Kiêu Phong
Chương 333
Chu Vũ gật đầu, xoay người đi xuống chỗ đám tù binh. Y đi không bao lâu thì xe của Vương Cầm Nhi đến, có hai mươi Dực Vệ hộ tống ba chiếc xe, chỉ thiếu mỗi Từ Minh. Từ Minh chiến đấu hăng hái đã một mình chạy đi truy kích, tuy nhiên vẫn nhớ mệnh lệnh cho nhóm Dực vệ quay về nghe mệnh lệnh của Trung Phủ Sử.
Trung Phủ Sử tới, Vạn Bân không thể không đi ra mắt, đây cũng là một nỗi buồn bực của y. Không hiểu sao phủ Công chúa lại mọc ra thêm một quan chức Trung Phủ Sử, có công văn của Lại bộ, còn có công văn do đích thân Công chúa hạ lệnh, lệnh rằng thấy Trung Phủ Sử cũng như thấy Bổn cung. Vạn Bân không biết cái gọi là Trung Phủ Sử này có quyền hạn hợp pháp hay không, nhưng đã có công văn do đích thân Công chúa hạ xuống, y không thể không hạ thấp đầu. Cũng may Trung Phủ Sử đến quân doanh đưa quân nhu xong liền rời đi, không can thiệp vào trật tự của Ngô Thành quân.
Nhưng bây giờ Trung Phủ Sử lại đến, khiến cho Vạn Bân sinh lòng bất an. Y không phải kẻ hồ đồ, thấp thoáng có linh cảm không ổn. Tuy nhiên, một là y đã đáp ứng Chu Vũ, hai là Trung Phủ Sử là đàn bà, không có khả năng trú ở trong quân cùng y tranh quyền, cho nên không có mâu thuẫn rõ ràng.
Chu Vũ hiển nhiên đã tới bái kiến. Nhận lễ bái kiến rồi, Vương Cầm Nhi mời đến một vị quan viên, không ngờ lại là một Huyện lệnh thất phẩm, tuổi ngoài ba mươi, tướng mạo nho nhã. Nếu Lục Thất thấy, nhất định sẽ kinh ngạc.
- Chu tướng quân, vị này chính là Huyện lệnh tân nhiệm của huyện Vũ Tiến Chu đại nhân, là huynh trưởng của chị dâu Phò mã.
Vương Cầm Nhi giới thiệu.
- Gặp qua Chu đại nhân.
Chu Vũ cung kính chắp tay ra mắt.
- Chu tướng quân khách khí rồi.
Chu Vân Kỳ tao nhã đáp lễ.
Hơn mười ngày trước hắn đã được điều tới huyện Vũ Tiến làm Huyện lệnh, là kết quả do Tiểu Phức xin người. Bởi vì huyện Vũ Tiến trên thực tế đã là chiến khu, hữu danh vô thực, cho nên Chu Vân Kỳ bị chuyển tới huyện Vũ Tiến làm Huyện lệnh không hề bị hoài nghi hay gặp trở ngại.
Sở dĩ Tiểu Phức xin điều Chu Vân Kỳ đến Vũ Tiến làm Huyện lệnh, một là vì điều này nằm trong khả năng cho phép, hai là huyện Vũ Tiến đã là chiến khu, nhưng quan chế còn tại. Chu Vân Kỳ tới Thường Châu phải ở nhờ huyện Tấn Lăng, nhưng vẫn có quyền hợp pháp sở hữu số ít lực lượng quan nha, từ đó phụng sự khuếch trương thế lực của phủ Công chúa tại Thường Châu.
Chẳng qua Tiểu Phức cũng giải thích với Chu Vân Kỳ, trước tiên điều hắn ra ngoài nhậm chức, sau đó mới có khả năng dễ dàng thăng chức cho hắn. Đối với vấn đề này Chu Vân Kỳ không sao cả, chỉ cần có thể rời khỏi kinh thành là được, mai sau lui thân có được một địa vị Huyện lệnh coi như là có chút mặt mũi rồi.
Quý Ngũ thúc và Lỗ Hải cũng tới, sau khi thăm hỏi nhau xong thì chào từ giã Trung Phủ Sử, tự đi tìm Lục Thất nghe sai bảo. Ngoài ra còn có sáu vị tư lại thuộc huyện Vũ Tiến. Trung Phủ Sử và Chu Vũ ngầm thương lượng với nhau, sau đó Chu Vũ dẫn theo sáu vị tư lại đi gặp tù binh.
- Các vị, xin hãy lắng nghe cho kỹ, đây là ngân khế do quan ban hành. Ngân khế do quan ban hành này có hai bản, một bản đưa cho các vị, một bản do phủ Ngô Thành công chúa bí mật bảo lưu. Mỗi một bộ ngân khế đều sẽ ghi chép khế ước đất tương ứng và thu nhập thương nghiệp. Ngân khế sở hữu trong tay các vị, mai sau có thể truyền cho con cháu hoặc dùng để mua bán ruộng đất. Khai thác thương nghiệp đều có thưởng công, hàng năm sẽ nhận được lợi tức thương nghiệp từ phủ Công chúa. Đồng thời, ngân khế cũng có thể chuyển quyền thừa kế hoặc bán trao tay, tuy nhiên trong năm đầu tiên nhận được ngân khế thì không thể bán đi, nhưng có thể chuyển quyền thừa kế.
- Đây cũng không phải khế đất. Chẳng phải nói là cho chúng ta ruộng tốt hay sao?
- Ngân khế do quan ban hành này chính là khế đất, bên trên có đóng dấu đại ấn của Huyện lệnh và đại ấn của phủ Công chúa. Khế đất nguyên gốc chỉ có thể bí mật bảo lưu tại phủ Công chúa. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu các vị mang theo khế đất trốn chạy, vậy thì phủ Công chúa phải làm sao đây? Ruộng tốt vốn có lại không thể thu hồi.
- Đây chẳng phải là lừa gạt chúng ta à? Nếu chúng ta cầm cái này, sau này lỡ như phủ Công chúa không công nhận, vậy chúng ta...
- Ta nói lão huynh này, các ngươi có bao nhiêu người, nếu phủ Công chúa đã ban hành ngân khế cho các ngươi, còn dám bội ước, cướp đoạt đất đai của các ngươi hay sao? Lại nói, ngân khế do quan ban hành này có ngân giá cả đấy. Một năm sau, nếu các ngươi không cần, phủ Công chúa sẽ dùng bạc để mua về ngân khế của các ngươi.
- Một điều lợi nữa đó là, cầm ngân khế do quan ban hành trong tay không sợ bị mất, nhỡ như đánh mất phủ Công chúa vẫn còn bản lưu. Trường hợp các vị gặp phải bất hạnh, phủ Công chúa sẽ lập tức trợ cấp cho người thừa hưởng, sẽ đem ruộng đất và tài vật trên danh nghĩa của các vị giao cho người thừa kế được chỉ định. Nếu người thừa kế sống ở Việt quốc, chúng ta sẽ đổi ngân khế thành tiền mặt, lặng lẽ chuyển đến tay người được chỉ định. Còn nếu các vị không tin tưởng phủ Công chúa sẽ chuyển bạc, vậy có thể nhờ vả bằng hữu thay mặt đưa đi, nhưng khi đã lựa chọn nhờ người khác đưa đi, phủ Công chúa sẽ không chịu trách nhiệm nếu bạc đưa không tới tay người nhận.
- Ngân khế này, một năm sau thật sự có thể đổi thành bạc à?
- Tuyệt đối là thật. Một năm sau Thường Châu sẽ là một vùng đất an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm, khi đó giá đất nhất định sẽ vượt qua giá trị viết trong ngân khế. Đương nhiên, nếu như Thường Châu lại bị Việt quốc chiếm giữ, phủ Công chúa sẽ không chịu trách nhiệm đổi thành tiền mặt. Nguyên nhân là bởi phủ Công chúa và các vị đều rơi vào nguy cơ bị mất sạch ruộng đất, bao gồm cả ruộng đất ở Đường quốc và ruộng đất trên ngân kế thuộc sở hữu của các vị.
- Các vị chớ nên cảm thấy thiệt thòi, cho dù trong vòng năm đầu các vị không đổi được bạc, nhưng quân hưởng tuyệt đối sẽ cung cấp đủ khoản cho các vị. Các vị thử thăm hỏi Ngô Thành quân xem có bao giờ phủ Công chúa cắt xén quân hưởng hay chưa. Thưởng công cho bọn họ cũng là bằng ngân khế này đấy, chẳng qua tất cả ruộng đất trên ngân khế của bọn họ gấp đôi của các vị mà thôi.
- Nếu các vị cho rằng phần thưởng chiêu mộ này đáng giá để hưởng ứng, vậy các vị sẽ nhận được ngân khế do quan ban hành, sau đó các vị sẽ lần lượt được đi nhìn xem đất đai trong ngân khế thuộc sở hữu của mình. Về sau những ruộng đất này các vị có thể cho thuê, cũng có thể giao cho phủ Công chúa thay mặt quản lý. Chờ khi thế cục Thường Châu ổn định, Trung Phủ Sử đại nhân sẽ làm mai mối giúp các vị, để cho nữ nhân Đường quốc xa xứ gả đến Thường Châu, đương nhiên cũng sẽ tận lực hỗ trợ cho thân nhân trực hệ của người Việt quốc các vị đến được Thường Châu. Thường Châu đã từng là một vùng đất lành, Trung Phủ Sử đại nhân chính là muốn cho các vị dựng nên gốc rễ tại Thường Châu, ở Thường Châu sinh con đẻ cái. Một khi Thường Châu được yên ổn tất sẽ là nơi giàu có nhất thiên hạ.
Sáu vị tư lại miệng mồm lưu loát, dường như không hề ngại người khác làm phiền, chân thành trả lời giảng giải. Ứớc chừng mất một thời mới làm cho đám tù binh quân Hán này thấu hiểu được ý nghĩa của ngân khế do quan ban hành. Nói tóm gọn chính là phủ Công chúa cho các ngươi ruộng đất, tuy nhiên khi các ngươi mua bán hay truyền thừa, nhất định phải tìm đến phủ Công chúa xử lý thủ tục.
Vạn Bân cầm trong tay một tấm ngân khế, vẻ mặt trầm tư có hơi cổ quái. Y nghe một lần đã hiểu, hiểu được rồi thì kinh hãi không thôi. Tác dụng của ngân khế do quan ban hành này chỉ dùng được ở phủ Ngô Thành công chúa, nếu không có phủ Ngô Thành công chúa, tất cả ruộng đất trong ngân khế mà ngươi sở hữu rất có thể sẽ theo đó mất sạch. Nhìn bề ngoài, ngân khế này chính là thưởng ruộng đất cho dân, kỳ thực người sở hữu ngân khế đã đem bản thân trói buộc trên chiến xa rồi.
Vạn Bân im lặng một hồi lâu, nội tâm đấu tranh kịch liệt, rốt cục cười khổ duy trì trầm mặc. Nếu y cự tuyệt loại thưởng công bằng ngân khế này, toàn bộ Ngô Thành quân sẽ náo động. Thưởng công cho binh lính tầng dưới cùng của triều đình nhiều năm qua đều là hữu danh vô thực. Nếu y không thể bảo đảm triều đình ra bạc thưởng công, thì không cách nào bác bỏ ngân khế này, bằng không lòng quân tất sẽ vứt bỏ y. Hơn nữa trước đó Chu Vũ có nói y đã cắm sào sâu khó nhổ, y cũng chỉ đành giả bộ hồ đồ trước tiên chú ý tới nguy cơ trước mắt, chuyện sau này thì để triều đình giải quyết thôi.
Gần bảy ngàn tù binh rốt cục ‘tự nguyện’ hưởng ứng chiêu mộ làm Ngô Thành Trung phủ dũng, do Chu Vũ chủ trì khẩn cấp luyện tập võ nghệ và khảo hạch, từ trong số tù binh chọn ra người đảm nhiệm quan tướng binh dũng.
Bởi vì là binh dũng quân, Vạn Bân không có nhiều thân tín để đi đảm nhiệm chức vụ quan tướng. Chu Vũ cũng nêu ý kiến rằng cách tốt nhất là từ trong số tù binh rút ra người đảm nhiệm quan tướng, như thế sẽ không dễ dàng phản bội. Vạn Bân đành phải theo ý Chu Vũ. Hơn nữa Trung Phủ Sử có yêu cầu Doanh tướng sẽ do Dực Vệ của Trung Phủ Sử kiêm nhiệm, điều này Vạn Bân cũng không phản đối, cứ dứt khoát không tham dự vào vụ việc tăng cường quân bị trá hình này là được.
*****
Lục Thất cưỡi ngựa vội vã đuổi theo Phủ quân của Anh Vương. Dọc theo đường đi trong lòng của hắn đã không còn nồng đậm sát ý nữa, bản chất của hắn vốn không giống dạng người điên cuồng chiến đấu như Từ Minh. Trên chiến trường mãnh tướng và danh tướng khác nhau, người trước thích dùng vũ lực giải quyết hết thảy, mà người sau thì thích bày mưu tính kế, thích dùng phương pháp có số thương vong thấp nhất để xử lý giành lấy thắng lợi. Một chi quân đội nếu vừa có mãnh tướng vừa có danh tướng, tất nhiên chính là một chi cường quân. Mãnh tướng kích thích sĩ khí quân binh, danh tướng chỉ huy sách lược.
Trong chiến dịch Thường Châu, Lục Thất là danh tướng trù tính sách lược ngầm. Chu Vũ là danh tướng thúc đẩy tiến triển, là người thực thi kế sách. Dương Côn là danh tướng nghịch thiên dũng cảm mưu trí, biết nắm bắt thời cơ. Ba người tụ cùng một chỗ, củng cố khả năng giành được thắng lợi của đại chiến Thường Châu.
Nếu như không có Chu Vũ bày ra mưu lược, không có Dương Côn nghịch thiên ra chiêu như sấm sét, sách lược ám chiến của Lục Thất trong chiến sự Thường Châu có bảy thành khả năng là khiêng đá đập chân mình. Chỉ bằng một vạn đại quân mai phục mà muốn đánh bại ba vạn đại quân của Việt quốc ư? Là Lục Thất sai lầm, đã đánh giá thấp lòng tham của Việt quốc. Hắn nghĩ rằng Việt quốc nhiều lắm cũng chỉ ra một vạn quân tập kích tiêu diệt Ngô Thành quân. Nhưng Việt quốc lòng tham không đáy muốn nuốt luôn cả huyện Tấn Lăng, thậm chí sẽ theo đà đại thắng ý chí chiến đấu của binh sĩ đại thịnh mà khí thế tiến công, nhập Nhuận Châu thẳng tiến Giang Ninh.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương