Kiêu Phong
Chương 612
Lại qua 4 ngày, Khách Ban đã quay về, sau khi gặp Lục Thất vui vẻ nói chuyện đã mua được 5 ngàn con dê béo mập. Ngày mai có thể đến Hảo Thủy Xuyên giao dịch. Lục Thất sung sướng khen ngợi Khách Ban.
Sau khi Khách Ban về nghỉ ngơi, Lục Thất sai Tiểu Thanh lấy bút, mực, giấy, nghiên. Sau khi ở trong trướng phủ vẽ tranh. Nửa tiếng sau, rất nhiều quan tướng đã tụ tập lại soái trướng.
- Các vị, bổn quân mua được 5 ngàn con dê béo ở một bộ tộc Hạ quốc, ngày mai bản quân sẽ đến Hảo Thủy Xuyên giao dịch.
Lục Thất tuyên bố.
Các tướng quân nghe xong đều tươi cười, có thịt dê ăn rồi.
Nhưng có quan tướng vẻ mặt lại nghiêm trọng, một quan tướng râu rậm nói:
- Đại nhân, giao dịch với Hạ quốc phải cẩn thận, rất có thể bị hãm hại đấy.
- Đúng thế, nếu đại nhân đi giao dịch để thuộc hạ đi là được, không cần đại nhân đích thân đi đâu.
Một quan tướng khác cũng nói.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Bổn quân cũng biết có thể bị hãm hại cho nên đã có bố trí, các vị nhất định phải làm việc theo kế hoạch không được lơ là.
- Vâng!
Các tướng quân nhất tề đáp lại, bọn họ rất tin phục Lục Thất. Nghe nói có sắp xếp là không hề lo lắng gì nữa.
Ngày hôm sau, Lục Thất dẫn hai ngàn kỵ binh rời khỏi quân doanh. Hắn đi không lâu sau, lại có mười hỏa kỵ binh thám báo rời khỏi quân doanh, tiếp theo có ba ngàn bộ quân mang theo hơn nửa số quân nhu rời khỏi quân doanh đi thị trấn Bình Cao. Sau khi vào thành hai ngàn quân tiếp quản phòng thủ huyện thành khiến cho thị trấn Bình Cao chỉ có thể vào mà không thể ra. Một ngàn quân tản vào trong thành.
Sau khi ba ngàn quân tiếp quản thị trấn, quân doanh lại có một vạn bốn ngàn quân mang theo rất nhiều lương khô xuất phát đã vượt qua sông Hồ Lô hành quân về phương hướng Lục Thất đi. Trong quân doanh chỉ còn giữ lại một ngàn quân lực.
Lục Thất dẫn hai ngàn kỵ binh vượt qua sông Hồ Lô xuất phát vòng về phía Lục Bàn Sơn.
Lục Bàn Sơn là một dãy núi kéo dài từ nam chí bắc, là khởi nguyên của sông Hồ Lô, sông Kính, sông Thanh Thủy, đoạn phía nam gọi là Lũng Sơn. Lục Thất đi qua Cảnh Vân Tự Tu Di Sơn, thuộc đoạn phía bắc của Lục Bàn Sơn. Giữa hai mạch núi có thể thông với nhau. Lục Thất muốn đi Hảo Thủy Xuyên chính là chỗ phía tây Lục Bàn Sơn vòng qua Lục Bàn Sơn chính là Hội Châu.
Sự sắp xếp quân sự của Lục Thất chỉ là một cách phòng thủ. Sau khi hắn đến Nguyên Châu trước hết là để hiểu rõ địa hình trước khi phát sinh chiến sự. Lần này, hắn đi mua dê phải đề phòng bị hãm hại. Lục Thất dẫn kỵ quân chạy vội đến Hảo Thủy Xuyên, một khi phát hiện thấy không ổn thì lập tức rời đi. Kỵ quân có tính cơ động trúng phục kích có thể bỏ chạy ngay.
Mà Lục Thất sắp xếp bộ quân cũng để theo sau, xuất phát có hai mục đích. Một là phòng Hạ quốc đột kích quân doanh. Quân lực của Hạ quốc ở Linh Châu có thể đột phá Tiêu quan, dọc theo sông Hồ Lô nam hạ đánh thẳng đến thị trấn Bình Cao, cũng có thể từ Hội Châu đột phá Thạch Môn Quan. Đương nhiên là Lục Thất không muốn quân lực đóng nguyên tại chỗ chờ Hạ quốc đến để xung phong liều chết.
Hai là, vì tiếp ứng cho hắn, một vạn bốn ngàn quân lực vòng qua Lục Bàn Sơn sẽ dừng lại. Một khi đại quân Hạ quốc đột kích, đến ít, quân lực của Lục Thất có thể giết hết. Đến nhiều hơn, quân lực của hắn có thể sẽ rút lui vào vùng núi hiểm yếu mà chiến. Đã không có Hoàng Hà là nơi hiểm yếu, Lục Thất chỉ có thể mượn địa thế Lục Bàn Sơn mà chiến đấu. Kỵ binh Hạ quốc không có tác dụng xung phong.
Hai ngàn kỵ quân vào Lục Bàn Sơn, theo đường uốn lượn xuất phát về Hội Châu. Dọc đường, Lục Thất rất để ý đến địa thế, Lục Bàn Sơn địa hình nhấp nhô, dốc đứng hiếm thấy vùng núi um tùm bất lợi cho kỵ binh.
Khách Ban từng nói với Lục Thất, qua Lục Bàn Sơn sẽ có hai doanh trại. Một chỗ là trại Tam Xuyên, có một ngàn quân Chu trấn thủ. Vòng qua Lục Bàn Sơn còn có một tòa trấn Hoài Viễn có một ngàn quân Hạ đóng quân.
Vì có Hoài Viễn quân trấn tồn tại, cho nên Tế Phong thị chỉ có thể giao dịch tại Hảo Thủy Xuyên. Nhưng Lục Thất sau khi xem bản đồ địa lý đơn giản cũng cảm thấy Tế Phong thị lựa chọn chỗ giao dịch rõ ràng là thiếu thành ý.
Vị trí của Hảo Thủy Xuyên chính là qua Lục Bàn Sơn, qua trấn Hoài Viễn cũng phải men theo chân Lục Bàn Sơn hướng rất xa về phía nam, hơn nữa còn phải qua một quân trại, vậy chẳng khác gì là bảo Lục Thất xâm nhập Hạ quốc.
Sau khi Lục Thất cân nhắc, hắn không tìm Khách Ban chất vấn, Tế Phong thị chọn Hảo Thủy Xuyên làm nơi giao dịch đối với Lục Thất mà nói tồn tại mối nguy cơ lớn. Nhưng nếu Tế Phong thị không giao lịch ở Hảo Thủy Xuyên thì sẽ bị quân trại kiểm tra hỏi tội, lập trường của Tế Phong thị không đáng vì bán dê mà phải chịu tội thông đồng. Cho nên, Lục Thất muốn mua dê thì phải chấp nhận phiêu lưu.
Lúc qua trại Tam Xuyên, Lục Thất chỉ sai người đi chào hỏi, trại Tam Xuyên là một trại thổ mộc kết hợp bảo thành, không hề có nghi ngờ gì đối với hai ngàn kỵ binh đi qua, có thể là đã được Vương Ngạn Thăng báo cho biết.
Đi vào Lục Bàn Sơn được hơn nửa ngày, lúc đến gần phía tây biên giới. Lục Thất chọn nơi cho đóng quân nghỉ ngơi, kỵ binh đi chăn thả ngựa, dùng túi da đựng nước, ăn lương khô và thịt, có một bộ phận tướng sĩ đi lên vùng đất cao canh gác.
Lục Thất mới ngồi trên tảng đá thì đã có Khách Ban đi đến, Lục Thất mỉm cười xua tay nói:
- Ngồi đi.
Khách Ban gật đầu ngồi xuống nhìn Lục Thất nói:
- Đại nhân, thuộc hạ trên đường nói chuyện với người ta biết đi Hảo Thủy Xuyên mua dê sẽ có nguy hiểm lớn, rất khó mang dê trở về.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Ta biết là rất khó nhưng khó cũng phải đi, trong quân không thể thiếu thịt dê.
- Nhưng bị tập kích thì phải làm sao? Nếu quân Hạ đến nhiều, vậy chẳng phải sẽ mất đàn dê sao?
Khách Ban lo lắng nói.
- Ta không sợ mất, vàng mất thì có thể lấy lại không có thịt dê lòng quân sẽ không yên.
Lục Thất bình thản nói.
Khách Ban gật đầu, y biết rằng đại nhân nói là thật lòng, hai vạn quân lực một nửa là hàng tốt Hạ quốc. Lúc ở Thạch Châu vì có Hoàng Hà cách trở cho nên khả năng chạy trốn là rất nhỏ. Bây giờ đến Nguyên Châu, nếu có ý phản bội, vậy có thể trốn về Hạ quốc. Nhưng Khách Ban tự biết vì đại nhân đối với thuộc hạ vô cùng tốt, khiến cho thuộc hạ không muốn về Hạ quốc, nhưng nếu chế độ đãi ngộ bị giảm xuống, không có thịt dê ăn vậysẽ khiến cho họ có suy nghĩ muốn về quê.
- Yên tâm đi, dù có mua được đàn dê hay không ta cũng sẽ không trách ngươi.
Lục Thất bình thản trấn an nói.
Khách Ban ngang tay chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Đại nhân, cả đời Khách Ban nguyện cống hiến cho đại nhân.
Lục Thất mỉm cười gật đầu hỏi:
- Khách Ban, ngươi về đến bản địa Tế Phong thị chưa?
- Về đến rồi, thuộc hạ tìm gặp Lư đại nhân mới mua bán thuận lợi, à, Đinh Lư là chức Phiên quan của Hạ quốc, trong tộc rất có quyền binh.
Khách Ban trả lời.
Lục Thất gật đầu, bây giờ hắn đã hiểu được thể chế của Hạ quốc. Hạ quốc thi hành Phiên quan chế và Hán quan chế. Phiên quan chủ yếu là chức quan lãnh địa của Bát thị Đảng Hạng. Hán quan chính là quan chế giống Chu quốc. Thảo nguyên của Hạ quốc thực hành Phiên chế còn địa vực cố định là thực hành quận huyện chế. Cho nên Hạ quốc công chiếm Lũng Hữu và bộ phận châu vực Tây Bộ đều là Hán quan chế trực thuộc hoàng quyền.
Vì thế Hạ quốc càng mở mang bờ cõi, thế lực Thác Bạt tộc rất lớn. Mặt khác Đảng Hạng thị cũng chỉ có thể được chia một ít đất thảo nguyên làm lãnh địa. Thảo nguyên hoang vắng, giá trị sản xuất đương nhiên không bằng nơi hội tụ nhân văn. Cho nên tương lai của Hạ quốc tất nhiên sẽ chỉ có một nhà độc đại Thác Bạt thị.
- Khách Ban, Đinh Lư kia bán dê cho ta, lẽ nào không sợ tội thông đồng với địch.
Lục Thất hỏi.
Khách ban mỉm cười nói:
- Đại nhân, biên giới cấm thông thương với Chu quốc không phải với Hạ quốc. Hạ quốc còn ước có thể thông thương với Chu quốc, nhưng Hạ quốc cũng nghiêm cấm tư thương. Chỉ là vì oán hận thị tộc tư thương cho nên đối với thị tộc tư thương đều nghiêm cấm. Ví dụ như lần này mua dê, không tạo thành tội thông đồng với địch. Về phần tại sao chọn Hảo Thủy Xuyên chủ yếu là không muốn nộp tiền nặng. Mua bán một con dê nộp gấp bốn quan tiền. Đại nhân đồng ý dùng cái giá của bốn con dê để mua một con dê đó là tặng đàn dê cho giao dịch ở đây rồi.
Lục Thất nghe xong ngạc nhiên nói:
- Có quy tắc này sao ngươi không nói sớm?
- Đại nhân từng dặn dò, giá cả không quan trọng, thuộc hạ cũng không muốn đại nhân bị thiệt nhiều.
Khách Ban có vẻ oan uổng trả lời.
Lục Thất không nói gì nhưng rất nhanh lại gật đầu nói:
- Dùng giá của 4 con dê để mua một con dê vậy là thiệt lớn rồi.
- Đúng vậy, 5 ngàn con dê, tính ra là dùng giá của 2 vạn con để mua bán. Vàng của đại nhân chưa chắc đã đủ.
Khách Ban lập tức trả lời.
Lục Thất im lặng gật đầu, trong lòng lại nói:
- Nếu 5 ngàn con dê đưa đến trại Tam Xuyên, ta bỏ ra cái giá 2 vạn con cũng đáng. Đi Hảo Thủy Xuyên mua dê nếu không về được cũng giống chịu thiệt lớn, hơn nữa còn liên quan đến tính mạng con người.
Nhưng cái giá mà hắn nhìn thấy đương nhiên hắn không thể nói ra. Mỗi người suy nghĩ ở góc độ không giống nhau, thực hiện cũng sẽ khác nhau. Lục Thất không muốn mất đi quân lực. Tâm lý của Khách Ban là con người chết vì tiền.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương