Kiêu Phong

Chương 465

Chủ soái ba vạn Kỳ quân tuy rằng căm thù Lục Thất, nhưng cũng mong muốn rời khỏi Nam Xương Phủ, đóng quân ở Nam Xương Phủ thật là nghẹn khuất, binh nhiều, người dân bình thường trốn tránh chiến loạn cũng nhiều, Nam Xương phủ đã nhiều người đến nỗi thành tai họa, quả thật đã trở thành thối thành. Đại quân ra khỏi Nam Xương Phủ, đi dọc theo hồ Nam Dương về phía nam, đi qua huyện Tiến Hiền, đến buổi trưa vào địa giới Tín Châu, đến Tín Châu rồi, phàm là tướng sĩ xuất thân từ Hưng Hóa quân, đều là có một loại tâm tình thê lương quay về quê cũ, Hưng Hóa quân không còn tồn tại, Tín Châu vẫn còn. Đại quân dọc Tín Giang trực tiếp đến thẳng huyện Qúy Khê, huyện Qúy Khê là cửa ngõ phía tây của Tín Châu, đã từng là trọng điểm sản xuất lương thực của Tín Châu, chỉ là mấy năm nay chịu tai họa chiến tranh, thiên tai lại giáng xuống, khiến cho mảnh đất tốt thích hợp định cư cơm no áo ấm sung túc, biến thành một mảnh hoang vu rất ít hộ dân cư. Hoàng hôn, đại quân bao vây thị trấn Qúy Châu, hai trăm quân Sở không kịp chạy trốn lập tức mở thành đầu hàng, đại quân tiến vào thị trấn Qúy Khê, qua đêm ở trong thành khắp nơi đều là đổ nát thê lương, trong thị trấn Qúy Khê chỉ có hơn hai nghìn người, đa số là người già người bệnh, có thể đi được, hoặc là trốn đến Đường quốc, hoặc là trốn đến Kiến Châu, người trong thành căn bản không có lương thực, toàn dựa vào gốc cỏ mà sống qua ngày. Lục Thất dẫn theo đại quân ra chỉ mang rất ít lương thực, nếu là húp cháo có thể kiên trì đến ba ngày, chỉ là đại quân hành quân đường dài, uống cháo loãng làm gì có sức mà chiến đấu, cũng may là quân Sở ở Tín Châu rất ít, cũng không cần phải đánh trận, tuy nhiên Lục Thất vì lung lạc ổn định lòng quân, vẫn là cử thân vệ, dẫn theo một trăm huynh đệ của Quan Xung, trước chạy đến Cù Châu điều lương, lương thực của Cù Châu vận chuyển đến Tín Châu, có thể nói là từ Hấp Châu chuyển đến, là mượn của Ninh quốc quân đấy. Vào đêm, Lục Thất nghỉ ngơi ở một hộ gia đình phía đông thành, hắn chủ động đem huyện nha để lại cho ba vị chủ soái, điệu thấp không tranh giành cái uy phong kia, lai lịch mấy người đảm nhiệm tướng soái, hắn đã biết rõ, đều có bối cảnh huân quý, Lý quốc chủ ở thời điểm này cũng bắt đầu sử dụng thế lực huân quý, trước kia nhưng là đề phòng như phòng trộm tất cả đều để đấy không dùng, cái gọi là huân quý, đa số là đời sau của khai quốc công thần. Lục Thất đứng ở trong viện ngắm sao, tâm tư của hắn lại là khó bình tĩnh được, thời điểm hắn ở Nhiêu Châu, Trương Hồng Ba gửi thư đến thỉnh cầu, xin chỉ thị có thế tùy cơ ứng biến đối với việc ở Thường Châu, Trương Hồng Ba mặc dù không nói rõ, Lục Thất lại vẫn hiểu rõ, Trương Hồng Ba là muốn xuất quân chiếm cứ Thường Châu. Lục Thất cũng muốn xuất quân chiếm Thường Châu, chỉ là hắn thân là Tấn Vương, cũng là phải suy xét được mất toàn cục diện, hắn lo lắng nếu chiếm Thường Châu quá sớm, sẽ dẫn tới Chu quốc xuất binh, Thường Châu một khi bị chiếm, vị Lý quốc chủ kia dưới sự hoảng sợ, có lẽ sẽ tiếp nhận Chu quốc liên quân, hợp lực đột kích Thường Châu và Tô Châu. Mà Tấn quốc của Lục Thất hắn mới thành lập, hắn hiện tại cần gấp là cắm rễ và quân đội hùng mạnh, hiện giờ Tấn quốc và Sở quốc lâm vào địa chiến biên giới, nếu là Chu quốc và Đường quốc liên thủ tấn công Thường Châu và Tô Châu, vậy hậu quả chính là sẽ sa vào nguy cơ. Nếu Đường quốc cùng Chu quốc liên quân, vậy Đường quốc chỉ cần để đại quân Chu quốc tự vượt sông, sẽ khiến cho Thường Châu và Tô Châu mất đi bức thành che chở tự nhiên là Đại Giang, sự thực việc quân Chu quốc cường đại, Lục Thất hắn là có hiểu biết. Nhưng Lục Thất không hồi tin phản bác thỉnh cầu của Trương Hồng Ba, mà là ngầm đồng ý cho Trương Hồng Ba có thể tùy cơ ứng biến, chiếm cứ Thường Châu có hại mà cũng có lợi, thư Tiểu Phức gửi đến, khiến Lục Thất biết Lý quốc chủ đã vội vàng ra tay đối phó với Trung Phủ Dũng, dự tính điều Trung Phủ Dũng đi Kinh Khẩu đóng quân, mà ba vạn quân lực trấn thủ Đường quốc sẽ tiến vào chiếm giữ Thường Châu. Nếu như Lục Thất tùy ý để hai vạn Trung Phủ Dũng điều đi Kinh Khẩu, tùy ý để ba vạn đại quân Đường quốc chiếm giữ Thường Châu, đó lại là hình thành một loại hậu quả dung túng quân Đường trở nên mạnh mẽ, hai vạn Trung Phủ Dũng đến Kinh Khẩu rồi, rất nhanh sẽ bị phân chia quy thuộc vào quân khác, cuối cùng sẽ biến thành hai vạn quân lực thiện chiến mà Đường quốc có thể nắm hoàn toàn trong tay. Mặt khác sau khi ba vạn đại quân Đường quốc chiếm giữ Thường Châu, sẽ khiến cho uy vọng mà Lục Thất tạo ra trong lòng dân chúng Thường Châu bị phá hư, Tô Châu mất đi bức bình phong che chở hõa hoãn xung đột địa vực Thường Châu, bí mật của Lục Thất hắn ở Tô Châu cũng dễ dàng bị bại lộ, cũng sẽ khiến cho Tô Châu trực tiếp đối diện với nguy cơ lục chiến. Còn có Giang Âm quân, nếu Thường Châu bị tấn công, như vậy Ciang Âm quân sẽ không thể ngồi nhìn, chỉ có thể bị tha xuống nước gắng sức phòng ngự Thường Châu, huống hồ cho như mất đi Thường Châu, Lý quốc chủ cũng chưa hẳn cam đảm để quân lực Chu quốc vượt sông mượn đường, cho nên Lục Thất ngầm đồng ý với thỉnh cầu của Trương Hồng Ba. Lục Thất có chút lo lắng nghĩ đến chuyện Thường Châu, trong hậu đường huyện nha Qúy Khê ánh đèn mờ sáng, sáu vị chưởng quân của Kỳ quân ở cùng một chỗ, bí mật thương lượng chuyện trọng đại. - Các ngươi đã nghĩ qua chưa, Lục Thiên Phong vốn xuất thân từ Hưng Hóa quân, nếu như để hắn ta lĩnh quân ra ngoài như vậy, không qua bao lâu, lòng quân của chúng ta liền bị hắn ta đoạt đi, thậm chí hắn sẽ vì nhận được quân quyền chân chính, mà tìm cơ hội giết chết chúng ta, các ngươi chớ quên, hắn là có thể gọi chúng ta đến chỗ hắn nghị sự đấy. Thang chủ soái vội vàng kích động nói. - Thang đại ca nói không sai, chúng ta nhất định phải hạ thủ trước mới thành, họ Lục này nhiều mưu ma chước quỷ, tâm địa độc ác cựu kì, nhất định phải giết hắn ta trước mới có thể không có họa. Một Hành Quân Tư Mã hùa theo nói. - Chúng ta giết hắn thế nào, nghe nói Lục Thiên Phong nhưng là một mãnh tướng có thể liều chết xung phong trước vạn quân, nếu như chúng ta dùng tướng sĩ xuất thân Hưng Hóa quân đi giết hắn, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, nếu như dùng thân tín của chúng ta đi ám sát, chính là mấy trăm vệ sĩ, chỉ sợ ngay cả cửa Quan Xung cũng không qua được, Quan Xung được mệnh danh là đệ nhất dũng sĩ của Ninh quốc quân . Một chủ soái mặt chữ điền, bình thản nói ra thực tế. Trong phòng lập tức yên lặng, lời nói của chủ tướng mặt chữ điền, giống như giội gáo nước lạnh vào đầu, bỗng nhiên đều hiểu được Lục Thiên Phong là khó giết cỡ nào, các tướng soái là tay cầm ba vạn đại quân, nhưng là hiệu lệnh đại quân làm việc khác còn có thể, đi vây giết Trấn Phủ Sứ triều đình bổ nhiệm, ngay cả thằng ngôc cũng biết là đang tạo phản, bọn họ là chủ soái, nhưng là còn không có cái năng lực kêu gọi phục chúng kia, chỉ sợ tướng sĩ phục mệnh thấy Lục Thiên Phong, ngược lại sẽ bị Lục Thiên Phong xúi giục. - Chúng ta chỉ có thể tìm cơ hội đối phó với hắn, biện pháp đối phó tốt nhất là dâng sớ lên triều đình, chúng ta có thể lại dâng sớ buộc tội hắn, để triều đình nhanh chóng cử người đến bãi miễn hắn. Chủ tướng mặt chữ điền lại lạnh lùng nói. - Đúng vậy, chúng ta lại dâng sớ buộc tội hắn, nói hắn can thiệp việc bổ nhiệm quan tướng Kỳ quân. Một vị Hành Quân Tư Mã phụ họa nói, những người khác đều gật đầu, sau đó kí tên lên thư. Ngày kế sau khi ăn xong bữa sáng, đại quân xuất phát chạy thẳng đến huyện Dực Dương, trên đường, có thuộc hạ đắc lực của Quan Xung dâng thùng thư lên, sau khi Lục Thất mở ra xem, vẻ mặt bình tĩnh đem thư nhét vào thùng thư. - Thực là một đám tiểu tử không biết tốt xấu, nếu các ngươi đã nguyện ý sinh sự, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi. Trong lòng Lục Thất ngầm động ý định giết người, lúc trước hắn đã sai người giám thị không rời quân giả. Lục Thất ngồi trên lưng ngựa suy nghĩ thận trọng, hắn đang nghĩ tấn công Kinh quốc có thể được cái gì, hiện giờ hắn biết đại khái tình hình của Kinh quốc, Kinh quốc chính là một tiểu quốc nằm ở phía bắc Đại Giang, phía nam Hán Giang, nhưng chính là một tiểu quốc như vậy, lại là tồn tại mấy chục năm, hiện giờ đối mặt với Chu quốc cường đại, nhưng là có thể theo Hán thủy phòng ngự không bị diệt vong. Kinh quốc sở dĩ có thể tồn tại lâu, vị trí địa lý là nguyên nhân lớn nhất, sau đó là có liên quan với Hán quốc chiếm cứ vùng đất Ba Thục, Kinh quốc là nước phụ thuộc của Hán quốc, nghe nói ở Tương Châu đồn trú năm vạn Tương Dương Tiết Độ Sứ quân của Hán quốc, giằng co với quân Chu Phàn Thành ở phía bắc Hán Thủy, mà Kinh quốc cũng có mười vạn chiến quân, hơn phân nửa đóng quân ở phía nam Hán Thủy phòng ngự Chu quốc. Có thể nói kế hoạch của Lâm Nhân Triệu tấn công Kinh quốc, là một chiến lược suy nghĩ cấp tốc không có cách nào khả thi, đột kích Kinh quốc coi như là thành công, chỉ sợ sẽ dẫn tới Hán quốc báo thù, tuy nhiên suy nghĩ của Lâm Nhân Triệu có thể cho rằng, sau khi Hán quốc thừa lúc sơ hở chiếm Kinh quốc, ngược lại sẽ không căm thù vượt sông tấn công Ngạc Châu, mà sẽ đóng quân trước thuận lí thành chương chiến lãnh thổ Kinh quốc. Suy nghĩ của Lâm Nhân Triệu chính là đánh cược một lần, tấn công Kinh quốc đoạt lương thực, sau khi đánh tàn phế càn quét Kinh quốc, cũng đi Ngạc Châu phòng ngự uy hiếp Đại Giang, lại đem quân lực Ngạc Châu điều động đến, trở thành quân chủ lực của chiến sự tây bộ. Có lương thực mới có thể dẫn dắt quân tâm, mới có thể chiêu mộ được càng nhiều quân lực, đại quân tây chinh của Lục Thất có thể thành công, một nửa chính là dựa vào có lương thực chống đỡ, Nam Xương Phủ chính là thiếu lương thực chống đỡ, lại còn cho đi chi viện mộ binh, Chu Lệnh Vân cũng là không muốn, nuôi không được. - Nếu như đại quân tấn công Kinh quốc thành công, kia có khả năng đứng ổn định không? Kinh quốc chỗ đó, trấn giữ thông đạo hướng về Hán quốc và Chu quốc, từ xưa đến giờ là vùng tranh chấp của binh gia. Lục Thất trù tính khả năng chiếm được Kinh quốc. Kết luận là, rất khó làm được, một là thế lực còn sót lại của Kinh quốc phản kháng, hai là Chu quốc thèm muốn, ba là Hán quốc phản công. - Ừ! Cũng là có khả năng đứng ổn được đấy, chính là sau khi tấn công Kinh quốc thành công, lập tức sai sứ đi phía bắc Hán Thủy, thỉnh cầu trở thành nước phụ thuộc của Chu quốc, cũng có thể lấy được kẽ hở mà đứng ổn, tuy nhiên hy vọng vẫn là không lớn, chỉ có thể thử xem sao, thấy tình thế không ổn liền rút quân rời khỏi. Lục Thất thầm nghĩ nói.