Kiêu Phong
Chương 514
Thân thể Lý Bảo mau chóng lui về sau một bước, thiết chùy thu về dây xích, mạnh mẽ đập tới đại thương của Lục Thất. Lục Thất cũng bằng tốc độ cực nhanh thu thương, cán thương dữ dội bổ qua. Lý Bảo vội nâng chùy nghênh đón, chẳng ngờ đại thương của Lục Thất đã phản ngược thu hồi, cải thành một mũi thương đâm đến. Thiết chùy của Lý Bảo cũng theo đó đánh xuống, nhưng lại đánh hụt, mắt thấy đại thương sau khi rụt lại, lần nữa chuyển hướng đâm vọt tới, hơn nữa còn là nhập vào xuất ra hoán đổi liên tục, bức bách Lý Bảo vung chùy không ngừng phòng ngự.
- Được lắm.
Sau khi Lý Bảo khua chùy phòng ngự vài chục cái, đột nhiên quát lớn một tiếng, liều mạng bỏ qua phòng ngự, thiết chùy không thèm để ý mũi thương đâm mãnh liệt nện về phía Lục Thất.
Đại thương của Lục Thất quấn lấy dây xích, giật mạnh xuống, thiết chùy đang phóng tới chịu lực bị kéo giật theo. Lý Bảo vung ra tay trái bắt lấy đại thương của Lục Thất, tiện đà giẫm chân thẳng lấn về phía Lục Thất. Lục Thất biết được dụng ý của Lý Bảo, là muốn cận chiến để đảo ngược tình thế xấu, hắn cũng thuận thế đón đánh.
Lý Bảo hét lớn một tiếng, quyền trái hung bạo đấm về phía Lục Thất, Lục Thất vươn tay bắt lấy cổ tay gã, cánh tay Lý Bảo lập tức gập lại cùi trỏ thụi tới, Lục Thất bước một bước sang phải, quyền trái hung bạo đấm vào vai trái Lý Bảo, Lý Bảo phản ứng cực nhanh khom lưng hạ thấp người, đồng thời đá chân hướng về phía hạ thân của Lục Thất.
Lục Thất chúi xuống cán thương chắn ngang hạ thân, một quyền phóng tới chụp lấy áo giáp của Lý Bảo. Lý Bảo xoay người vung ra tay trái, nắm ngược lại cánh tay của Lục Thất, cánh tay hai người giao nhau giam cầm lẫn nhau, đọ sức lôi kéo đối phương, kết quả là đôi bên giằng co, không bên nào bị kéo động.
Phân cao thấp một hồi, Lục Thất cười nói:
- Tách ra rồi đến lần nữa chứ?
- Không đánh nữa, ngài lợi hại, chẳng qua ta không dám liều mạng, đánh nhau rất không sảng khoái.
Lý Bảo buông lỏng tay nói.
Lục Thất cười, trong diễn võ luận bàn là chính, còn trên chiến trường chân chính chính là liều mạng, hạng người dũng mãnh mới là đáng sợ nhất. Hắn và Lý Bạo đọ sức, chỉ có thể nói là quân võ chênh lệch không lớn, Lý Bảo có thể vận dụng trọng binh khí linh hoạt lưu loát, hoàn toàn có thể đuổi kịp tốc độ thương đâm của hắn, quả là một đại tài về quân võ.
Lý Bảo chào theo nghi thức quân đội sau đó rời đi. Lục Thất ngược lại đi tham dự diễn võ cung tiễn, nhưng hắn không cùng người tranh hùng, mà trực tiếp biểu diễn liên hoàn cửu tiễn. Bia ngắm ngoài trăm bước, liên châu cửu tiễn của hắn phóng tới, tất cả chín mũi tên đểu trúng mục tiêu ngay tại hồng tâm, gây kinh sợ chấn động tất cả các cung tiễn thủ, sau đó Lục Thất làm người quan khán diễn võ.
Hơn nửa ngày diễn võ, trong ba vạn tướng sĩ đầu nhập, sơ bộ rút ra hơn ba trăm võ quan bị thân. Lục Thất không ra mặt ban chức, đều do Đỗ Dũng tổng khảo hạch cuối cùng, lấy ra những tướng sĩ đủ tư cách được trao tặng võ quan bị thân.
Đỗ Dũng không chỉ trao tặng võ quan bị thân, còn căn cứ thành tích diễn võ phân ra quân chức của quan tướng, tăng lên quan giai của một số người. Tỷ như Lý Bảo, vốn là Trí Quả Phó Úy, được đề thăng làm Trí Quả Giáo Úy. Quan giai tăng lên một bậc, quân hưởng và đãi ngộ tương ứng cũng sẽ tăng theo.
Hoàng hôn, Lục Thất và nhóm tướng soái cùng nhau ăn uống vui vẻ nói chuyện. Trong lúc uống rượu, Lục Thất tự thuật về nền thống trị của Tấn quốc hôm nay, nói rằng Tấn quốc sẽ khôi phục chế độ quân điền thời Đại Đường, cũng sẽ phát triển hùng mạnh thủy quân trên biển, đi khai phá càng nhiều vùng đất ở hải ngoại, cũng cổ vũ quan và dân kinh doanh thương nghiệp, nâng cao địa vị của thợ thủ công và thương nhân, sĩ nông công thương đều được triều đình coi trọng.
Ngày hôm sau, Lục Thất trực tiếp rời khỏi quân doanh trong sự cung kính đưa tiễn của nhóm tướng soái, đội ngũ chạy về phương hướng Mục Châu. Một lần diễn võ, uống rượu, khiến cho các tướng sĩ và Lục Thất thân cận rất nhiều, Lục Thất cảm nhận được sự quy phục trong bầu không khí.
Hành quân hơn nửa ngày đã tới Nhạn Thê Phủ ở Mục Châu. Mục Châu bây giờ chỉ có một vạn quân trấn thủ, chủ yếu là để áp chế bộ tộc của Việt Vương, ngoài ra tại biên cảnh đang tiến hành tổ chức ba vạn Vũ Bình quân. Thái độ của Lục Thất đối với Vũ Bình quân cũng tương tự như với Ba Lăng quân.
Đối với một số quân lực thực hiện giao quyền cao độ, là sách lược mà Lục Thất gấp rút thực hiện để làm cho quân lực Tấn quốc trở nên cường đại. Ban đầu là theo đuổi sách lược ổn định trị quân, tuy nhiên vì nguyên nhân Lý quốc chủ trọng dụng Vương Văn Hòa cùng Lâm Nhân Triệu, khiến cho Lục Thất cảm nhận được nguy cơ. Cho nên hắn cần phải nhanh chóng tạo ra quân lực tinh nhuệ cho Tấn quốc, tăng nhanh tiến độ để có thể cùng Chu quốc đối kháng.
Lục Thất lặng yên tiến vào thành Nhạn Thê Phủ, nơi này nguyên danh là thành Nhạn Thê Phủ thuộc huyện thành Thuần An, bởi vì vương lệnh của hắn mà sửa lại tên. Nói không chừng, ngày sau có thể được vua chúa cầm quyền đổi về nguyên danh, nhưng cái tên Nhạn Thê Phủ sẽ vĩnh viễn tồn tại trong lịch sử.
Quân lực của Nhạn Thê Phủ phân làm hai loại, một loại là Phủ vệ của Nhạn Thê quận chúa, một loại là quan binh của Tấn quốc, do triều đình bổ nhiệm Đô Úy thống lĩnh. Lục Thất trước tiên đi phủ nha, gặp mặt quan viên văn võ trấn thủ Nhạn Thê phủ, gặp quan viên rồi mới có thể đi gặp Nhạn Thê quận chúa, bằng không khó có thể thu được sự tín nhiệm.
Tấn Vương đột nhiên giá lâm, khiến cho quan viên Nhạn Thê Phủ rất bất ngờ, vội vàng xuất nha nghênh giá. Nhạn Phủ Sử chưa từng gặp qua Lục Thất, người này nguyên bản là Huyện lệnh huyện Thuần An, xuất thân do Tiêu thị tiến cử. Đô Úy cũng có xuất thân binh dũng quân huyện Thạch Đại, tên là Lý Vân Hạc, trên thực tế là do Tân Cầm Nhi chỉ định nhậm chức.
Lý Vân Hạc đương nhiên là biết Lục Thất, lúc gặp mặt vô cùng kích động phấn khởi, cung kính hành quân lễ bái kiến, sau lại giới thiệu các vị đồng liêu với Lục Thất. Quan viên văn võ thuộc Nhạn Thê Phủ cung kính bái kiến Tấn Vương, sau đó nghênh tiếp vào phủ nha.
Trong phủ nha, Lục Thất bảo Lý Vân Hạc đi thông báo cho Nhạn Thê quận chúa, nói sẽ đến chỗ Nhạn Thê quận chúa tắm rửa nghỉ ngơi. Lý Vân Hạc cung kính đáp ứng rồi tự mình đi. Tiếp đó, Lục Thất tìm hiểu về tình hình quản trị ở Nhạn Thê Phủ.
Một thời sau, Lục Thất cùng hộ vệ đi đến chỗ ở của Nhạn Thê quận chúa, là một tòa phủ ở khu thành đông, vốn là phủ đệ của một hộ nhà giàu. Còn bộ tộc của Việt Vương vẫn đang bị tạm giam ở huyện Kiến Đức Mục Châu, huyện Kiến Đức có một vạn trú quân.
Đến ngoài cửa phủ, Lục Thất thoáng nhìn thì thấy là một tòa phủ trạch rất bình thường, dù sao huyện thành Thuần An nguyên bản chỉ là một huyện lị phổ thông, nha phủ của Mục Châu tại huyện Kiến Đức cũng chẳng qua là một tòa trạch bình thường, nhưng ở ngoài cửa có tám tướng sĩ mặc giáp uy nghiêm đứng, cũng là một loại tượng trưng hiển lộ sự quyền quý.
Lục Thất xuống ngựa, tám môn vệ kia lập tức vắt ngang tay chào theo nghi thức quân đội. Lục Thất biết môn vệ là tướng sĩ bồi giá Nhạn Thê quận chúa, có hơn phân nửa Nhạn Thê vệ trú đóng ở quân doanh ngoài thành, trong thành chỉ giữ lại trăm danh Nhạn Thê vệ.
- Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, phòng ngự tạm thời do hộ vệ của bổn vương tiếp nhận.
Lục Thất ôn hòa phân phó.
- Vâng!
Tám môn vệ cung kính đáp lời, sau đó rời đi. Hộ vệ theo ở phía sau Lục Thất lập tức tiến lên thay gác.
Lục Thất cất bước đi vào cửa phủ, vừa vào cửa phủ đã nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng dài đứng ở đường đạo. Đứng đầu là một mỹ nhân váy lam, tuổi chừng mười sáu mười bảy, gương mặt trái xoan, mi cong mắt hạnh, mũi cao miệng nhỏ, khí chất thanh lịch uyển chuyển hàm súc. Sau mỹ nhân váy lam là một loạt bốn mỹ nhân khác, sau nữa là hơn mười tì nữ.
- Thần thiếp Nhạn Thê, cung nghênh chủ thượng Tấn Vương.
Mỹ nhân váy lam trông thấy Lục Thất tiến vào, lập tức quỳ xuống khấu đầu, các nữ nhân ở phía sau cũng chỉnh tề quỳ trên mặt đất khấu bái.
Lục Thất bước lên khom lưng, hai tay giơ ra đỡ, ôn hòa nói:
- Đứng lên đi.
Nhạn Thê quận chúa được nâng dậy, hai má như được phủ lên một lớp son, ngượng ngùng nói:
- Chủ thượng giá lâm, thần thiếp vui sướng khôn xiết, mời Chủ thượng vào trong.
Lục Thất cười nhẹ gật đầu. Hắn nhìn ra Nhạn Thê quận chúa có hơi khẩn trương, mà cái gọi là vui sướng khôn xiết, chỉ sợ là sợ hãi khôn xiết thì đúng hơn. Việt quốc bị diệt vong, thân nhân bị áp giải đi không biết hậu quả sẽ thế nào, làm sao có thể vui mừng cho được.
Lục Thất im lặng cầm lấy bàn tay ngọc ngà của Nhạn Thê, cất bước đi vào trong. Các nữ nhân đứng dậy tách ra nhường đường, sau đó đi theo phía sau, một đường vào trong sảnh.
- Ta tắm rửa trước, rồi đến nói chuyện với các nàng.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Vâng ạ. Nước nóng đã được chuẩn bị tốt.
Nhạn Thê khẽ đáp lại.
Lục Thất gật đầu, quay đầu nhìn bốn mỹ nhân kia, ôn hòa nói:
- Bốn người các nàng hầu hạ ta, không cho nô tì ở phụ cận, về sau cũng như vậy.
- Vâng ạ.
Bốn vị mỹ nhân cung kính hành nữ lễ đáp lại, tỏ ra vô cùng quy củ.
Lục Thất rời khỏi phòng, cùng bốn vị mỹ nhân đi hậu trạch tắm nước nóng, để lại Nhạn Thê quận chúa thu xếp tiệc tối. Chỉ là Lục Thất vừa đi, trên khuôn mặt Nhạn Thê lộ rõ nỗi lo sợ không yên, lặng lẽ ngồi xuống ghế dựa run sợ.
Tới cư các ở hậu trạch, bốn vị mỹ nhân hầu hạ Lục Thất cởi áo giáp, ngượng ngùng cầm đi nội y của Lục Thất. Lục Thất trần truồng đi đến thùng nước nóng, bước vào trong, thoải mái ngâm mình.
- Băng Yên, dùng tay chải tóc cho ta.
Lục Thất nhẹ giọng phân phó.
Một vị mỹ nhân ngẩn ra, tiếp đó vội uyển chuyển đáp dạ, đến sau lưng Lục Thất, vươn ra bàn tay tinh xảo chải vuốt tóc cho Lục Thất.
- Tử Phù, Mộng Dung, Lan Nhi, Băng Yên, thư tín ta đưa đến cho các nàng, đều nhận được chứ?
Lục Thất ôn hòa hòi.
- Nô tì đã nhận được.
Bốn mỹ nhân mỗi người đều nhẹ nhàng đáp lại.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương