Kiêu Phong
Chương 580
Làn gió thu thổi tới, ban đêm, một chiếc thuyền được tổ hợp từ da dê và gỗ, trở 10 chú ngựa và 12 người vượt sông Hoàng Hà, lên vùng đất của huyện Định Hồ.
Dắt ngựa lên bờ, 10 người mặc áo giáp, đeo lưng cung, có chiến sỹ trọc đầu đặc thù của Hạ quốc. Họ được chia ra thành tổ đi vào Thạch Châu. Lát sau lại có 5 người quay trở lại, trên bả vai của một người trên thuyền có một chú chim ưng đang đứng, được phóng đi.
Lát sau, trong gió thu, trên dòng Hoàng Hà cuồn cuộn xuất hiện hai trăm chiếc thuyền lớn. Trong màn đêm mù mịt chạy thẳng về phía Thạch Châu. Chiếc thuyền lớn trở đầy chiến sỹ trọc đầu đặc trưng và ngựa, lục đục đi lên vùng đất Thạch Châu. Ngựa có hơn hai ngàn con, chiến sỹ thì lại có hơn mấy ngàn người.
Hai binh sỹ Chu quốc gác đêm này hoảng sợ liền rời đi báo tin cho trấn quân, mà quân Hạ quốc lên bờ nhanh chóng chỉnh đốn, lại là hai ngàn kỵ binh và ba ngàn bộ binh. Quân Hạ quốc ở Tuy Châu đã dốc toàn lực tập kích Thạch Châu. Kỳ thực trước đây cũng là tập kích như vậy, xuất động thiếu, ngược lại dễ bị lưu lại phía đông Hoàng Hà.
Năm ngàn quân bộ binh, kỵ binh trùng trùng điệp điệp đi tới huyện Ly Thạch, đồng thời cũng có kỵ mã thám báo đi đầu báo tình hình quân biến. Trong đại quân Hạ quốc, binh sỹ Lục Thất sai đi đó cùng một chiến sỹ Hạ quốc. Ánh mắt y lộ rõ vẻ sợ hãi, trong lòng sợ tới sự an nguy của mình, cũng lo lắng tên Thứ sử đại nhân hào khí đó liệu có dẫn lửa thiêu thân không?
Năm ngày trước, y đã lén vượt bờ tây Hoàng Hà, rất thuận lợi được dẫn đi gặp Phan soái Hạ quốc. Kỳ thực y đã lén vượt sông không phải là chuyện khó, mà là chuyện bình thường, chủ yếu là đi lậu một ít hàng hóa. Đó cũng là ngầm hứa với trấn quân, lợi nhuận mỗi lần y và đồng lõa đều được chia ra thành 9 phần, một phần tự thu, một phần đưa đồng lõa cũngchẳng lời lãi gì.
Bởi vì y là buôn lậu, cho nên y giả mạo là sứ giả trấn quân, không để cho Phan soái Hạ quốc nghi ngờ. Trên thực tế, y biết, Thạch Châu có mật thám của Hạ quốc, sự biến đổi của Thạch Châu mật thám Hạ quốc có thể dùng chim đưa tin cho Phan soái Hạ quốc. Trấn quân Thạch Châu đã kết thù hận với Thứ sử mới tới. Nếu quân của Hạ quốc tập kích Thạch Châu, trấn quân của Mạnh Môn Quan sẽ ngồi xem chừng.
Ngoài ra, còn cho Phan soái Hạ quốc biết, sau khi Thứ sử mới tới tiếp quản Thạch Châu, chỉnh đốn toàn bộ quân lực, thề là phải phòng ngự Thạch Châu, để Thạch Châu không còn bị quân Hạ cướp bóc. Phan soái Hạ quốc suy nghĩ vài ngày mới quyết định tập kích Thạch Châu. Đương nhiên, có lẽ là đại quan lớn hơn mời chiến.
Thời gian xuất chiến của quân Hạ rất thích hợp, khi đại quân tới huyện Ly Thạch, cũng chính là lúc trời sáng. Kinh nghiệm tác chiến của phan soái quân Hạ rất lão luyện, có thể tập kích, nhưng cũng nên tránh đánh đêm. Đánh đêm dễ bị trúng mai phục, bất lợi cho kỵ binh.
Có thám báo dò đường,báo cáo đường đi không có trở ngại. Tinh thần của Phan Soái quân Hạ có vẻ đắc ý, Chu quốc không ngờ lại cử người trẻ tuổi tới tiếp quản Thạch Châu, lại còn là Phò mã Chu quốc. Hoàng đế Chu quốc là trọng dụng người thân, nghe nói có thể là vì đối phó với Tấn Quốc Công của Thái Nguyên phủ. Đối với Hạ quốc mà nói, đương nhiên mong muốn Tấn Quốc Công đó có thể chiếm cứ được Thái Nguyên phủ. Nếu Tấn Quốc Công bị tiêu diệt, triều đình Chu quốc ở tây bắc sẽ có quyền chủ động chiến tranh.
Phan Soái quay đầu nhìn lại Thạch Châu một lượt. Ở đây, y đã tới nhiều lần rồi, mỗi lần đều chỉ có thể làm khách qua đường. Y cũng muốn chiếm cứ Thạch Châu, tiến vào mở cổng Thái Nguyên phủ, từ Thái Nguyên mà thèm thuồng Trung Nguyên giàu mạnh.
Nhưng chủ của Hạ quốc lại không muốn tiến quân Chu quốc trước, mà là muốn tiến tới phía nam, cũng chính là Hà Hoàng, tiến tới Ba Thục. Phía bắc thì muốn nuốt chửng dải đất phủ châu. Phan Soái hiểu, quốc lực của Hạ quốc khó mà sánh được với Chu quốc, chỉ có thể dựa vào ưu thế địa lợi ngăn cản sự tiến công của Chu quốc. Nếu vượt hoàng hạ chiếm cứ dải đất Thái Nguyên, quân Hạ căn bản không thể chống lại được sự phản công của Chu quốc.
Trời đã dần sáng, Phan Soái cũng đã thấy thị trấn Ly Thạch quen thuộc và một tòa đại quân doanh hàng rào gỗ bên ngoài cổng thành nam. Phan Soái lắc đầu. Từ trước đến giờ y đã công hạ thành trì Thạch Châu, còn bây giờ, chàng thanh niên mu muội đó, không ngờ lại đêm đại bộ phận quân lực ra để ở ngoài thành, xem ra có thể tiền vào trong thành ngắm cảnh được rồi.
Theo lệnh, phân nửa kỵ binh Hạ quốc đốt đuốc lên. Đốt đuốc đương nheien không phải là chiếu sáng, mà là để châm tên lửa. Các kỵ binh lao tới quân doanh hàng rào gỗ, sau khi cách trăm mét, lần lượt châm hỏa tiễn, sau đó phóng ngựa về phía quân doanh, bắn hỏa tiễn.
Hỏa tiễn dày đặc bắn lên bầu trời, rơi xuống quân doanh. Trong quân doanh nhanh chóng bị rối loạn lên, nhưng trong hàng rào gỗ của quân doanh lập tức bắn tên nỏ dày đặc. Kỵ binh Hạ quốc bắn hỏa tiễn, ai nấy đều hưng phấn chiến ý ngạo nghễ, chờ quân địch trong quân doanh chạy ra, trở thành những chú sơn dương bị họ giết.
Sự hưng phấn nhanh chóng biến thành kinh hoàng, từng trận mưa tên bán ra, chính xác mà lại lạnh buốt bắn vào cơ thể kỵ binh Hạ quốc, dường như là mũi tên không xuyên qua vậy. Hơn hai trăm kỵ binh kêu lên thảm thiết. Họ giạy giạu trước khi chết khiến cho chiến mã hoảng loạn.
Vẻ mặt Phan Soái biến sắc, vũ khí của quân địch rõ ràng là lợi hại. Y quả đoán hạ lệnh xung phong. Quân địch chỉ có thể bán ra hai trăm kình tiễn đáng sợ, cũng chứng tỏ vũ khí lợi hại đó không nhiều. Kỵ quân Hạ quốc lập tức hung hãn, quơ chiến đai lên xông tới quân doanh, nhưng nghênh tiếp là hơn bốn trăm tên nỏ.
Sau một loạt tên, hơn ba trăm kỵ binh Hạ quốc trúng chiếu. Sau tên nỏ là một trận mưa tên, kết quả là hơn hai trăm kỵ binh Hạ quốc ngã ngựa, tiếp theo kỵ binh hùng hồ xông lên phá rào gỗ. Nhưng điều khiến kỵ binh Hạ quốc bất ngờ là xông vào quân doanh, lại không thấy tên địch nào, nhưng cũng không thể dừng lại được, chỉ có thể tiếp tục xông lên.
Bởi vì không nhìn thấy quân địch, kỵ binh Hạ quốc tiên phong chri có thể khom người quay lại, nhưng bên trong rào gỗ, rất nhiều nơi bỗng nổi lên tấm gỗ, lộ ra một đám tướng sỹ quân nỏ, từng mũi tên bay về phía kỵ binh Hạ quốc thong thả quay về, lập tức có hơn hai trăm kỵ binh trúng chiêu.
- Bọn chúng ở dưới đất.
Rất nhiều kỵ binh Hạ quốc tức giận thét lên. Nhưng kỵ binh không thể quay về địa đạo quơ đao, xuống ngựa đó không phải là kỵ binh.
Mà quân nỏ, sau khi bắn đi mũi tên đoạt mệnh, lập tức rút lui xuống địa đạo. Hầu như trong địa đạo sâu 1,5m, khom người nhanh chóng rời khỏi đó, lại chạy tới quân doanh khác, ra bên ngoài quân doanh tiếp tục tập kích trong bóng tối.
Các kỵ binh Hạ quốc rối loạn, quân nỏ đang tán loạn trong địa đạo, vừa chạy vừa giương cung. Giương cung liền có cơ hội tập kích, kỵ binh Hạ quốc lần lượt thu đao lấy cung, sợ hãi, thậm chí còn hoảng sợ nhìn xa nhìn gần, địa đạo càng ngày càng nhiều bị lật lên, dung cung tên phản kích, ưu thế của kỵ binh hoàn toàn bị mất đi. Ngược lại chi bằng bộ binh linh hoạt, mỗi kỵ binh hoặc là cưỡi ngựa loay hoay, hoặc là bất động tìm địch bắn tên.
- Ầm! Ầm! Ầm! Tiếng trống trận vang lên, mấy ngàn quân Chu phát động tấn công bộ binh Hạ quốc. Mưa tên và tên nỏ mở đờng tiên phong, tiện đà một quan tướng Minh Quang giáp cưỡi ngựa đen, tay nâng đại thương làm gương. Phía sau y mấy trăm kỵ binh hung hãn chạy theo, sau đó bộ binh và lính bắn cung lần lượt xông lên.
Giết! Giết! …. Hàng trăm kỵ binh như dòng nước lũ xông vào cánh tả bộ binh Hạ quốc. Bộ binh Hạ quốc trở lên rối loạn. Bộ binh Hạ quốc không có sở trường quân trận như bộ binh Chu quốc, càng thiên về tự chiến đấu, hung hãn cúng không thắng được người Trung Nguyên có điều kiện ưu việt. Nhưng, bộ binh như ong vỡ tổ đối chiến kỵ binh, đó chắc chắn là thiệt thòi rồi.
Sắc mặt Phan Soái đã tái mét. Y kinh sợ quay đầu tìm tên sứ giả đó. Nhưng, tên sứ giả đó đã không thấy đâu nữa. Phan Soái tức giận quất ngựa. Y biết bị lừa rồi, cũng biết chắc chắn là bại rồi. Ưu thế của quân Hạ là kỵ binh, bây giờ hai ngàn kỵ binh đã bị mai phục rõ ràng là tổn hại vô cùng. Mà quân địch lại dùng kỵ binh đối phó với bộ binh của y.
Một chú ngựa đen hung hãn xông tới hộ quân của Phan Soái. Phan Soái liền rút nhanh trường đao, cưỡi ngựa tới hung hăng bổ vào quân địch. Một cây đại thương linh hoạt đâm trúng trường thương, một tiếng keng vang lên, trường thương bay đi. Đại thương thuận thế lao tới, đuôi thương rất nhanh quét qua cơ thể Phan Soái, phịch một tiếng Phan Soái ngã ngựa.
- Phan Soái đã bị bắt rồi, còn không đầu hàng?
Lục Thất chỉ đầu đại thượng vào bộ mặt hôn mê của Phan Soái lớn tiếng quát. Hộ quân Phan Soái liền không dám tấn công.
Quân Hạ lập tức bỏ binh khí đầu hàng. Đại đa số bọn họ đều là huyết thống người Hán. Nếu đã không có hy vọng chiến thắng, hơn nữa chủ soái còn bị bắt, đương nhiên là đã mất ý chí chiến đấu rồi.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương