cùng với Triệu Phổ, thủ vệ dặn hắn chờ một chút rồi đi bẩm báo với Chu Hoàng.
Thủ vệ nọ quay về rất nhanh, đưa hắn tới Noãn đình trong hậu uyển yết kiến Hoàng đế Bệ hạ. Tới nơi, hắn thi lễ xin vào từ bên ngoài, trong đình vang lên tiếng Chu Hoàng cho hắn tiến vào.
Vào Noãn đình hắn mới thấy không chỉ có Triệu Phổ và Chu Hoàng đế, Thái tử Chu quốc cũng đang ở đó, hắn cung kính thi lễ:
- Thần bái kiến Bệ hạ.
- Thiên Phong, cứ ngồi đi.
Chu Hoàng đế ôn hòa nói.
- Tạ ơn Bệ hạ.
Hắn tự dời chiếc ghế dựa tới bên cạnh Triệu Phổ, địa vị của hai người ngang nhau.
- Thái tử Điện hạ, Triệu đại nhân!
Đặt ghế xuống hắn chắp tay chào. Thái tử khẽ gật đầu. Triệu Phổ mỉm cười gật đầu. Lục Thất an tọa.
- Thiên Phong, ngươi tới có chuyện gì?
Chu Hoàng đế hỏi.
- Bệ hạ, thần đã thượng thư xin về quê tế tổ, ngày Tết cuối năm đã không còn xa, thần vẫn muốn có thể quay về trong năm, nên hơi lo lắng.
Lục Thất hồi đáp.
- Thư ngươi dâng trẫm có thấy. Năm nay ngươi có thể không về quê chứ?
Chu hoàng đế ôn hòa nói.
Lục Thất rất bất ngờ nhìn Chu Hoàng đế. Ông ta bình tĩnh nhìn lại hắn. Hắn lập tức nói:
- Nếu Bệ hạ cần, năm nay thần có thể không về quê.
Chu Hoàng đế gật đầu:
- Trẫm cần phải nhanh chóng bổ khuyết vị trí của Kinh Triệu phủ một chút. Ngươi đã ở Khai Phong phủ, bất cứ lúc nào cũng phải đối phó với chuyện có thể xảy ra ở Tây Bộ.
- Thần đã hiểu. Nguyện ý ở lại phủ Khai Phong.
Lục Thất tỏ thái độ nói.
Chu Hoàng đế mỉm cười gật đầu:
- Mấy hôm nay ngươi bận rộn việc gì vậy?
- Nhiều ngày nay thần an trí Hình Vân, để cho ông ta tiếp quản một ít cửa hàng, sau đó lại tới chùa Đại Tướng Quốc.
Lục Thất hồi đáp.
- Ngươi tới Khai Phong phủ còn đi chùa, xem ra thực sự tín Phật.
Chu Hoàng đế ôn hòa nói.
- Thần không tín Phật, mà là gia mẫu tín Phật. Trước kia gia mẫu đã dặn dò thần, thấy chùa phải vào phát tâm. Vì trước đây, thần bị ngã ngựa hôn mê, gia mẫu bái Phật ba ngày, thần tỉnh lại. Nhưng thần biết thần còn tỉnh lại được là vì thần vốn không ngã chết.
Lục Thất bình thản hồi đáp.
- Ngươi nói không tín Phật, nhưng bái Phật cũng là tín Phật.
Chu Hoàng đế bình thản phản bác.
- Nếu Bệ hạ cho là vậy thì thần tín khá nhiều rồi. Khi thần ở Giang Nam là một đạo sĩ, ở đạo quán Mao Sơn cũng có tịch. Khi thần ở vùng chiến Tín Châu cũng đã từng lạy Xà Tiên kết nghĩa cùng các bằng hữu. Khi thần ở Hà Tây cũng đã lạy Vu giáo tộc Hồi Hột.
Lục Thất thong dong đáp lại.
Chu Hoàng đế vẫn bình thản, chỉ có Thái tử kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là đạo sĩ?
- Vâng, thần là đạo sĩ. Đạo giáo của thần là do Quận công Thanh Hà giáo đấy, trước kia thần ở Thường Châu đã bị thương trong một trận chiến, quận công Thanh Hà bèn đưa thần tới Mao Sơn làm chân nhân, tới Mao Sơn dưỡng thương, chịu không nổi sự dong dài của quán chủ bèn nhập quan tịch.
Lục Thấp trả lời.
Thái tử khẽ ồ lên một tiếng. Chu Hoàng đế nhàn nhạt hỏi:
- Nghe nói lần đó ngươi đã bị thương rất nặng.
Lục Thất cung kính đáp:
- Thần không dám lừa gạt Bệ hạ. Thực ra thần không bị thương trong chiến sự ở Thường Châu, đúng hơn là đã bị trúng hơn mười mũi tên, nhưng không hề thương tới gân cốt, hơn nữa là do thần cố ý trúng tên.
Ba người đối diện có vẻ bất ngờ. Thái tử kinh ngạc hỏi:
- Ngươi cố ý trúng tên? Vì sao?
- Vì mạng sống, thần không thể không trúng tên. Vì nếu không giả bị trọng thương, có thể Quận công Thanh Hà sẽ giết thần.
Lục Thất hồi đáp.
Thái tử kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói rằng Quận Công Thanh Hà từng muốn giết ngươi?
- Vâng. Thần vốn là Huyện úy hộ quân huyện Thạch Đại, khi hộ tống đưa quân ngân tới Giang Ninh đã vô tình gặp được Huyện công An Viễn hiện nay. Huyện công An Viễn đã cho thần một thanh đao Thiên Ngưu, lúc ấy thần không biết đao Thiên Ngưu là của Thiên Ngưu Vệ trong cung, sau đó biết rồi. Không lâu sau thần vâng mệnh hộ tống Mạnh Thạch đại nhân tới Ninh Quốc quân, trên đường gặp thích khách, thần đã giết chết và biết được từ miệng một thích khách, thì ra là sát lệnh của Quận công Thanh Hà. Cũng vì Quận công Thanh Hà muốn chặt cánh của Huyện công An Viễn, không cho Huyện công An Viễn có thể sử dụng quân tướng.
Lục Thất tự đáp.
Thái tử khẽ ồ một tiếng. Lục Thất lại cười nhạt:
- Khi thần ở huyện Cú Dung tiễu phỉ, cùng với trong chiến sự Thường Châu đã từng lập công huân rất lớn, nhưng cũng đã tự quyết một vài việc. Quận công Thanh Hà không chấp nhận được võ tướng tự quyết, bất cứ chiến sự gì cũng nhất định phải xin chỉ thị của Giang Ninh mới có thể xuất binh. Lúc trước Việt quốc và quân Giang Âm cấu kết, xuất ba vạn binh đột kích quân Ngô Thành ở huyện Tấn Lăng. Thần đã đi do thám và kinh hãi biết được, nếu huyện Tấn Lăng thất thủ, quân Việt có thể sẽ nhập vào Nhuận Châu đánh thẳng tới Giang Ninh. Thần bèn cho người đi cầu Dương Côn thống soái quân Ninh Quốc. Dương Côn nghe xong báo cáo quân tình, quyết đoán tập kết sáu vạn quân Ninh Quốc đánh về phía đông, một lần hành động quân Việt bị diệt ba vạn, nhưng sau đó, vì Dương Côn không xin chỉ thị của triều đình đã điều quân đi đánh, đã bị minh thăng ám giáng điều khỏi quân Ninh Quốc, còn thần, vì bảo mệnh, chỉ có thể chịu bị thương mà trốn tai nạn.
Thái tử nhíu mày, lại nói:
- Nghe nói ngươi và Dương Côn là thế giao.
-Trước khi Ninh Quốc quân đánh vào phía đông, thần và Dương Côn không chỉ đã từng gặp, hơn nữa còn có oán. Tỷ tỷ của thần từ nhỏ đã được gả cho nhị lang Dương gia, nhưng sau đó gia thế nhà thần xuống dốc, không ngờ nhị lang Dương gia vì quan đồ mà hưu thê là tỷ tỷ của thần. Thần từ quân Hưng Hóa về quê mới biết, cũng cực hận Dương gia. Nhưng Dương Côn đánh về phía đông khiến cho thần cũng chỉ có thể hận một người của Dương gia, tuy Dương Côn đánh về hướng đông chủ yếu là vì tiên phát chế nhân, phòng ngự tấn công, nếu y không xuất binh, có thể Việt quốc đã chiếm được Thường Châu, cũng có thể nhận được sự quy hàng của quân Giang Âm, sau đó hợp binh đột kích Giang Ninh. Chỉ có điều Quận công Thanh Hà lại không cho rằng y làm vậy là đúng, ngược lại còn trách tội Dương Côn làm bậy.
Lục Thất kể lại mọi chuyện thản nhiên như đang tán gẫu.
- Quận công Thanh hà thực đúng là cổ hủ.
Thái tử đáp lại.
- Quận công Thanh Hà là người trong cuộc, thường vẫn mê muội. Khi thần ở Hồng Châu, có một quan tướng của Kinh thành vì uống quá nhiều nên đã nói với thần, đối với Quận công Thanh Hà, quân sự là tổng thể, chỉ có thể là trắng hoặc đen, không lý giải được nếu không hiểu rõ tình thế địch ta thì cuộc chiến sẽ có rất nhiều biến số. Tỷ như trước kia Vương Văn Hòa đại nhân của quân Hưng Hóa, để có thể tác chiến với quân Việt, không thể không hợp tác với Vinh thị và Vũ Văn thị của Hồng Châu. Kết quả, quan trấn giữ Hồng Châu Chu Lệnh Vân không ngừng cáo mách với Quận công Thanh Hà rằng Vương Văn Hòa cùng Vũ Văn thị cấu kết, cuối cùng, Quận công Thanh Hà cho rằng Vương Văn Hòa muốn tạo phản, bức bách Vương Văn Hòa đại nhân trực tiếp cáo lão rời quân Hưng Hóa!
Lục Thất bình thản nói.
Thái tử nhíu mày như thoáng suy nghĩ, Triệu Phổ cũng lim dim vuốt râu. Chu Hoàng đế vẫn cứ bình thản như vậy. Không thấy Thái tử nói gì, ông ta ôn hòa nói:
- Thiên Phong, quân chức của Tây Ninh đô đốc phủ đã định ổn thỏa rồi chưa?
- Thưa Bệ hạ, thần đã định ổn thỏa, vốn định về quê trở lại rồi sẽ trình lên Binh bộ, nếu có vấn đề không ổn thỏa thì có thể giải quyết cùng Binh bộ.
Lục Thất hồi đáp.
- Ngày mai gửi cho Binh bộ luôn đi. Bây giờ ngươi quay về lập tức gửi lệnh cho quân lực Hà Tây đi tiếp quản Hà Hoàng.
Chu Hoàng đế ra lệnh.
- Vâng. Thần tuân chỉ dụ.
Lục Thất cung kính đáp
Chu Hoàng đế nhìn hắn, bình thản nói:
- Ngươi noi theo Trương Nghị Triều hiến kế sách cho triều đình, trẫm hy vọng ngươi có thể là một Trương Nghị Triều thứ hai.
- Bệ hạ, triều đình có thể dung thần, thần sẽ là Trương Nghị Triều thứ hai.
Lục Thất đứng dậy cung kính thi lễ đáp lời.
Chu Hoàng đế lạnh nhạt:
- Ngươi nói vậy là không đúng với vai trò của thần tử rồi.
- Bệ hạ, thần nói rất thực lòng. Thần có thể nói một vài câu trung tâm đường đường, nhưng Bệ hạ là minh quân, cũng là nhạc phụ của thần, thần không muốn nói lời không thật với ngài.
Lục Thất nghiêm nghị đáp lại.
Chu Hoàng đế nhìn hắn, một lát sau mới ôn hòa nói:
- Ngồi đi!
- Tạ ơn Bệ hạ.
Lục Thất cung kính tạ ơn, lại ngồi xuống. Thái tử nhìn hắn bằng một ánh mắt phức tạp.
Chu Hoàng đế hơi cúi xuống:
- Thiên Phong, ngươi và thái giám kia rất thân thiết với nhau sao?
- Không thân thiết lắm, tuy nhiên người kia đã từng giúp thần. Quận công Thanh Hà rất tín nhiệm hoạn quan, thần vì một vài lời nói tốt, trả giá mười ngàn bạc nhưng vẫn cảm kích. Hơn nữa, thái giám kia cũng rất có tài, buôn bán rất giỏi, nên thần mới cho ông ta lo việc buôn bán.
Lục Thất hồi đáp.
- Chỉ là vì biết buôn bán thôi sao?
Chu Hoàng đế nghi ngờ hỏi lại.
Lục Thất ngẩn ra đáp:
- Ông ta còn thông hiểu cách đóng thuyền, nhưng ở Khai Phong phủ không dùng được.
- Đóng thuyền? Gã ta có thể đóng thuyền gì?
Chu Hoàng đế bất ngờ truy hỏi.
- Ông ta nói biết đóng thuyền đi biển. Ông ta đã từng làm đốc quan đóng thuyền ở quân Giang Âm, sau đó theo bồi giá đến Giang Ninh.
Lục Thất đáp lại.
Chu Hoàng đế gật gật đầu, sắc mặt khá suy tư. Lục Thất thầm nghĩ chẳng lẽ Chu Hoàng đế muốn chế tạo thuyền biển, theo đường biển đột kích Tần quốc?
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương