Kiêu Phong

Chương 361

Việc tú nữ, chỉ là một loại bồi thường cho tội nghiệt của bản thân Tân Cầm Nhi, cũng là phương pháp xử lí tù nữ. Nàng không thích, cũng không có khả năng dùng phương pháp ban cho các tướng quân, nàng cho rằng một khi ban cho, chẳng những sẽ bại lộ sự thật phủ Công chúa thống quân, hơn nữa còn dẫn đến oán khí bất bình. Mà Lục Thất đã nói với nàng, trị quân phải hết mức công bình, như vậy mới có thể ức chế quyền uy của quan tướng phát triển an toàn, còn phải nghiêm cấm quan tướng cắt xén quân lương, cũng đoạt được tài vật của thuộc hạ. Tân Cầm Nhi một mặt tăng quân lương và thưởng công cho các tướng quân, một mặt ban bố quân lệnh nghiêm khắc trừng trị, cho nên đại Tô Châu quân ngoại trừ quân của Cố tướng quân, còn lại chín vạn quân có thói quen tham tài rất hiếm thấy. Trương Hồng Ba hoàn toàn ủng hộ Tân Cầm Nhi trị quân, vì việc cướp đoạt, đã giết mười sáu quan tướng, hung hăng áp chế trào lưu giấu diếm cướp đoạt. Bây giờ hai vạn đại quân của Trương Hồng Ba cũng đã đến huyện Đông Hải, chính là huyện Hoa Đình trước đây, mà Việt quốc cũng vội vàng điều bốn vạn đại quân chạy tới Gia Hưng, nhưng trạng thái chính là trạng thái phòng ngự. Chủ yếu là do Tô Châu quân và Trung Ngô quân đi quá đột nhiên, sau khi Việt quốc hay tin, bị dọa vội vàng điều hai cạn Y Cẩm quân, cùng với một vạn kinh quân, thêm vào một vạn quân ở các địa phương, vội vàng cứu viện Gia Hưng. Đối với việc tiến công Gia Hưng, là do sau khi Lục Thất đi rồi Trương Hồng Ba đề xuất, nhưng Tân Cầm Nhi không muốn, nói cho dù là tập kích bất ngờ chiếm được Gia Hưng, nhưng kết quả cũng sẽ là bị triều đình Đường quốc thu hồi. Phòng ngự ở biên cảnh cũng tăng mấy lần, bây giờ chính là chiếm cứ ở Thường Châu và Tô Châu, lấy phía tây huyện Côn Sơn và huyện Hoa Đình làm ranh giới ổn định, tham lam nhiều quá sẽ khiến người chú ý. Tân Cầm Nhi đề nghị Trương Hồng Ba cùng lúc trấn thủ huyện Đông Hải cũng lựa chọn địa điểm ở bờ biển xây dựng cải tạo bến tàu. Trương Hồng Ba cũng biết lợi ích của việc buôn bán trên biển, đương nhiên đồng ý ở huyện Đông Hải xây dựng bến tàu, nhưng y vẫn âm thầm gửi cho Giang Âm hầu một bức mật thư. Giang Âm hầu hồi âm, nói không cần để ý đến bến tàu Giang Âm, chỉ cần sau này thủy quân của Giang Âm quân có thể dùng bến tàu huyện Đông Hải là được rồi. Trương Hồng Ba rất xúc động, con trai trưởng của thúc phụ đích thân đến chức mừng, y biết ông nội đã tha thứ cho y làm bậy, cũng nguyện ý ủng hộ y, mà sự ủng hộ của thúc phụ cũng có nghĩa là Trương Hồng Ba y đã bị khai trừ ra khỏi chủ chi của Trương thị, bây giờ có thể phát triển ở huyện Đông Hải rồi. Bến tàu ở huyện Đông Hải bắt đầu khai công rồi, hai vạn đại quân bị Tân Cầm Nhi điều đến huyện Đông Hải làm lao động, quân lương dựa theo mà lấy, tiền công tính khác, cũng cho phép quân đội của Trương Hồng Ba tham dự, thay phiên kiếm tiền. Mà Tân Cầm Nhi sở dĩ vội vã xây dựng bến tàu ở huyện Đông Hải, một là muốn nhanh chóng hợp nhất lòng quân của thuộc hạ, hai là vì sợ Việt quốc không dám tiến công. Việt quốc điều đến bốn vạn, nàng liền tăng binh lên sáu vạn, Việt quốc lại tăng binh, nàng cũng chỉ nhiều không ít tăng thêm binh ở biên cương. Tân Cầm Nhi bây giờ sợ xảy ra chiến sự, thời gian binh lính đầu hàng quá ngắn, lòng quân không ổn định, không xảy ra chiến tranh còn dễ khống chế, một khi xảy ra chiến sự gì, khó tránh khỏi có người có lòng khác đầu hàng quấy rối, dễ dàng dẫn đến tan vỡ. Trên thực tế, phương pháp đe dọa của Tân Cầm Nhi làm rất đúng, chủ soái của hai vạn Y Cẩm quân của Việt quốc vừa đến đã muốn tiến công, nhưng chủ soái kinh quân không đồng ý. Lý do chính là đối diện với sáu vạn quân địch, sáu vạn quân nếu cứ áp dụng chiến thuật phòng thủ, vậy thua thiệt nhất định là quân tiến công, kiên trì đợi càng nhiều quân lực đến mới thực hiện tiến công. Điều mà Tân Cầm Nhi cần chính là kéo dài thời gian, tiền công xây dựng bến tàu của nàng, không phải là ngân lượng, mà toàn bộ đưa vào quan áp ngân khế, một năm sau thu được lợi tức. Nói cách khác, tiền công các tướng sĩ kiếm được càng nhiều, thì tâm sẽ càng thuộc về phủ Công chúa, không ai muốn những hồi báo mình vất vả có được cuối cùng lại bay mất. Việt quân tuyệt đối là bỏ lỡ mất thời gian tiến công có lợi nhất, nếu như đến rồi mà mãnh liệt tiến công, như vậy sẽ dễ dàng phá hủy được ý chí chiến đấu của binh lính. Binh lính đầu hàng vốn đã số là quân Việt quốc, trong tâm vốn luôn tồn tại sự dao động, bây giờ giằng có như vậy, binh lính rất nhanh biết đối mặt chỉ có bốn vạn quân, hơn nữa trong đó hai vạn quân là binh lính địa phương khẩn cấp chiêu mộ, lập tức quân tâm có một cảm giác chiếm ưu thế. Việt quân chờ càng nhiều quân lực đến, là một quyết sách sai lầm, Việt quốc căn bản không có cách nào nhanh chóng điều đến đại quân, vốn Y Cẩm quân tiến công Đường quốc, nhưng hôm nay điều đi hai vạn tinh binh, so sánh ra quân Đường ít đi một vạn, chỉ có thể biến thành đóng cửa phòng ngự, cũng không dám tiếp tục phân quân ra đi Gia Hưng. Mà quân lực của kinh thành Việt quốc cũng như kinh quân của Đường quốc, chính là binh lính chưa từng xuất binh, Việt Hoàng nhận được thư cầu cứu của Gia Hưng, muốn tiếp tục điều một vạn kinh quân đến Gia Hưng, kết quả là tướng quân của kinh quân có quan hệ với đại thần quý tộc, lập tức dùng an nguy kinh thành ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể điều ba vạn quân lực phía tây, đợi ba vạn quân ở phía tây đến được Gia Hưng tham chiến, trong vòng một tháng cũng đừng nghĩ tới làm gì. Dưới sự chỉ đạo của Tân Cầm Nhi, Tô Châu nhanh chóng thay đổi hoàn toàn, Thường Châu cũng đi vào trạng thái ổn định, Tiểu Vân thân là Trung phủ phó sứ, tuân theo lời của Tân Cầm Nhi, chủ quản việc đồng áng ở Thường Châu, không hề nhượng hộ tranh giành quyền lực với quan phủ Thường châu. Hễ là đất vườn của quan áp ngân khế, Tiểu Vân sẽ không cho phép quan phủ Thường Châu tham gia, không hề sợ sệt hạ lệnh cho binh lính Ngô Thành Trung phủ sứ tịch thu, thu lại sáu phần lương thực, bốn phần đưa vào kho của phủ Công chúa, một phần làm thuế giao cho quan Thường Châu, một phần vận chuyển vào kinh thành bán. Thứ sử Thường Châu mới nhận chức đương nhiên không làm, cho người lệnh cho Tiểu Vân giao ra lượng thực trong kho phủ Công chúa, cùng với việc không được can thiệp vào việc trưng thu thuế ở Thường Châu. Tiểu Vân cản bản không thèm để ý, chỉ có một câu, đều là quân lương đồn điền, chỉ có thể do phủ Công chúa tự quản, hơn nữa Trung phủ dũng nhận được lệnh của Tiểu Vân, hễ ai can đảm dám đi thu cái gì gọi là thuế phú, lập tức dùng vũ lực giải quyết. Kết quả quan sai xui xẻo, bị đánh trốn về Lăng huyện, mà quan thế ở các huyện Vũ Tiến, huyện Nghi Hưng và huyện Vô Tích đối với mệnh lệnh của Thứ sử chỉ nói một câu, không dám thu thuế phú của phủ Công chúa. Thứ sử Thường Châu tức giận kiện lên cấp trên nhiều lần, nhận được hồi báo của Chính sự đường là, quản tốt chuyện của Lăng huyện là được rồi, nói Ngô Thành Trung phủ dũng là binh lính đầu hàng, không nên làm chuyện quá khích. Trước hết cứ để cho phủ Công chúa trông coi đi, sự phúc đáp của Chính sự đường, chính là một sách lược dụ dỗ, cho rằng từ từ làm, triều đình còn trông cậy Trung phủ dũng kiềm chế Giang Âm quân. Nhưng điều khiến Thứ sử Thường Châu buồn bực chính là, cho dù là Lăng huyện cũng không thể quản theo ý mình, khắp nơi là thế lực của Ngô Thành phủ Công chúa, Châu binh vốn là một đám thương binh và Trung phủ dũng tạo thành, đối với mệnh lệnh của y rất lề mề không chịu làm. Còn có phú hộ ở Lăng huyện, cũng là há mồm phủ công chúa, ngậm mồm cũng phủ Công chúa, Thứ sử mới nhậm chức rốt cục hiểu rõ, nếu y tranh quyền với phủ Công chúa, chỉ sợ có một ngày cũng sẽ chết tại Thường Châu. Thứ sử Thường Châu buồn bực, mà Vạn Bân ở huyện Vũ Tiến cũng thất vọng, một thân một mình ở trong trướng buồn bực uống rượu, đại chiến Thường Châu y thân là một chủ soái của một quân, tuy rằng số lượng binh ít, nhưng tác dụng của y rất lớn, nhất là đúng lúc xuất binh khiến Giang Âm quân khiếp sợ, chính y là người có liên quan đến thắng bại ở Thường Châu. Nhưng đến nay Dương Côn đã được phong Lăng hầu, thực ấp là hai nghìn hộ của Lăng huyện, lại được ban thưởng một nghìn huân vệ tự vệ. Hầu tước thêm Thượng huân vệ, đó là quang vinh có được nha, còn có Cố Viêm Vũ cũng được phong hầu, Giang Âm quân Trường Hồng Ba không ngờ cũng được phong hầu. Mà y không ngờ một chút ban thưởng cũng không được, cho dù là phong là khai quốc bá, cũng có thể thể hiện được chiến công của y ở đại chiến Thường Châu. Càng làm cho Vạn Bân chua xót chính là, Đường Hoàng điều một vạn Khang Hóa quân và một vạn Trấn Hải quân đến đóng quân ở phía bắc hồ Trường Đãng Kim Đàn, hợp thành cái gì Ngô Thành Hổ Kỳ quân, thống soái là Hách Chung Văn, vốn là Long Võ quân Trung lang tướng, chính là Trung lang tướng mà Mạnh Thạch mang Lục Thất đi gặp. Theo lý mà nói, thành lập Hổ Kỳ quân không có gì xung đột với Vạn Bân, nhưng khiến Vạn Bân không ngờ chính là, thánh chỉ sẽ quy Ngô Thành Long Kỳ quân và Ngô Thành Trung phủ dũng về dưới quyền Hách Chung Văn. Vạn Bân thân là chủ soái Long Kỳ quân, ở Thường Châu chẳng những không nhận được tán thành công lao, bây giờ còn bị quy về dưới trường Hổ Kỳ quân, Vạn Bân giống như bị người tát vào mặt, thánh chỉ của Đường Hoàng làm tổn thương nghiêm trọng tự ái của y, Long Kỳ quân quy về Hổ Kỳ quân, tướng sĩ Long Kỳ quân sẽ nhìn Vạn Bân y thế nào. - Báo, đại nhân, Trung phủ phó sứ đến gặp. Bên ngoài chợt có tiếng bẩm báo. Tay đang nâng chén của Vạn Bân lập tức dừng lại, Trung phủ phó sứ? Ồ, là tiểu nha đầu kia, nghe nói Trung phủ sứ bị bệnh, để cho một cung nhân làm Trung phủ phó sứ, ra bên ngoài làm việc. Vạn Bân buông chén nhíu mày, mấy ngày nay y chỉ để ý đến luyện tập của Ngô Thành quân, Chu Vũ kia cũng chạy tới đại doanh của Trung phủ dũng thao luyện. Trên thực tế thánh chỉ thứ nhất của Đường Hoàng tương đương giải trừ quyền tiết chế của Trung phủ sử đối với y, Ngô Thành Trung phủ dĩ nhiên trực tiếp quy về sự tiết chế của thống soái Hổ Kỳ quân, cùng Ngô Thành Long Kỳ quân là quan hệ bình đẳng. - Mời vào. Vạn Bân tâm tình không tốt, cũng lười ngụy trang khuôn mặt đi nghênh tiếp một tiểu nha đầu.