Kiêu Phong
Chương 360
Ba hôm sau một đại quân chậm rãi rời khỏi huyện Vô Tích, tiến vào huyện Thường Thục, đặt chân đến đất Tô Châu.
Trong quân, trước soái kì là một vị lão tướng mặc áo giáp màu hoàng kim, cưỡi một con ngựa vàng đốm trắng, có chút thần thánh, chỉ có điều vẻ mặt của lão tướng lại có chút âm trầm, phảng phất có tâm sự gì đó.
Chợt phía sau có người cưỡi ngựa đuổi đến, tiến vào quân của lão tướng, quân lính đều thúc ngựa nhường đường, khiến cho người cưỡi ngựa rất nhanh đến bên phải lão tướng, cùng đồng hành với lão tướng, người đến là một Đô úy mặc áo giáp oai hùng.
- Bái kiến Tiết độ sứ đại nhân.
Quan tướng Đô úy chào theo nghi thức quân đội.
Lão tướng quay lại gật đầu, mỉm cười nói:
- Trình Ngu Hầu, có chuyện gì sao?
- Không có, chỉ là muốn nói chuyện với đại nhân thôi.
Trình Diễm mỉm cười đáp lại.
- Ồ, được, lão phu và Trình Ngu Hầu vẫn chưa có thời gian rảnh để nói chuyện đấy.
Cố tướng quân cười nói, đại quân này, đúng là phụng theo thánh chỉ dời đến huyện Côn Sơn.
- Thuộc hạ vẫn chưa chúc mừng đại nhân, được phong làm Hầu gia.
Trình Diễm chân thành nói.
- Bây giờ vẫn chưa muộn, lão phu cũng bất ngờ, có lẽ là được nhờ phúc của tiểu tử Trương thị.
Cố tướng quân thản nhiên đáp lại.
- Lời của đại nhân không đúng, chiến công của đại nhân ở Thường Châu, tuyệt đối đáng được phong Hầu.
Trình Diễm nghiêm mặt nói.
Cố tướng quân nhìn về phía trước, cười nhạt không nói, Trình Diễm chần chừ một chút lại nói:
- Đại nhân, đại thắng ở Thường Châu không phải dễ, Đường quốc có được Tô Châu cũng là nhờ công của đại nhân, nếu mất đi, thực là một chuyện đáng tiếc trong cuộc đời rồi.
Cố tướng quân ngẩn ra nhìn Trình Diễm, nói:
- Trình Ngu Hầu, có chuyện gì cứ nói thẳng, lão phu không có thói quen đoán chữ.
- Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy cuộc đời này chúng ta có thể đặt chân lên đất Tô Châu cũng không phải một chuyện dễ dàng, vẫn cản thấy vì lời nói vô căn cứ châm ngòi mà tạo thành hậu quả tự chém giết lẫn nhau, đây hẳn là một chuyện ngu xuẩn.
Trình Diễm vẫn âm thầm ám chỉ.
Cố tướng quân nhìn Trình Diễm không nói gì, Trình Diễm đành phải nói:
- Thuộc hạ nghe Tư mã Hành quân nói, Tô Châu trên thực tế là do Lục Thiên Phong tập kích bất ngờ mà có được, thuộc hạ nghe xong cũng cảm thấy, đây là một chuyện nực cười.
Cố tướng quân nét mặt kỳ lạ, lạnh nhạt nói:
- Trình Ngu Hầu đã thân cận với Lục Thiên Phong rồi?
Đối với câu hỏi trắng trợn, Trình Diễm lắc đầu nói:
- Chưa, ta cùng Lục huynh đệ là bạn bè, nhưng ta trung với bệ hạ. Tuy nhiên Tô Châu vốn thuộc về Việt quốc, có thể thuộc về Đường quốc đúng là không dễ. Nếu chỉ vì lời nói vô căn cứ mà lại làm mất đi Tô Châu và Thường Châu vậy cũng là tai họa của Đường quốc.
Cố tướng quân gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Cho dù là lời nói vô căn cứ, lão phu cũng không có quyền can thiệp vào lời nói của Tư mã Hành quân, rất khó làm đấy.
Trình Diễm chần chừ một chút nói:
- Thuộc hạ cảm thấy, vì đại cục có thể giết người diệt khẩu, chỉ có điều bên cạnh người kia có rất nhiều người tin lời nói vô căn cứ.
- Trình Ngu Hầu có thể làm cho người kia câm miệng là được rồi.
Cố tướng quân thản nhiên đáp lại.
- Thuộc hạ đã hiểu, cáo lui.
Trình Diễm chào theo nghi thức quân đội rồi thúc ngựa quay về.
Một quan tướng trung niên thúc ngựa đến gần Cố tướng quân, thấp giọng nói:
- Cha, người họ Trình này có chuyện gì sao?
- Đúng là người biết điều, cũng là người có mắt tinh tường, đợi sau khi y giết Tư mã Hành quân, không được để người của Tư mã Hành quân thoát khỏi.
Cố tướng quân thấp giọng đáp lại.
- Vâng con đã hiểu.
Quan tướng trung niên đáp lại, giọng điệu thậm chí có chút vui mừng hưng phấn.
Cố tướng quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt y dường như đã nhìn thấy huyện Côn Sơn, đối với loại lão tướng nhiều năm bị đè nén này, cuộc chiến ở Thường Châu chính là sự huy hoàng trong cuộc đời này của y, Tô Châu chính là nơi tôn sùng hậu nhân của y.
Không phải y muốn phản bội Đường Hoàng, sẵn sàng góp sức với Lục Thiên Phong, mà là được phong hầu, lưu danh thiên cổ, đối với loại lão tướng như y đúng là hấp dẫn quá lớn. Y già rồi, y cần lưu lại sự huy hoàng và tôn quí cho con cháu, y sợ hãi mất đi tất cả những gì có được, y là Côn Sơn hầu.
Đêm hôm đó, Tư mã Hành quân của Giang Âm Quân chết trong quân, trải qua Tiết độ sứ đại nhân tự mình điều tra là do đột tử vì bệnh cấp tính. Không lâu sau đó, vốn chống đỡ với Việt quân ở huyện Côn Sơn, năm nghìn Giang Âm Quân vốn đóng ở Lăng huyện, một nửa chết vì nước. Mặc dù có một số lời đồn đại truyền ra, nhưng không lâu sau sẽ không có người nói đến nữa. Một tháng sau thánh chỉ đến, Trình Diễm được thăng chức lên làm Tư mã Hành quân của Giang Âm Quân, trên cơ sở cũ, nắm giữ ba doanh Giang Âm Quân, uy quyền gần như tương đương Tiết độ sứ Giang Âm quân.
Bội thu rồi, ngay lúc Trình Diễm thăng chức, Thường Châu và Tô Châu, hơn phân nửa số người đều nở nụ cười, quân hộ ở Thường Châu, đã thu hoạch được từ trên bốn mảnh đất, sáu phần bị phủ Công chúa thu làm quân lương. Hơn nữa phủ Công chúa sẽ phụ trách nộp thuế, nói cách khác, sau khi quân hộ thu được bốn phần, thì sẽ không bị thu vì cái khác nữa, sẽ không bị bóc lột lần nữa.
Mà sự thay đổi ở Tô Châu, đã xảy ra chuyện máu tanh giết chóc khiến cho người sợ hãi, rất nhiều đại quan và nhà giàu bị uy hiếp, không hiểu gì bị bắt giữ xét nhà, sau đó đất đai lại thành thưởng công cho quân hộ.
Bây giờ, hễ là binh lính đều được có đất thưởng công, khiến cho dân chúng của Tô Châu và Thường Châu từ do dự hoài nghi biến thành chủ động tranh giành làm binh lính. Nhưng trở thành binh lính cũng không dễ, phải trải qua khảo nghiệm thân thể đủ tư cách mới có thể nhập quân, xuất hiện vấn đề khó vào lại khiến cho càng nhiều người nguyện ý gia nhập quân, khiến cho quân lực ở Tô Châu rất nhanh đạt đến chín vạn, như vậy chủ động đào thải hơn một vạn nhược binh, nếu không chính là mười vạn đại quân rồi.
Chín vạn thêm vào hai vạn đại quân của Cô tướng quân, sự tồn tại của mười một vạn đại quân, trên lý thuyết thì trọng trách rất nặng đấy, nhưng Tân Cầm Nhi cũng không phải xằng bậy. Một là gấp gáp cần quân lực bảo vệ tất cả những gì có được, hai là Tô Châu và Thường Châu vốn là nơi sản xuất lương thực.
Mà trong thời gian Tín Vương thống trị, bóc lột hai châu Tô Thường rất nghiêm trọng, lương thực Thường Châu sản xuất ra, hơn phân nửa là vận chuyển tới kho lúa Ngô huyện. Nói là vận chuyển thuế triều đình, nhưng một nửa đều bị Tín Vương ăn chặn làm của riêng, bây giờ số lương thực tồn ở Ngô huyện, cũng đủ cho mười một vạn đại quân dùng trong hai năm.
Hơn nữa thêm việc tiêu diệt một số lượng lớn nhà giàu ở Tô Châu, số lương thực và tài vật thu được, thậm chí có thể chống đỡ sự tiêu hao của mười một vạn đại quân trong vòng năm năm. Làm lính có thể có được đất và có được quân lương đầy đủ, như vậy sẽ ổn định lòng quân, có quan tướng có tâm tư khác rất khó khuấy động phản bội, binh lính ở tầng thấp nhất xem trọng nhất dĩ nhiên là thật sự chiếm được thủ.
Tân Cầm Nhi có được công văn hợp pháp được vào phủ Tín Vương, lập tức ngầm thống trị chuyển thành nửa sáng nửa tối, Tín Vương phủ ở trong Ngô huyện chuyển thành Ngô thành phủ Công chúa, một nghìn Võ Lâm vệ trú ở thị trấn Ngô, đổi cho Hổ Bí vệ của Tín Vương, dấu hiệu chỉ có thể từ từ thay đổi.
Ban đầu hơn hai nghìn thô sứ nô tỳ của Tín Vương phủ, toàn bộ đưa cho quan tướng ngoại quân làm nô tỳ quan gia, hơn một nghìn cung nhân và lệ tỳ, thêm vào các mỹ nữ thu được ở các nơi, tổng cộng hơn năm nghìn, lại bị Tân Cầm Nhi tập hợp thành tú nữ quân
Sau khi tú nữ quân thành lập, Tân Cầm Nhi gửi công văn thông báo cho các quân, đồng ý các tướng sĩ dùng thưởng công cưới tú nữ làm vợ, có thể xin kết thân, hơn nữa chỉ có thể cưới tú nữ làm vợ hoặc bình thê, một khi thân cận thành công, phủ Công chúa sẽ làm chủ để gả tú nữ đi.
Công văn vừa đến các quân, lập tức dẫn đến sự ngạc nhiên nghị luận, trước kia đều ban mỹ nữ xuống làm thiếp, bây giờ không ngờ chỉ có thể thưởng công hoặc dùng bạc cưới làm vợ, vì thế có rất nhiều quan tướng hiếu kì móc hầu bao xin kết thân, kết quả đều được điều đến Ngô huyện thân cận.
Tú nữ quân do Thanh Văn phụ trách, quá trình thân cận khác với suy nghĩ của quan tướng, không ngờ là để cho tú nữ âm thầm nhìn quan tướng trước, quan tướng được nhìn trúng, mới cho quan tướng và tú nữ gặp mặt. Cho dù là đã gặp mặt, nếu quan tướng và tú nữ không thích nhau thì thất bại, quan tướng chỉ có thể tay không trở về.
Lần đầu tiên thân cận, có ba mươi bảy đôi thành công, trong đó có mười một quan tướng ôm mỹ nữ quay về, phủ Công chúa thật sự làm chủ giống như gả con gái đi, chuẩn bị cho tú nữ một bộ đồ mới và một ít đồ cưới, và cấp cho tú nữ lệnh.
Dựa vào tú nữ lệnh, tú nữ đã gả ra ngoài, cả đời có thể lấy được một nửa quân lương của quan binh, đồng thời nhận được sự ủng hộ trong việc hôn nhân của phủ Công chúa. Nói cách khác, tú nữ chẳng những có tiền lương cố định, cho dù là trượng phu muốn bỏ cưới vợ khác thì nhất định phải được phủ công chúa đồng ý.
Quan tướng thực sự cưới được mỹ nhân trở về, khiến cho tên của Ngô Thành tú nữ trở thành một chuyện lý thú ở Tô Châu, mặc dù các tướng sĩ cảm thấy rất tốt, nhưng lại không có ai nguyện ý đi xin cưới tú nữ. Tú nữ dù sao cũng là nữ nhân không có nhà, hơn nữa giá phải trả cho việc cưới tú nữ cũng không phải rẻ, cho nên chuyện hôn nhân của tú nữ cũng không tạo thành sự tranh giành, rất nhiều tướng sĩ bây giờ có đất có tiền, căn bản không lo không lấy được nữ nhân đàng hoàng làm vợ.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương