Kiêu Phong
Chương 677
Sau khi lầu Tây Phong được xây dựng, vì được Hoàng đế ủng hộ, hơn nữa lầu Tây Phong dùng dạ quang bôi (*) để đãi khách khiến cho khách ở khắp nơi đổ xô đến, thêm phần giá cả ở lầu Tây Phong cũng hợp lý, không bởi vì đầu cơ kiếm lợi mà lấy được món lợi kếch sù. Vì vậy mặc dù kinh doanh thuận lợi nhưng không để lại tiếng xấu nào. Hơn nữa cũng bởi vì nhiều khách không được ăn ở đó mà đến những tửu lầu hoặc những tửu quán gần đó để thưởng thức.
(*) dạ quang bôi là chén làm bằng ngọc quý.
Lục Thất chỉ đến trong ngày khai trương đó, sau đó thì không quản nữa. Ngày hôm sau, hắn đến bái kiến Thái Tử trước của Đường quốc, hiện giờ là huyện công An Viễn. Huyện công An Viễn nhìn thấy Lục Thất thì vô cùng cảm động, vội thi lễ với Lục Thất. Lục Thất liền ngăn lại, cuối cùng lấy cách gọi huynh đệ để nói chuyện.
Trong khi nói chuyện, Lục Thất mới biết là Mạnh Thạch đã đến phương bắc nhận chức Huyện thừa rồi, còn tất cả những hộ vệ bên cạnh Thái Tử thì đều bị đưa đi, chỉ còn lại hai thái giám. Trên thực tế Thái Tử đã trở thành một kẻ tù tội, vẫn may là người bảo vệ cho phép thái giám ra ngoài mua đồ, vì vậy thái giám đến được Thanh Phong cư.
Nhưng Lục Thất hiểu được, đó tất nhiên là ‘sơ hở’ mà Chu Hoàng Đế cố ý để lại. Một sơ hở có thể làm liên lụy đến hắn, chỉ là Chu Hoàng Đế vì lo nghĩ cho đại cục của Chu quốc, trước mắt chỉ có thể khoan dung đối đãi Lục Thiên Phong.
Lục Thất trấn an huyện công An Viễn, nói cho huyện công An Viễn không nên nóng vội mong đợi có thể ra khỏi cửa, đợi qua một năm tất nhiên sẽ giải thoát được giam cầm. Hắn cũng nói với huyện công An Viễn, Chu quốc không cần phải giết y.
Có Lục Thiên Phong đến nhà và trấn an như vậy, vẻ mặt tiều tụy của Thái Tử trước của Đường quốc bỗng khôi phục lại khí chất ung dung ngày nào, phải nói là tinh thần có phần ổn định, khôi phục lại được khí chất quý tộc đã hình thành bao lâu.
Đến gặp huyện công An Viễn, Lục Thất vốn định ngày kế tiếp đi ứng phó với quận công Lũng Tây. Thật không ngờ người truyền thánh chỉ mang đến cho hắn quan phục của Thượng Thư, nói là Chu Hoàng Đế truyền hắn đến gặp. Ngày hôm sau Lục Thất liền đến gặp Chu Hoàng Đế.
Lục Thất đã đến hoàng cung của Khai Phong phủ nhiều lần, hắn dưới sự giúp đỡ của Tiểu Điệp, thay quan phục với tay áo rất lớn và mũ quan, đai ngọc và giày triều đình, sau đó ngồi xe rời khỏi phủ quận công Tây Tấn. Nếu như hắn ta cưỡi ngựa thì sẽ trở thành khoa trương khiến mọi người đều chú ý.
Xe có rèm che đến cửa đông của hoàng cung, Lục Thất xuống xe đi bộ vào hoàng cung. Cấm quân canh giữ bên ngoài cửa cung nhận ra Lục Thất, cung kính để hắn đi. Lục Thất cũng coi như ngựa quen đường cũ trực tiếp đến điện Thùy Củng. Đến ngoài điện, người trực ban trực tiếp vào điện bẩm báo, sau khi đi ra thì mời Lục Thất vào.
Lục Thất đi vào điện Thùy Củng, vừa nhìn thấy Chu Hoàng Đế ở sau long án, còn có sáu vị đại thần mặc quan phục màu tím, phân loại hai bên hai trái bốn phải. Hắn nhận ra Tiết Cư Chính và Triệu Phổ ở bên trái. Trong lúc nhìn thấy như vậy, hắn điềm đạm bước tới, đứng ở trong điện thi lễ với Chu Hoàng đế, sau đó lặng lẽ đến bên trái, dưới Triệu Phổ.
Chu Hoàng Đế và trọng thần chỉ để Lục Thất thi lễ khi hắn đến, sau đó mọi người lại tiếp tục bàn việc. Những chuyện mọi người bàn luận đơn giản chỉ là dân sinh, chi phí quân lương, nạn trộm cướp…Có thể nói là nói tất cả hiện thực của Chu quốc để ‘người ngoài’ như Lục Thiên Phong nghe thấy. Trước đây Lục Thất đã từng nghe Chu quốc nghị sự, hiện giờ vừa nghe thấy thì biết rằng nguy cơ tài chính của Chu quốc nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.
“ Không phải là đang diễn trò đấy chứ? Tại sao Chu Hoàng Đế lại để ta biết khốn quẫn của Chu quốc hiện giờ?
Lục Thất nhạy cảm hoài nghi.
Nửa canh giờ sau nghị triều kết thúc, chỉ còn lại Lục Thiên Phong. Lục Thất thi lễ nói:
- Thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!
Chu Hoàng Đế mỉm cười gật đầu, đứng dậy rời khỏi long kỷ. Lục Thiên Phong hiểu ý nên đi tản bộ cùng Chu Hoàng Đế, đi thẳng đến hậu uyển, Chu Hoàng Đế mới bình thản nói:
- Khanh là con rể của trẫm, lúc bình thường trẫm gọi khanh là Thiên Phong được chứ?
- Bệ hạ hòa nhã yêu quý là vinh hạnh của thần. Thật ra Kỷ Vương điện hạ vẫn luôn gọi tên của thần.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
Chu Hoàng Đế quay đầu mỉm cười nhìn hắn một cái, quay đầu đi tản bộ nói:
- Hi Cẩn vô cùng tôn sùng khanh, nói trực tiếp với trẫm là khi ở cùng khanh cảm thấy rất ấm áp. Hi Cẩn cảm thấy khanh giống như huynh trưởng, còn có ý nghĩ muốn kết nghĩa với khanh nữa.
Lục Thất nghe xong thì thấy bất ngờ nhưng không biết nên đáp lại thế nào. Nếu khiêm tốn thì có vẻ dối trá giả tạo, đồng ý thì trở thành bất kính. Chu Hoàng Đế lại nói:
- Sao? Khanh cho rằng những lời nói của Hi Cẩn rất ngây thơ sao?
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Thần không có ý đó! Thần biết Kỷ Vương điện hạ có tấm lòng nhân hậu, Kỷ Vương điện hạ cũng rất thông minh, khoan dung nhân từ. Thần khi ở cùng Kỷ Vương điện hạ cảm thấy rất yên bình.
- Vậy khanh cảm thấy Hi Cẩn thích hợp làm Thái Tử không?
Chu Hoàng Đế bình thản hỏi, nhưng câu hỏi rất chấn động lòng người.
- Câu hỏi của bệ hạ khiến thần rất khó trả lời.
Lục Thất dừng một chút mới đáp lại.
- Nói ra cũng không sao!
Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.
- Thần cảm thấy, Kỷ Vương điện hạ không thích hợp làm Thái Tử, vì Kỷ Vương điện hạ có một nhược điểm, đó là quá nhân hậu.
Lục Thất trả lời. Nếu như Chu Hoàng Đế đã nói đến việc lập người kế vị thì hắn không thể nao núng lắp bắp được.
- Nhân hậu không tốt sao?
Chu Hoàng Đế hỏi lại.
- Nếu Kỷ Vương điện hạ là huynh trưởng thì nhân hậu không phải là nhược điểm, nhưng Kỷ Vương điện hạ lại là tiểu đệ, nếu như trở thành Hoàng đế thì sự nhân hậu đó sẽ hại điện hạ.
Lục Thất thẳng thắn đáp lại.
Chu Hoàng Đế im lặng, một lát sau mới nói:
- Khanh muốn nói là huynh đệ sẽ bất hòa.
- Thần cảm thấy Thái tử điện hạ và Tào Vương điện hạ, rất khó lòng phục Kỷ Vương điện hạ. Nếu như hai vị điện hạ lớn tuổi hơn không phục thì có lẽ sẽ mở rộng thế lực. Còn sự nhân từ của Kỷ Vương điện hạ sẽ dẫn đến hậu quả nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn hơn nữa, vì vậy thần cảm thấy bệ hạ không nên phế trưởng lập ấu.
Lục Thất trả lời thẳng ra.
Chu Hoàng Đế im lặng tiếp tục tản bộ, không đáp lại lời của Lục Thất. Lục Thất cũng im lặng đi theo, chỉ có điều trong lòng hắn luôn nghi ngờ, lẽ nào Chu Hoàng Đế thật sự có tâm thay đổi người kế vị sao? Trong lòng hắn ta vẫn còn chút niềm tin, dù sao nghe nói Thái Tử Đại Chu văn nhược, Tào Vương lại là cũng chỉ được bề ngoài, còn Kỷ Vương sau khi trải qua khổ luyện Tây bộ đã thể hiện ra mình là người có tiềm năng trở thành quân vương.
- Thiên Phong! Thẩm Dật Luân đóng giữ ở Kinh Triệu phủ trình tấu xin từ quan, tự nói là có hiềm nghi cấu kết với khanh, cũng hổ thẹn với việc ám sát ở huyện Thiên Dương. Trẫm nghĩ đến việc Thẩm Dật Luân tuổi đã cao, vì vậy phê chuẩn cho ông ta từ quan, để ông ta đến Khai Phong phủ vào Chính Sự đường.
Chu Hoàng Đế bỗng nhiên nói.
Lục Thất nghe xong ngạc nhiên, nói:
- Bệ hạ! Thần không có liên quan gì đến việc đóng giữ ở Kinh Triệu phủ?
- Là Thẩm Dật Luân tự tìm đến tội, sau khi khanh mua cửa hàng ở chợ phía tây Kinh Triệu phủ, người thân của Thẩm Dật Luân cũng mua cửa hàng ở chợ phía tây. Vì vậy ông ta muốn tránh hiềm nghi mà từ quan.
Chu Hoàng Đế bình thản nói.
Lục Thất nghe xong buồn bực, thầm giận Thẩm Dật Luân toàn sinh chuyện không đâu, miệng cũng giận nói:
- Nếu như sau này vị đại nhân đó đến kinh thành thì thần nhất định đến nhà để “thân cận”.
Những lời nói này của Lục Thất giống như đứa trẻ bướng bỉnh vậy. Chu Hoàng Đế nghe xong thì khẽ mỉm cười, thoải mái đi mười mấy bước vào Noãn Đình, nghỉ chân xoay người nhìn ra ngoài, nói:
- Đợi sau Tết, trẫm sẽ để Hi Cẩn đến đóng giữ Kinh Triệu phủ.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Kỷ Vương điện hạ có thể đảm nhiệm được đấy ạ!
Chu Hoàng Đế cười, nói:
- Trẫm còn định điều ba vạn cấm quân của Tây Ninh đô đốc phủ và hai vạn quân lực Hội Châu đến Kinh Triệu phủ đóng quân.
Lục Thất nghe xong vẻ mặt khẽ biến đổi, lập tức nghe ra có điều gì không ổn. Quả nhiên, Chu Hoàng Đế lại nói:
- Thiên Phong! Trẫm sẽ để khanh nhậm chức Tuyên Phủ Sứ Hà Hoàng, Hội Châu, Lan Châu và Khuếch Châu.
Lục Thất nghe xong cũng là không có gì là vui mừng mà lại thấy có nỗi khổ mà không nói ra được. Chu Hoàng Đế ra chiêu này thật sự khiến hắn bất ngờ, và hắn cũng một lần nữa lĩnh giáo trí tuệ của Chu Hoàng Đế. Hà Hoàng hiện giờ quy về quyền thống trị của hắn, trên thực tế là một sự trói buộc, bởi vì Hà Hoàng đã bị đánh đến tàn, hắn tiếp nhận Hà Hoàng tất nhiên sẽ phải điều quân từ Hà Tây đến.
- Thần tạ ơn bệ hạ tín nhiệm!
Lục Thất nghĩ một đằng nói một nẻo, thi lễ nói.
- Thiên Phong! Trẫm điều đi quân lực của Tây Ninh đô đốc phủ và Hội Châu trên thực tế có phân nửa là vì sự an nguy của Hi Cẩn. Trẫm không yên tâm điều quân lực khác đến đóng tại Kinh Triệu phủ.
Chu Hoàng Đế nói.
- Vâng, thần hiểu ạ!
Lục Thất đáp lại.
- Thiên Phong! Sau khi khanh tiếp nhận Hà Hoàng, nếu như Kinh Triệu phủ có nguy thì trẫm hy vọng khanh sẽ đến cứu viện.
Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.
- Bệ hạ yên tâm, thần sẽ không ngồi nhìn Kỷ Vương điện hạ gặp nguy đâu ạ.
Lục Thất không chút do dự đáp lại.
Những lời này của hắn phần nửa là thật. Lục Thất là con người trọng tình nghĩa, hắn ở cùng Kỷ Vương thật sự có cảm giác Kỷ Vương như đệ đệ của mình, giống như ở cùng Thạch Trung Phi đã lâu, giống như tình cảm huynh đệ. Nhưng tiền đề trước đó là phẩm chất đáng để Lục Thất đi thân cận.
Chu Hoàng Đế cũng hơi giật mình, nhìn ra ngoài đình như thoáng chút suy nghĩ. Lục Thất chỉ biết trầm mặc theo, một lúc sau, Lục Thất chợt ôn hòa nói:
- Bệ hạ! Đứng lâu ở cửa đình không tốt, chúng ta hãy vào trong ngồi đi!
Chu Hoàng Đế mỉm cười gật đầu, xoay người đi vào trong đình. Trong đình có lửa than ấm áp nhưng không có thái giám và người trực ban. Quy tắc trong hoàng cung là, nhìn xa thấy Hoàng đế và hạ thần tản bộ, nhất định phải rời đi, bởi vì khi Hoàng đế tản bộ thì luôn nói đến quốc sự.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương