Kiêu Phong
Chương 399
Lục Thất im lặng gật đầu, nội tâm đang cân nhấc có nên trợ giúp quân lương cho Hưng Hóa quân hay không. Thu hoạch của Tô Châu và Thường Châu dĩ nhiên là đáng kể, nhưng cũng không thể vô tiết chế vận lương ra bên ngoài, Tô Châu cũng có trăm vạn nhân khẩu cần ăn cơm đấy. Nếu chẳng may xảy ra chiến sự quy mô lớn, như vậy lượng tiêu hao lương thực tồn trữ sẽ tăng nhiều, hơn nữa thu hoạch nhà nông bảy phần là phụ thuộc vào ông trời, Tô Châu nhất định phải chừa lại khẩu phần lương thực cho sang năm.
- Tiểu Thất, ta đề nghị Chu Chính Phong tiến công Mân quốc, là vì nghe nói thu hoạch mùa màng của Mân quốc so với nơi đây tốt hơn nhiều. Chỉ có thể dùng sách lược lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, bằng không Hưng Hóa quân cứ như vậy trú đóng, cho dù triều đình không hạ lệnh giải tán quân, chúng ta cũng phải chủ động giải tán thôi.
Tống Lão Thanh nói.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Lão Thanh, chiến trận Thường Châu huynh có nghe nói chưa?
- Có nghe rồi, cũng nghe về trận chiến ở huyện Cú Dung của đệ, cùng với việc làm tức chết Thứ Sử Thường Châu.
Tống Lão Thanh cười nói.
Lục Thất cũng cười, tiếp đó nói:
- Thường Châu năm nay được vụ thu hoạch lúa rất lớn.
Tống Lão Thanh ngẩn ra, nói:
- Ta có nghe đồn rằng, phủ Công chúa vận chuyển gạo Thường Châu tới Nhiêu Châu cứu trợ thiên tai.
Lục Thất cười, nói:
- Lão Thanh, theo huynh nếu ta ủng hộ một chút quân lương cho Hưng Hóa quân, có lợi hay không?
Tống Lão Thanh nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Đệ có thể giúp đỡ bao nhiêu?
- Một tháng quân lương của mười vạn đại quân.
Lục Thất bình thản trả lời.
Tống Lão Thanh gật đầu, nói:
- Vậy đủ rồi. Phải mất một tháng mới có thể chiếm cứ Mân quốc, sau đó có thể dùng thu hoạch đoạt được từ Mân quốc để nuôi dưỡng quân. Mân quốc chỉ có ba vạn quân, sẽ ngăn không được công kích của Hưng Hóa quân.
- Vấn đề là, ta bỏ ra quân lương, phải chăng là làm không công cho Chu Chính Phong.
Lục Thất bình thản hỏi.
Tống Lão Thanh cười, nói:
- Ta góp ý kiến đột kích Mân quốc với Chu Chính Phong, sau khi thành công, giai đoạn sau dự tính sẽ ủng hộ lập Chu Chính Phong làm vương, chiếm cứ mấy châu ở phía tây nam tạo thành xu thế cát cứ, như vậy chúng ta đã có được một cơ sở trá hình rồi.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Chu Chính Phong sẽ không xưng vương, hắn nóng lòng lập công, sẽ không nguyện hại thân tộc Chu thị.
Tống Lão Thanh mỉm cười, nói:
- Tiểu Thất, xưng vương chỉ là một cái danh nghĩa mà thôi, cho dù Chu Chính Phong không xưng vương, thế nhưng trên thực tế quân sự và chính trị của mấy châu do gã quản chế đều là tự trị, chẳng phải giống nhau cả sao?
Lục Thất im lặng, giây lát sau mới bình thản nói:
- Lão Thanh, huynh có từng nghĩ qua, coi như là Hưng Hóa quân chiếm cứ Mân quốc, mười vạn tướng sĩ nhất định sẽ ủng hộ việc cát cứ hay sao? Huynh nên biết, đừng nói tới thánh chỉ, chỉ là lời nói của Vương Văn Hòa đại nhân thôi, Hưng Hóa quân sẽ tình nguyện phản bội à?
Tống Lão Thanh bình tĩnh nghe xong, nhìn Lục Thất, nói:
- Ta đương nhiên biết, nhưng ta cũng biết hiện giờ cơ hội để nắm giữ quân quyền cực kỳ khó được. Vương đại nhân cáo bệnh, bất kể Đường Hoàng có phê chuẩn hay không, hậu quả đều có thể khiến cho Chu Chính Phong mất đi quyền lực chấp chưởng quân đội. Chu Chính Phong là con cờ mà Đường Hoàng dùng để kiềm chế Vương đại nhân, Vương đại nhân đã không còn ở Hưng Hóa quân, không bao lâu nữa Đường Hoàng cũng sẽ lệnh Chu Chính Phong rời khỏi Hưng Hóa quân.
Lục Thất nghe xong tán thành gật đầu, Tống Lão Thanh lại nói:
- Mười vạn đại quân một khi đầu nhập vào chiến sự, biến số tùy thời đều có, mà khi các tướng sĩ sa vào thành quả chiến thắng, tâm tính cũng sẽ phát sinh thay đổi.
Lục Thất gật đầu. Trên cơ bản thái độ của phần lớn tướng sĩ là tùy theo chiến lợi phẩm mà bị chi phối, cái gọi là nắm giữ binh quyền tạo phản, điều kiện cơ sở là có thể cho tướng sĩ được ưu đãi. Sở dĩ hắn ở Tô Châu và Thường Châu thu được hàng tốt, chính là vì đã cấp cho hàng tốt ruộng đất và bạc, bằng không bọn họ sao chịu quy phục hắn.
- Tiểu Thất, cơ hội cần phải đi tranh thủ, nếu như chiếm được Mân quốc, tự nhiên sẽ có được số lượng lớn tài vật cấp cho tướng sĩ. Có thể đem ruộng đất và đàn bà Mân quốc đều phân cho các tướng sĩ, như thế sẽ thu được sự ủng hộ cát cứ của bọn họ.
Tống Lão Thanh bình tĩnh nói tiếp.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Đại ca nói có đạo lý, kỳ thực ta đã làm qua như vậy.
Tống Lão Thanh ngây người nhìn Lục Thất, chợt kinh ngạc nói:
- Tiểu Thất, đệ có thể vận chuyển gạo Thường Châu đến cứu trợ thiên tai, chẳng lẽ là đã chiếm giữ được Thường Châu rồi?
- Chiếm giữ Thường Châu vẫn còn kém một bước, tuy nhiên Tô Châu đã nằm trong tay ta rồi.
Lục Thất bình thản trả lời, sau đó thuật lại chuyện ở Thường Châu và Tô Châu với Tống Lão Thanh.
Cuối cùng, Lục Thất cười nói:
- Ta còn tưởng huynh đã biết chuyện ở Thường Châu.
Tống Lão Thanh khiếp sợ nhìn Lục Thất, một lát sau mới nói:
- Ta làm sao biết được chuyện ở Thường Châu chứ.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hiện giờ ta đã nắm giữ được Tô Châu, cũng đã đánh bại liên quân của Việt quốc và Chu quốc, tuy nhiên Tô Châu dù sao cũng là một góc địa phương, không duy trì được bao lâu. Đại quân Chu quốc một khi tập kết đủ rồi tất nhiên sẽ cùng Việt quốc đồng thời công kích Tô Châu, cho nên chúng ta cần phải nhanh chóng diệt Việt quốc.
Tống Lão Thanh gật đầu, nói:
- Nếu đệ đã chiếm cứ Tô Châu, lại có mười vạn đại quân trở lên, mượn thêm lực lượng của quân Hưng Hóa tiến công Việt quốc, quả thật có khả năng diệt được Việt quốc đấy.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Cho dù không diệt được Việt quốc, cũng có thể làm suy yếu.
Tống Lão Thanh gật đầu, nói:
- Ta vừa tới nơi này liền tỉ mỉ tìm hiểu về phân bố quân lực của Việt quốc. Quân lực chủ yếu của Việt quốc ở Tây bộ là chín vạn Võ Thắng Tiết Độ Sứ quân, sáu vạn Trấn Tây Tiết Độ Sứ quân, cùng với ba vạn quân của Mân quốc. Ở vùng Ôn Châu còn có hai vạn thủy quân, Y Cẩm quân là bảy vạn, chủ yếu là phân tán để phòng ngừa Ninh Quốc quân.
Lục Thất gật đầu, Tống Lão Thanh tiếp tục nói:
- Theo như lời đệ, Việt quốc đã điều đi ba vạn Tiết Độ Sứ quân ở Tây bộ, tất nhiên là điều động từ Võ Thắng quân và Trấn Tây quân, dựa theo tỉ lệ chắc là từ Võ Thắng quân điều động hai vạn quân, thậm chí là toàn bộ xuất từ Võ Thắng quân. Bởi vì Trấn Tây quân trú đóng ở vùng giao giới giữa Mân quốc, Việt quốc và Đường quốc, mục đích quân sự chính là hỗ trợ và bảo vệ Mân quốc, cũng như phòng bị Mân quốc.
Lục Thất gật gật đầu. Tống Lão Thanh nói:
- Võ Thắng quân là kẻ thù quen thuộc của Hưng Hóa quân, nếu Võ Thắng quân thật sự chỉ có sáu vạn quân, không bằng chúng ta đây trực tiếp tiến công Võ Thắng quân.
Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Võ Thắng quân có chiến lực rất mạnh, hơn nữa một khi tiến công Võ Thắng quân, cho dù đắc thắng, cũng sẽ lâm vào cảnh bị Trấn Tây quân và quân lực Hàng Châu giáp công.
Tống Lão Thanh mỉm cười, nói:
- Nếu không phải biết đệ đã chiếm cứ được Tô Châu, Hưng Hóa quân tiến công Mân quốc đúng là chiến lược tốt nhất. Thế nhưng Hưng Hóa quân sau khi chiếm được Mân quốc sẽ phải cùng Trấn Tây quân đối kháng lâu dài, khiến cho Hưng Hóa quân bị kiềm chế ở Mân quốc. Kế sách đột kích Mân quốc trên thực tế là phương pháp biến báo để mưu được căn cơ, tuy nhiên xác suất đạt được căn cơ rất thấp.
Lục Thất ngẩn ra, tán thành gật đầu. Tống Lão Thanh lại nói:
- Nhưng bây giờ bất đồng, đệ đã chiếm cứ được Tô Châu, lại đánh bại liên quân Chu quốc và Việt quốc, đã khiến cho nguyên khí Việt quốc tổn thương nặng nề. Lực chú ý của Việt quốc hiện giờ hơn phân nửa là đặt ở phương đông, nếu Hưng Hóa quân bất ngờ tấn công Võ Thắng quân, quân lực kinh thành Việt quốc căn bản không dám trợ giúp Võ Thắng quân. Nếu Võ Thắng quân bị Hưng Hóa quân đánh bại, Trấn Tây quân có đến cứu viện cũng không kịp.
Lục Thất suy nghĩ một chút gật gật đầu. Tống Lão Thanh lại nói:
- Đệ đã nói Nhiêu Châu có thể đưa đến đây một vạn quân, mà đệ hẳn là có năng lực cung cấp áo giáp cho một nửa số đó. Mười một vạn đại quân đột kích sáu vạn Võ Thắng quân, phần thắng rất lớn, sau trận chiến cũng đủ lực lượng để ngăn cản Trấn Tây quân phản công.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta có thể cung cấp năm ngàn trang bị vũ khí.
Tống Lão Thanh gật đầu, nói:
- Kỳ thực đột kích Võ Thắng quân còn có một lợi thế không thể bỏ qua, chính là điều động Hưng Hóa quân tiến công Mân quốc rất dễ bị tướng soái Hưng Hóa quân hoài nghi sinh ra mâu thuẫn, hơn nữa đại quân bất ngờ tập kích về phía tây nam cũng sẽ làm cho Chiêu Võ quân ở Phủ Châu biết được. Cho nên chúng ta từ Tín Châu trực tiếp đột kích Cù Châu của Việt quốc, một là có lý do đầy đủ, hai là tướng sĩ Hưng Hóa quân sẽ không sinh lòng mâu thuẫn.
Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Nếu Hưng Hóa quân thật sự có thể tập kích Cù Châu, ta sẽ xuất Tô Châu quân đánh nghi binh, đồng thời cho Ninh Quốc quân theo dõi Y Cẩm quân, thậm chí cũng sẽ làm ra hành động đánh nghi binh.
Tống Lão Thanh gật đầu, y theo lời tự thuật của Lục Thất về trận chiến Thường Châu cũng đã đoán ra Dương Côn của Ninh Quốc quân hiển nhiên có quan hệ thâm hậu với Lục Thất. Cho dù Dương Côn đã mất quyền điều binh, nhưng thân là Tiết Độ Phó Sứ, hoàn toàn có thể chính đáng cho Ninh Quốc quân tăng cường tuần tra phòng bị. Quân lực khẩn trương tuần phòng trên thực tế chính là một loại trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể đột kích.
- Tiểu Thất, nếu Việt quốc thật sự bị diệt, đối với Tô Châu chưa chắc là kết quả tốt nhất.
Tống Lão Thanh còn nói thêm.
- Đúng là chưa chắc tốt nhất, tuy nhiên cũng có thể chặt đứt liên minh giữa Chu quốc và Việt quốc. Mà nếu Chu Chính Phong thật sự có thể diệt được Việt quốc, Đường Hoàng khẳng định sẽ đứng ngồi không yên chỉ lo suy nghĩ biện pháp áp chế Chu Chính Phong. Ngoài ra, ta cảm thấy Hưng Hóa quân chưa chắc có khả năng diệt được Việt quốc, trừ phi có Ninh Quốc quân và quân lực của Tô Châu đồng tiến công, nhưng Ninh Quốc quân rất khó đột kích Việt quốc, mà ta cũng không muốn tiến quân vào Hàng Châu.
Lục Thất đáp lại.
- Đệ không muốn tiến quân Hàng Châu ư? Nói như vậy, nếu như Chu Chính Phong thật sự tiến công tới Hàng Châu, đệ cũng làm ngơ sao?
Tống Lão Thanh khó hiểu nói.
- Huynh nói đúng đấy, nếu Chu Chính Phong chiếm cứ Hàng Châu, ta cũng sẽ không đi tranh đoạt. Mà sẽ để cho Chu Chính Phong trước tiên đánh cho thế lực Việt quốc tàn phế, cùng với hấp dẫn lực chú ý của Đường Hoàng.
Lục Thất bình thản trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương