Kiêu Phong
Chương 449
Sáng ngày thứ hai sau khi khi kêu gọi đầu hàng, trong thành bỗng nhiên xảy ra đại loạn, quân kêu gọi đầu hàng hỏi quân coi giữ trên thành xảy ra chuyện gì, nhưng quân coi giữ trên thành không hề trả lời, thậm chí cả đám đều biến mất, dường như đã không thèm thủ thành nữa, nhưng Tả Kiếm Huy vẫn đóng quân bất động như trước.
Sau giờ ngọ, cầu treo cửa thành nam bỗng nhiên được buông xuống, cửa thành cũng được mở ra, không đếm được có bao nhiêu tướng sĩ ra đầu hàng. Tả Kiếm Huy lúc này mới hạ lệnh tiếp nhận đầu hàng, sau khi kiểm kê có hơn bốn nghìn người, một nửa là thủy quân Mân quốc.
Hóa ra buổi sáng Tam vương tử Mân quốc và Dương Hồng Vũ, đột nhiên ra lệnh cướp bóc, cướp đoạt toàn bộ của cư dân trong thành, kết quả dẫn đến cư dân phản kháng mắng chửi. Rất nhiều tướng sĩ nhận mệnh đi chém giết cướp bóc bị bà con mắng chửi xẩu hổ vô cùng, cũng mâu thuẫn với kế hoạch cướp bóc rồi trốn chạy ra hải ngoại, cho nên phát sinh chuyện trở giáo làm phản.
Vì thế tướng sĩ làm phản ngày càng nhiều, bắt đầu là binh lính Dương Hồng Vũ tuyển mộ, cuối cùng là thuộc hạ của Tam Vương tử Mân quốc, sau khi nghe nhóm người phản bội kêu gọi đầu hàng, hơn phân nửa phản chiến làm phản. Sau một hồi chém giết Dương Hồng Vũ và Tam vương tử Mân quốc không ngờ bị giết rồi, tướng sĩ làm phản chính là không muốn bọn họ sống, mà Lục Thất cũng không muốn bọn họ sống.
Tả Kiếm Huy mang theo thái độ sùng kính, đi về phía Lục Thất bẩm báo, phản loạn Phúc Châu bình ổn rồi, hơn nữa nhóm quan huyện thành Phúc Châu đều còn sống, đều bị nhốt vào đại lạo. Nhóm quan huyện không bị binh lính phản loạn giết hại, cũng đúng là kỳ tích rồi, sở dĩ không bị giết là vì nhóm quan huyện đều là thanh quan, sau khi bị giam giữ vẫn thành thật. Dương Hồng Vũ nhất thời không muốn sát hại bọn họ, muốn ở lúc Tấn quốc phản kích, ở trên đầu thành giết người thị uy, nhưng vẫn luôn không xảy ra chuyện công thành.
Lục Thất khen ngợi Tả Kiếm Huy, cho Tả Kiếm Huy mang theo tất cả binh lính đầu hàng làm quân Bình Hải, sau này quân Bình Hải xây dựng ba mươi nghìn quân, trong đó mười nghìn quân là thủy quân. Sau này khai thác phía bắc Hải Châu thành lập huyện Bình Hải, trú đóng ở đó hai mươi nghìn quân Bình Hải, mười nghìn quân Bình Hải đóng ở Phúc Châu, chế độ quân Trường Hà từ nay về sau không còn.
Tả Kiếm Huy sau khi cúi đầu tạ ơn xong thì rời đi, bây giờ y đã trở thành đại soái của thủy bộ ba mươi nghìn đại quân, từ chủ soái ba nghìn quân trở thành chủ soái ba mươi nghìn quân, địa vị một bước lên mây, nhưng điều kiện tiên quyết là xây dựng chế độ quân Bình Hải cần thuyền biển của thủy quân Mân quốc.
Hai ngày sau, Lục Thất lẫn trong đám người hỗn loạn, đứng lặng ở bờ biển nhìn biển rộng, phía sau hắn là một nghìn quân Mân quốc đầu hàng, hơn bốn nghìn già trẻ lớn bé là gia quyến, cũng vì dụ dỗ thủy quân Mân quốc mà từ xã và huyện thành tập hợp toàn bộ thân nhân của thủy quân Mân quốc.
Gần trưa, thuyền biển Mân quốc chờ mong mãi mới khoan thai chậm rãi xuất hiện, Lục Thất chấn động dõi mắt nhìn phía xa. Nửa giờ sau, ánh mắt hắn thể hiện chút thất vọng, hóa ra thuyền biển xuất hiện rất nhiều, ước chừng khoảng trăm thuyền, nhưng sau khi nhìn rõ Lục Thất mới biết được, thuyền biển của Mân quốc so với thuyền biển của thủy quân Giang Âm nhỏ hơn rất nhiều. Nhìn về phía xa ước tính, mỗi chiếc thuyền cũng chỉ lớn bằng một nửa thuyền của thủy quân Giang Âm, thân tàu bằng một nửa, vậy năng lực chắc còn kém rất nhiều rồi.
Mặc dù là ở một đoạn bến tàu chờ, nhưng thuyền biển Mân quốc cũng không phải toàn bộ đều cập vào, mà chỉ có hai chiếc thuyền biển đi tới. Sau khi cập bờ, rất nhiều tướng sĩ cảnh giác nhìn quét qua, bỗng nhiên trên bến tàu có người hoan hô kêu to, sau đó rất nhiều gia quyến hô lến, tướng sĩ trên tàu vẻ mặt từ cảnh giác chuyển thành sung sướng, đều xua tay đáp lại, cũng không có lên tiếng quát to.
Thủy binh bắt đầu bắc cầu ván, có một quan tướng hô to:
- Cốc tướng quân có lệnh, chỉ có thể cho năm thuyền một chuyến, lên thuyền đi, ngồi đầy sẽ đi.
Các gia quyến bắt đầu lên thuyền, bọn họ không biết bí mật quân sự, nhóm đầu hàng sau khi được lệnh, không dám nói ra chân tướng, Lục Thất đứng trong đám người hỗn loạn, trên người mặc bào y cũ nát, khập khiễng đi lên thuyền.
Sau khi lên thuyền, một binh sĩ nhìn hắn hỏi;
- Lão đệ làm gì?
- Kế toán.
Lục Thất bình thản trả lời, binh lính ồ một tiếng gật gật đầu không để ý đến Lục Thất nữa.
Sau khi thuyền đầy, trên đường tiếp cận đội tàu, Lục Thất thấy đội tàu có hai chiếc thuyền lớn, kiểu dáng và độ lớn nhỏ giống như đúc thuyền của thủy quân Giang Âm.
- Lão huynh, hai chiếc thuyền lớn kia là do chúng ta làm sao?
Lục Thất hỏi.
Binh lính phía trước nhìn thoáng qua:
- Đó là thuyền của Vương tử điện hạ và Cốc tướng quân, không phải là thuyền do Mân quốc làm mà là mua từ quân Giang Âm.
Lục Thất ồ một tiếng, binh lính lại nói:
- Chính là chiếc thuyền này cũng không phải do chúng ta làm, thuyền của Mân quốc đều là đi mua, chiếc thuyền này là mua ở ngoại quốc phía đông nam.
Lục Thất gật đầu lại hỏi:
- Nghe nói đảo Lưu Cầu rất hoang vu, chúng ta đến nơi đó có thể sống sao?
- Yên tâm đi, phía bắc đảo Lưu Cầu, sớm đã có mấy vạn mẫu ruộng tốt và hai vạn huyện dân rồi, đó là Mân quốc chúng ta lặng lẽ sở hữu, hơn nữa sau khi các ngươi đến đảo Lưu Cầu, chúng ta sẽ đột kích huyện Bành Hồ, chiếm cứ huyện Bành Hồ và huyện Vân Lâm. Đảo Lưu Cầu chính là của chúng ta đấy, tuyệt đối là dễ thủ khó công, thuyền biển của chúng ta đủ để đánh bại tất cả thủy quân xâm phạm.
Binh lính hưng phấn đáp lại.
- Ta nghe nói thủy quân Giang Âm rất lợi hại.
Lục Thất đáp lại một câu.
Binh lính vẻ mặt bị kiềm hãm, có chút xấu hổ gật đầu nói:
- Thủy quân Giang Âm là bá chủ trên biển, ta nói là thủy quân Tấn quốc không thể đánh bại chúng ta. Thủy quân Giang Âm chủ yếu là buôn bán trên biển, chỉ cần không chủ động đi gây sự, thủy quân Giang Âm chắc chắn sẽ không tiến công đánh chúng ta.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Lão huynh nói huyện dân đảo Lưu Cầu là huyện gì vậy?
- Vẫn chưa có tên huyện, thực ra dân chúng và đất đai ở đảo Lưu Cầu là Cốc tướng quân bí mật cho người khai thác đấy. Cố tướng quân là một người có tầm nhìn xa trông rộng.
Binh lính đáp lại.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ tướng quân Cốc Minh kia đã bắt đầu lộ liễu phản bội Vương tử Mân quốc, bắt đầu thu nạp lòng người, đã tạo nên uy vọng của chính mình, đúng là một nhân vật không cam lòng ở dưới người khác.
Tuy nhiên Vương tử Mân quốc kia, ở trong thành Phúc Châu gần như bị toàn bộ thuộc hạ phản bội, đúng là một Vương tử thiếu sức phục chúng. Trên thực tế, Vương tử Mân quốc chết ở thành Phúc Châu không phải người thừa kế Mân quốc, vì thế đã định sẵn ở trong lòng thủy quân Mân quốc thiếu đi quyền uy chân chính.
Hai chiếc thuyền biển sau khi về đến đội ngũ, sau đó là năm thuyền một đội đi đón gia quyến, Lục Thất nhìn thuyền chủ soái, cũng phục sự cẩn thận của tên tướng quân Cốc Minh kia. Xem ra một khi phát hiện có biến, đội tàu sẽ ngay lập tức trốn xa, Lục Thất vốn định tìm cơ hội ám sát Cốc Minh, sau đó nói là phụng mệnh lệnh của Vương tử Mân quốc, cho thủy quân thuộc sở hữu Tấn quốc, nhưng bây giờ hắn rất khó đến thuyền chủ soái.
Đợi gia quyến và một nghìn quân đầu hàng đều lên thuyền, thủy quân Mân quốc lên đường đi về đảo lưu Cầu, Lục Thất chỉ có thể nhìn biển than thở, sách lược hắn chuẩn bị đã thất bại, vốn định ở gần biển Phúc Châu bắt lấy thủy quân Mân quốc, lại khiến cho hắn không thể không đi đảo Lưu Cầu tìm thời cơ làm việc.
Lúc mặt trời dần lặn về phía tây, đội tàu đã tới đảo Lưu Cầu, Lục Thất đứng ở trên thyền, nhìn đất đảo Lưu Cầu mênh mông. đảo Lưu Cầu đúng là rất to lớn, căn bản không nhìn ra đây là một ‘đảo’, hơn nữa còn có sức sống mãnh liệt. Cái gọi là địa phương hoang vu phải nói là khuyết thiếu số lượng lớn cư dân văn minh.
Bờ biển ở trước mắt, cũng không có người xây dựng bến tàu để sử dụng, thuyền chỉ có thể đi vào gần ở một mức nhất định để tránh mắc cạn. Lục Thất nhìn lục địa hoang dã, không thấy có dấu hiệu dân cư sinh sống, hẳn là đất đai khai khẩn ở chỗ sâu.
Trăm thuyền biển tận lực tới gần bờ biển, sau đó bắt đầu dùng thuyền nhỏ đưa người vào đảo Lưu Cầu. Lục Thất cố ý ở lại, còn chủ động giúp người đi thuyền nhỏ, thuyền nhỏ chỉ chở nhiều nhất mười người, quay đi quay lại bảy tám chuyến mới xong, nhìn thấy đã sắp hoàng hôn, gia quyến ngồi thuyền thời gian dài, không thể chờ đợi muốn được lên lục địa.
Ánh mắt Lục Thất vẫn chú ý đến thuyền chủ soái, sách lược tốt nhất bây giờ vẫn là ám sát Cốc Minh, Cốc Minh vừa chết, một nghìn hàng tốt hắn mang đến có thể phát huy tác dụng chiêu hàng.
Bỗng nhiên, sắc mặt Lục Thất âm trầm, bởi vì hắn nhìn thấy trên bờ biển có rất nhiều người cầm cung tiễn chạy tới, rõ ràng là chạy vội về chiếc thuyền của hắn. Hắn biết rằng mình đã phạm vào sai lầm quá dễ tin người, nên nói là hắn quá muốn chiếm được thuyền biển của thủy quân Mân quốc, mà không tiếc lấy thân mạo hiểm, nhưng bây giờ trong một nghìn quân đầu hàng có người nhận ra hắn hơn nữa bán rẻ hắn.
Trăm cung tiễn thủ đứng ở bờ biển, giương cung cài tên nhắm về phía thuyền biển của Lục Thất, chỗ thuyền của Lục Thất, hơn phân nửa số người vẫn chưa lên bờ, vừa nhìn thấy trận thế trên bờ biển lập tức loạn một đoàn.
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Đội trưởng thuyền lập tức lớn tiếng kinh sợ hỏi.
- Trên thuyền của các ngươi có mật thám quan trọng của Tấn quốc, Cốc tướng quân có lệnh, trước tiên bắt lại.
Một quan tướng ở bờ biển đáp lại nói
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương