Kiêu Phong
Chương 397
Lục Thất nghe xong không trả lời, sau một lúc lâu, lắc đầu nói:
- Ta có đi cũng sẽ không gặp được. Nếu Vương đại nhân đang trên đỉnh vinh quang lại giã từ sự nghiệp, biểu thị đã không còn muốn dính dáng vào bất cứ việc gì nữa.
Vương Trọng Lương im lặng gật đầu, không ngờ Lục Thất lại nói:
- Ta viết hai chữ, thúc đưa qua đó thay ta.
Vương Trọng Lương ngẩn ra, lập tức gật đầu. Vương Đạo vội đi chuẩn bị văn phòng tứ bảo.
Lục Thất nhìn sang Đỗ Dũng, mỉm cười nói:
- Đỗ Dũng, ngươi có điều gì muốn nói phải không.
Đỗ Dũng ngớ ra, cung kính nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ đã nghe nói về uy danh của trận chiến huyện Cú Dung của Chủ thượng, cũng nghe Lãnh Nhung thuật lại về trận quân Tô Châu tiêu diệt đội quân đột kích của Chu quốc. Đường quốc vẫn luôn khiếp sợ Chu quốc, chiến thắng Tô Châu nếu được công khai ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho thiên hạ khiếp sợ.
Lục Thất cười, lắc đầu nói:
- Chiến thắng Tô Châu tạm thời không thể công khai, một khi công khai sẽ đưa tới sự phẫn nộ của Đường Hoàng. Thời điểm Chu quốc dùng Giang Đô quân thực hiện không thành kế đánh lén Tô Châu, ta đồng thời lệnh cho ba ngàn quân giả mạo Trấn Hải quân của Đường quốc đánh lén Dương Châu. Sau hai lần chiến bại, Chu quốc thẹn quá hóa giận, cử sứ giả tới uy hiếp Đường Hoàng, dọa rằng sẽ triệu tập bốn mươi vạn đại quân tấn công Đường quốc. Đường Hoàng dưới sự đe dọa, không hỏi căn do lập tức chém chết Tiết Độ Phó Sứ và Tư Mã hành quân của Trấn Hải quân, đồng thời để lấy lòng Chu quốc, chủ động phế đi chế độ tổ chức Trấn Hải quân.
Đỗ Dũng vừa nghe liền sửng sốt nhìn Lục Thất, khó có thể tin nói:
- Chém tướng bồi tội, Đường Hoàng thật sự đã làm vậy sao?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Thật sự đã xảy ra. Hiện giờ Đường Hoàng lệnh cho Ung Vương làm sứ giả đi Chu quốc bồi tội, theo ta thấy, Ung Vương tám phần là không trở về được.
Vương Trọng Lương nghe xong nhíu mày lắc đầu nói:
- Khẩu phật tâm xà, chỉ biết đấu tranh nội bộ.
Lục Thất cười cười. Đỗ Dũng trầm mặc, hẳn là vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng. Vương Trọng Lương bỗng nhiên nói:
- Chủ thượng, thần còn có một việc muốn nói.
- Ồ, nói đi.
Lục Thất đáp lại.
- Chủ thượng, mấy ngày trước đây có người Sở quốc đến ngỏ ý mua gạo với thần.
Vương Trọng Lương nói.
- Người Sở quốc ư?
Lục Thất kinh ngạc nói.
- Vâng, chính là người Tây Sở, theo lời của người Sở quốc kia, ở Đàm Châu cũng đang xảy ra thiên tai trầm trọng, nghe nói về chúng ta cho nên đến Nhiêu Châu này mua gạo.
Vương Trọng Lương nói.
Lục Thất trầm mặc, nước Sở hắn cũng có biết đến, năm đó hắn ở Tín Châu biết được Đàm Châu ở phía tây Hồng Châu và Viên Châu chính là lãnh thổ của Sở quốc. Nhưng Sở quốc cũng là nước phụ thuộc Đường quốc, Sở quốc xưng Vương, hướng tới Hoàng đế Đường quốc xưng thần.
Theo hắn biết, Sở quốc xưng thần với Đường quốc là công tích của Đường Hoàng đời trước. Mười mấy năm trước, Đường quốc từng công phạt Sở quốc, cuối cùng mặc dù thắng lợi, tuy nhiên lại bị hàng quân phản bội, khiến cho Đàm Châu vừa chiếm được lại đánh mất. Sau cùng hàng quân phản bội chủ động xưng thần, sau đàm phán, Đường quốc bất đắc dĩ tiếp nhận Sở quốc xưng thần tự trị. Bởi vì khi đó Đường quốc gặp phải sự uy hiếp cường đại của Chu quốc, không thể tăng cường binh lực tiến hành tấn công tiêu diệt triệt để Sở quốc.
Thuộc quốc giống như Sở quốc xưng vương tự trị, Lục Thất còn biết hai nơi, một là Kinh quốc. Kinh quốc không lớn, nằm ngay tại thượng du Đại Giang phía bắc Sở quốc, cũng chính là Kinh Châu nơi Quan Vũ tiếng tăm lừng lẫy năm đó trấn thủ.
Địa lý Kinh quốc hết sức tinh tế, nó phụ thuộc Hán quốc trên đất Ba Thục, đông giáp Ngạc Châu của Đường quốc, bắc là Chu quốc, nam là Sở quốc. Kinh quốc không lớn nhưng giữ vị trí yết hầu, Đường quốc nếu có ý đồ với Ba Thục, trước hết phải công chiếm Kinh quốc.
Lâm Nhân Triệu đã từng trấn thủ Ngạc Châu, nhiều lần dâng thư thỉnh cầu tiến quân Kinh Châu, toan tính đi trước Chu quốc một bước chiếm cứ Kinh Châu, tiếp đó triển khai tới Ba Thục. Đường Hoàng bị dọa cho khiếp sợ không thể không điều đi Lâm Nhân Triệu, sợ Lâm Nhân Triệu làm bậy. Ý nghĩ của Đường Hoàng chính là trông cậy vào Hán quốc kiềm chế Chu quốc, nếu đột kích Kinh quốc, chẳng phải là trực tiếp can qua với Hán quốc hay sao.
Một thuộc quốc khác mà Lục Thất biết đến là Mân quốc, Mân quốc là nước phụ thuộc Việt quốc, chiếm cứ Phúc Châu và Kiến Châu. Mân quốc đã từng bị Đường quốc công diệt một lần, sau Việt quốc xuất binh dập tắt hy vọng phục quốc của Mân quốc. Tuyền Châu và Chương Châu hiện nay của Đường quốc vốn là một bộ phận của Mân quốc, nhưng bây giờ có Thanh Nguyên Tiết Độ Sứ quân đóng quân, trên thực tế Tuyền Châu cũng là tự trị.
- Trọng thúc nhắc tới người Sở quốc, có phải là có hàm ý gì hay không?
Lục Thất thoáng suy nghĩ rồi hỏi.
- Đúng là có. Sở quốc nghe tiếng nên đến mua gạo, nếu tay không trở về, có thể sẽ sinh ra thù hận với Đường quốc. Sở quốc có thể sẽ thượng thư chỉ trích Đường quốc không thương cảm cho thần dân nước phụ thuộc. Một khi Sở quốc thượng thư, sẽ khiến cho phủ Công chúa mang tội danh tư buôn gạo gây tổn hại cho quốc gia, Đường Hoàng tất nhiên sẽ mượn cơ hội này giận chó đánh mèo Chủ thượng.
Vương Trọng Lương hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Trọng thúc có đối sách chăng?
- Có, lập tức tuyên bố thanh minh, gạo bán là gạo Tô Châu, là do Giang Âm quân bán ra, phủ Công chúa chỉ là nhà buôn trung gian. Đồng thời lập tức cho người đi liên hệ người nước Sở kia, bán ra một nhóm gạo Tô Châu của Giang Âm quân. Chẳng qua thần lo lắng, không biết gạo Tô Châu có đủ hay không.
Vương Trọng Lương hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Có thể bán cho Sở quốc ba vạn thạch, tuy nhiên giá bán đắt gấp đôi so với Nhiêu Châu, hơn nữa nhất định phải do người Sở quốc tự mình vận chuyển khỏi Nhiêu Châu.
- Chỉ có thể để người Sở quốc tự mình vận chuyển, bằng không cửa ải Trấn Nam quân kia khó mà qua được, làm không tốt còn có thể bị gán lên người tội danh thông đồng với địch.
Vương Trọng Lương mỉm cười nói, thấy rõ tâm tình đã buông lỏng nhiều.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Trọng thúc rất cẩn thận, chuyện Sở quốc mua gạo quả thật có khả năng dẫn phát hậu hoạn lớn.
- Thần cẩn thận là việc nên thế.
Vương Trọng Lương cung kính đáp lại.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, lại nói:
- Trọng thúc có hiểu biết nhiều về Sở quốc hay không?
- Không nhiều lắm, nếu không phải người Sở quốc tìm đến, thần căn bản không nhớ tới phía tây Đường quốc còn có một Sở quốc. Nếu Chủ thượng cần, thần sẽ cho người lẫn vào Sở quốc tìm hiểu một chút.
Vương Trọng Lương nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vậy thì cho người đi Sở quốc tìm hiểu đi, ngoài ra cũng phải thu thập tin tức về Kinh quốc và Mân quốc, cùng với Thanh Nguyên quân ở Tuyền Châu, chừng nào thu thập đủ rồi thì đưa đến cho ta.
- Thần sẽ đi làm. Chủ thượng muốn tìm hiểu về các thuộc quốc, chẳng lẽ là có ý tưởng gì?
Vương Trọng Lương hỏi lại.
- Đúng vậy, ta có một ý tưởng xa hơn. Tô Châu và Thường Châu chỉ là một góc địa phương, thời điểm bị ta chiếm cứ thì vừa vặn là mùa thu hoạch lúa lớn, nhưng về sau chưa chắc có thể hàng năm đều được mùa thu hoạch. Ngoài ra thời gian lâu dài sẽ dần dần rơi vào hoàn cảnh bị kẻ địch chủ công, một khi Chu quốc và Đường quốc hòa hảo, Chu quốc tất nhiên sẽ xem Tô Châu như cái đinh trong mắt, cho nên ta không thể thỏa mãn với những gì trước mắt đoạt được. Nếu có khả năng, tốt nhất là lặng lẽ bằng đường biển tiến quân vào Phúc Châu, sau khi chiếm được Phúc Châu rồi, sẽ cùng với Tô Châu hình thành thế trận đông tây hô ứng giáp công Việt quốc. Chỉ cần ta có thể chiếm cứ được Việt quốc, đó mới là có thực lực căn cơ chân chính.
Lục Thất đáp lại.
Vương Trọng Lương nghe xong muốn nói lại thôi, Lục Thất nhìn thấy thì cười nói:
- Trọng thúc là người cố vấn của ta, có lời gì cứ việc nói thẳng.
- Chủ thượng, thần cảm thấy, tiến quân Phúc Châu cũng rất khó phát huy được hiệu quả đông tây hô ứng, bởi vì Phúc Châu là nơi rất khó thu phục và quản lý, ngược lại sẽ kềm chế quân lực, như vậy đối với Tô Châu sẽ bất lợi.
Vương Trọng Lương nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Lời thúc nói rất có đạo lý, chẳng qua ta sẽ không đơn độc đột kích Phúc Châu, mà sẽ lợi dụng Hưng Hóa quân. Hiện giờ Hưng Hóa quân đóng ở Tín Châu, người chưởng quân là Chu Chính Phong.
Vương Trọng Lương ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Chu Chính Phong? Chu Chính Phong sẽ chịu cho Chủ thượng sử dụng sao?
- Chỉ có thể lợi dụng thôi, sau khi ta trở lại huyện Thạch Đại đã từng suy nghĩ rất nhiều. Hiện giờ việc quan trọng nhất là tiêu diệt Việt quốc, nhưng chỉ bằng quân lực Tô Châu thì không cách nào diệt được Việt quốc, cho nên chỉ có thể lợi dụng Đường quân tại Tây bộ công kích Việt quốc. Bây giờ Chu Chính Phong đang chưởng quản Hưng Hóa quân, mà Chu Chính Phong hẳn là rất nóng lòng phát động tiến công. Ta nghĩ chỉ cần cho gã một lý do để xuất binh, gã nhất định sẽ tiến công Việt quốc.
Lục Thất đáp lại, sau đó thì cười cười liếc mắt Đỗ Dũng một cái. Đỗ Dũng ngầm hiểu gật đầu, ý tứ là đã cùng Tống Lão Thanh bí mật liên hệ.
Vương Trọng Lương không biết đến sự hiện hữu của Tống Lão Thanh, nghe xong gật đầu, nói:
- Nếu Chu Chính Phong thật sự nóng lòng muốn phát động công kích, vậy lý do xuất binh cũng dễ tìm thôi, cứ nói Việt quốc đã xuất binh tập kích là được.
Lục Thất chỉ mỉm cười không nhiều lời, trước mắt lý do Việt quốc xuất binh tập kích không có tác dụng. Chẳng qua hắn cũng biết, hiện giờ Chu Chính Phong gấp rút cần chiến tranh nổ ra, chỉ có điều động quân trong chiến tranh, mới có thể giúp cho Chu Chính Phong nhanh chóng nắm giữ được quân quyền Hưng Hóa quân. Bằng không Chu Chính Phong ở Hưng Hóa quân chỉ là một vật bài trí, thậm chí một Tiết Độ Phó Sứ mới đến cũng có thể làm cho Chu Chính Phong bị bó tay bó chân.
- Trọng thúc, hãy mau chóng thành lập xong binh dũng quân Nhiêu Châu, sau đó khi nhận được lệnh điều động của Hưng Hóa quân, lập tức xuất phát đến Tín Châu quy vào Hưng Hóa quân.
Lục Thất bình thản nói.
Vương Trọng Lương ngẩn ra, khó hiểu nói:
- Quy thuộc Hưng Hóa quân? Hưng Hóa quân có quyền lực đó sao?
- Có đấy, ta còn nhớ chiến sự ở Tín Châu, Tiết Độ Sứ Hưng Hóa quân có quyền tiết chế quân lực Nhiêu Châu và Tín Châu. Rất nhiều tướng sĩ trong Hưng Hóa quân đều là ứng theo lệnh mộ quân của Tiết Độ Sứ Hưng Hóa quân mà đến Tín Châu đấy.
Lục Thất giải thích.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương