Kiêu Phong

Chương 409

Thứ sử Phủ Châu cả kinh, theo bản năng cất bước đi, không nghĩ phía sau có một quan tướng đột nhiên đi ra, giơ tay bắt lấy áo đằng sau của Thứ sử đại nhân, một cái mã tấu cũng bay nhanh về phía trước cổ Thứ sử. Sau đó một quan tướng sợ hãi kêu lên, rút đao chĩa về quan tướng tập kích Thứ sử, mà sau khi Lục Thất la lên cũng không nhúc nhích, mắt nhìn hai Đô úy Phủ Châu ra tay. - Lui ra. Quan tướng tập kích Thứ sử dẫn theo Thứ sử xoay người, đối mặt với Hữu Đô úy ngăn cản, Hữu Đô úy kinh hãi thu đao không dám tiến lên, Trưởng sử Phủ Châu cũng bước nhanh về phía Thứ sử. - Ngươi, hạ lệnh thả cầu treo xuống. Tả Đô úy ra lệnh, lưỡi đao khẽ cứa vào cổ Thứ sử Phủ Châu, lập tức đổ máu. - Thả cầu treo xuống. Thứ sử Phủ Châu hoảng sợ kêu to. Bọn quan binh cửa thành nhìn nhau, đại đa số đều nhìn về phía Lục Thất, bởi vì Nam Ưng vệ của Lục Thất đang giữ cầu treo, hơn nữa bây giờ quan lớn nội chiến, khiến cho bọn quan binh không biết nghe theo ai. - Ngươi, thả Thứ sử đại nhân ra ta tha cho các ngươi ra khỏi thành. Lục Thất lạnh lùng nói. - Câm mồm, lập tức mở cửa thành. Tả Đô úy rống to. - Mau hạ lệnh cho người của ngươi mở cửa thành. Tả Đô úy cúi đầu nhìn Thứ sử rống to. - Trần Hồng, mở cửa thành. Thứ sử hoảng sợ hạ lệnh. Hữu Đô úy da mặt run lên, quay đầu nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất mày nhướng lên nói: - Mở cửa thành bằng với đầu hàng Việt quốc, tha thứ cho ta khó mà tuân theo. Hữu Đô úy cắn răng một cái: - Người đâu, chiếm cửa thành. Quân lệnh vừa hạ, lập tức có hơn hai trăm quan binh hưởng ứng, đều là quan binh Tả Hữu Đô úy mang đến, một đám lập tức chạy về phía đường cái, Lục Thất cũng lập tức hô lớn: - Nhóm công dũng, hỗ trợ bản quan bắt đám phản quân này. Lục Thất hô xong chạy về hướng Hữu Đô úy, nhóm công dũng ở phía xa chợt có mấy chục người cũng triển khai, hưởng ứng mệnh lệnh của Lục Thất. Mấy chục người vừa động, lập tức đa số người kinh nghi cũng mù quáng đi theo, nhất thời hơn một nghìn công dũng chạy về phía cửa thành. Hữa Đô úy vừa thấy mặt biến sắc, ý của y là muốn nắm thế cục trong tay, cứu Thứ sử đại nhân về nói sau, nhưng hơn nghìn công dũng cũng tham dự vào, vậy đối với y mà nói là một bất lợi rất lớn. Cho dù công dũng không có trang bị vũ khí, nhưng nhân số quan binh của y kém hơn rất nhiều, hơn nữa còn có hơn một trăm quan binh không nghe theo lệnh của y, lại thêm mấy chục Nam Ưng vệ của Lục Thất, Hữu Đô úy quyết đoán đánh về phía Lục Thất. Lục Thất một thân mặc quan phục, tay phải cầm lên một cái mã tấu của một tù binh, chạy nhanh về phía Hữu Đô úy, Hữu Đô úy cũng muốn bắt người cầm đầu trước, mã tấu tuốt khỏi vỏ, chém ra một đạo hàn quang đánh về phía Lục Thất. Lục Thất đang đi nhanh đột nhiên lùi về sau một bước, khiến cho mã tấu chém tới chém ngay vào khoảng không, mà ánh mắt hắn nháy một cái, đao ở tay phải ra chiêu, một đạo hàn quang lao đi, lại vô tình chém vào cổ Hữu Đô úy, một đao liền chém đứt đầu địch. A! Nhiều người kêu to, vừa rồi đối mặt chính là sinh tử, hơn nữa Tả Đô úy kia trơ mắt nhìn Hữu Đô úy bị chém mất đầu, y kinh hãi theo bản năng đao hơi động, lập tức nghe được tiếng kêu thảm, kinh sợ cúi đầu nhìn, thảm rồi, Thứ sử cổ họng bị cắt một đường lớn, máu ào ào chảy. Lục Thất một đao giết chết quân địch, sau đó thấy Tả Đô úy ngộ thương, hắn lập tức hô: - Không hay, quân phản bội giết Thứ sử. Một tiếng giống như thuật định thân, phần lớn người đều dừng lại xem, rất nhanh nhìn thấy thi thể Hữu Đô úy ngã xuống, mà Thứ sử đại nhân bị bắt tay đang ôm lấy yết hầu, máu ào ào chảy ra, thân thể vẫn còn đang tránh ra, rõ ràng là bị trọng thương. - Buông binh khí, sẽ được vô tội. Lục Thất sau đó lại xông về phía quan binh đoạt thành hô to. Nhóm quan binh đang xông về phía đường cái nhìn nhau, mà hơn một nghìn công dũng sĩ khí ngùn ngụt tiếp cận hơn rất nhiều, một đám nhìn chằm đám gọi là quan binh làm phản này. Vài giây sau, rốt cục cũng có quan binh phản bội buông binh khí đầu hàng, không có hi vọng giành chiến thắng, thủ lĩnh lại chết, ý chí chiến đấu sụp đổ. - Lột áo giáp thay lên, truyền quân lệnh của Tư Mã ta, lập tức chiêu mộ binh lính hộ thành, có thể mở ra kho vũ khí. Lục Thất lập tức phân phó nói, có Nam Ưng vệ ứng lệnh, bắt đầu chỉnh lí Công Dũng thành quân lính. Sau khi Lục Thất hạ lệnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tả Đô úy và Trưởng sử Phủ Châu sắc mặt xám xịt, lúc này mười mấy Nam Ưng vệ từ trên tường thành đi xuống, mỗi người cầm một cái cung tiễn, tất nhiên là ở trên tường thành phải ngăn chặn phản quân đoạt cửa thành. - Các ngươi không đầu hàng sao? Lục Thất lớn tiếng hô. Trưởng sử Phủ Châu kinh hãi nhìn về phía Tả Đô úy, lại không nghĩ Lục Thất phất tay một cái, Nam Ưng vệ liền bắn tiễn, lập tức bắn Trưởng sử, Thứ sử và Tả Đô úy thành con nhím. Tả Đô úy lúc sắp chết nâng đao chỉ về phía Lục Thất, ánh mắt mở to giận dữ nhìn chằm chằm. Khi chết, y hình như hiểu được đã trúng kế, y không nên trong tình thế cấp bách bắt giữ Thứ sử Phủ Châu. Lục Thất cười lãnh đạm, trong tình hình có được thời cơ, hắn đã thành quan viên cao nhất Phủ Châu, Chính sự tham quân và quan lại khác, cùng với Lục sự tham quân cũng không thể kiềm chế hắn. Điều quan trọng nhất, là hắn có thể nắm giữ quân lực, chức quan Tư mã chính là quản lí binh lính đấy. Cái gọi là làm phản mới xảy ra được nửa giờ, cửa thành có tiếng hô vọng lại có đại quân xuất hiện, Lục Thất vội cùng quan viên Phủ Châu và một ít Nam Ưng vệ theo đường cái lên tường thành. Vừa nhìn tất cả đều vẻ mặt ngưng trọng, chỉ thấy một đại quân không đếm xuể đang chạy tới cửa thành nam, thanh thế rất lớn, Lục Thất bằng kinh nghiệm thống quân, đánh giá có khoảng mười nghìn quân. - Đúng là quân Đường, là Chiêu Võ quân. Một lát sau, Chính sự tòng quân vui mừng hô to. - Đúng là Chiêu Võ quân, Chiêu Võ quân đến huyện Lâm Xuyên làm gì? Lục Thất quay đầu thản nhiên hỏi. Chính sự tham quân ngẩn ra, suy nghĩ một chút mới nói: - Hẳn là tới lấy quân lương? - Lấy quân lương? Dùng mười nghìn đại quân sao? Để cho người cướp lấy cửa thành sao? Lục Thất lạnh lùng hỏi. Nhóm quan viên sắc mặt khẽ biến, kinh nghi nhìn Lục Thất, Lục Thất lạnh nhạt nói: - Ta mặc kệ vì sao Chiêu Võ quân lại đến đây, cửa thành tuyệt đối không được mở ra, ta sẽ cho người đi thông báo cho Nam Đô, Phủ Châu xảy ra binh biến. Nhóm quan viên nhìn nhau, đều không dám nói, ai cũng không ngốc, bây giờ nắm trong tay quân lực của huyện Lâm Xuyên chính là Lục Tư mã, nếu mở lời giải thích cho quân đến, chỉ sợ sẽ giống như kết quả của Thứ sử đại nhân. - Lấy cung đến đây. Lục Thất phân phó, lập tức có Nam Ưng vệ đưa lên một cái cung. Lúc này đại quân đã đến sông đào bảo vệ thành, có một quan tướng hô lớn: - Chúng ta là Chiêu Võ quân, buông cầu treo xuống. - Các ngươi là cẩu tặc phản bội Đại Đường, các ngươi đến muộn rồi. Lục Thất lập tức lớn tiếng đáp lại. Quan quân dưới thành lập tức xôn xao, quan tướng kia lập tức lạnh lùng nói: - Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Chúng ta là Chiêu Võ quân. Lục Thất phất tay chặn lại, lập tức có Nam Ưng vệ đưa đội trưởng Giáo úy ghé vào tường thành, tóc tù binh bị giật lên, Lục Thất lớn tiếng nói: - Nhìn thấy không, nội ứng của các ngươi đã bị bắt, còn muốn lừa gạt, các ngươi là cẩu tặc phản quân. Mặt quan tướng dưới thành nhìn lên lập tức âm trầm, lại bị Lục Thất dứt khoát, hắn âm trầm lạnh lùng nói: - Chém. Nam Ưng vệ lập tức vung đao chém đầu, đầu tù binh bay xuống dưới thành, rơi xuống sông đào bảo vệ thành, đại quân dưới thành xôn xao một mảnh, vẻ mặt phẫn nộ nhìn lên. Lại nhìn quan viên vừa nói chuyện không ngờ giương cung bắn một mũi tên, mũi tên kia bay thẳng về phía đại quân, nhóm quân kia vội nâng lá chắn phòng hộ, nhưng mũi tên kia không ngờ xuyên thấu lá chắn, một tiếng hét thảm một người bị bắn chết. - Phản tặc, có Lục Thất ta ở đây, đừng mơ tưởng thực hiện được. Lục Thất sau khi bắn một mũi tên, lớn tiếng thị uy, hắn phải hoàn toàn tạo thù hận, chọc giận quân xông thành, như vậy mới thực sự biến thành phản quân, cũng sẽ khiến cho người trong thành không dễ dàng đầu hàng. Quả nhiên, đại quân ở dưới thành đều bị chọc giận, đều lấy cung bắn lên thành, nhóm quan viên bị hù dọa dưới yêu cầu của Lục Thất đều trốn chạy. Lục Thất hoàn toàn khống chế tuyến phòng thủ trên thành, lập tức hạ lệnh đánh trả, hắn cũng kéo cung, gần như là mũi tên nào cũng là mũi tên đoạt mệnh, đại quân ở dưới thành chịu thiệt chỉ có thể lui về sau. Một lần tiến công, hao tổn mất gần trăm người, trên thành cũng chỉ có mười mấy người bị thương. Một lúc sau, đại quân lui về sau trăm mét đột nhiên ra làm bốn phần, không ngờ phân ra chặn bốn cửa của thành Lâm Xuyên, Kỳ chủ soái không ngờ bọn họ chọn dùng kế vây thành, mà không có cường công huyện Lâm Xuyên, nhưng Lục Thất lại biết, địch không có công cụ công thành, cho nên trước tiên chỉ có thể làm như vậy. Nhìn mười nghìn Chiêu Võ quân đến để đột kích, Lục Thất cũng lo lắng mười lắm nghìn quân đường bộ đột kích Thanh Nguyên quân, nếu Chiêu Võ quân phân mười nghìn quân đi tập kích huyện Lâm Xuyên, vậy ba mươi nghìn quân còn lại khả năng đi đánh lén Hưng Hóa quân rất nhỏ rồi.