Kiêu Phong

Chương 290

Nhị tổng quản liếc nhìn Lục Thất một cái, gật đầu nói: - Những điều đại nhân nói, tiểu nhân sẽ về bẩm báo với Thị lang đại nhân. Lục Thất cười, nói: - Hôm nay Triệu lão huynh có thể tới thăm, mối thân tình này ta sẽ ghi nhớ mãi. Nhị tổng quản ngẩn ra, lập tức vui mừng thi lễ nói: - Tạ ơn đại nhân đã coi trọng! Lục Thất gật đầu, nói: - Khi ta đến Thị lang phủ, lão huynh đã đối xử với ta rất tốt. Đời người có những lúc thăng trầm, ta không dám nói sau này có thể giúp lão huynh không nhưng lúc lão huynh không được thuận lợi thì có thể gửi thư đến nói với ta một tiếng. Nhị tổng quản lại giật mình rồi im lặng gật đầu, thấp giọng nói: - Tạ ơn đại nhân! - Lão huynh hãy quay về đi! Lục Thất ôn hòa nói. - Tiểu nhân cáo từ. Nhị tổng quản cung kính đáp lại, sau đó xoay người đi đến xe có rèm che và bảo mỹ nhân trong xe xuống. Sau khi lên xe, ông ta nhìn Lục Thất một cái rồi mới đóng cửa xe rời đi. Lục Thất xoay người nhìn theo xe có rèm che rời đi, trong mắt ẩn chứa những suy nghĩ lạnh lùng. Hiện giờ hắn không báo thù được Triệu Thị lang nhưng cũng có nhiều chuyện tốt đến với hắn. Hắn không những nhận lấy mà còn cố ý muốn nhiều hơn, làm thế nào để tên Triệu Thị lang đó tức giận hết mức thì thôi. Lục Thất xoay người trở về Tú trang, hai mỹ nhân ở phía sau cũng đi vào theo, lúc này Tiểu Mai tất nhiên đã ở trong đại viện. Lục Thất bước lại, mỉm cười nói: - Hãy sắp xếp cho họ ở nhà sau! Tiểu Mai gật đầu nghe theo. Lục Thất chần chừ một chút, lại nhỏ giọng nói: - Không phải coi họ là người phụ nữ của ta đâu. Sau này các nàng ấy sẽ đến phủ Công chúa, Công chúa sẽ chọn gả Dực Vệ cho họ, nhưng nàng cũng đừng nhiều lời với họ. Tiểu Mai ngẩn ra, rồi dịu dàng gật đầu, thần thái mơ hồ lộ ra vẻ vui mừng. Lục Thất mỉm cười cất bước đi, để tự Tiểu Mai sắp xếp cho hai mỹ nhân đó. Sau giờ ngọ, Lục Thất xem sách ở trong thư phòng lại nghe thấy A Hồng hô lên là có người đến. Lục Thất đứng dậy đến tiền viện, vừa nhìn thấy người đến Lục Thất ngẩn ra, thật không ngờ người đến đó là thanh niên mặc áo gấm xanh, nhìn có chút quen. - Lục đại nhân, Thái tử điện hạ muốn gặp Ngài! Người thanh niên mặc áo gấm đó thi lễ, nói. Lục Thất cả kinh, Thái Tử muốn gặp hắn? Sao Thái Tử lại muốn gặp hắn vào lúc này, đó chẳng phải là nghi ngờ sao? Lục Thất chần chừ một chút, gật đầu theo người thanh niên đó rời khỏi Tú trang. Thái Tử gặp hắn ở Di Tâm trà các, sau khi vào một gian phòng tao nhã, thấy Thái Tử đang ngồi một mình ở bàn bên cạnh, mắt nhìn ra cửa, vẻ mặt bình thản có đôi chút cô đơn. - Thần bái kiến Thái tử điện hạ! Lục Thất đứng thẳng cung kính bái kiến. - Thiên Phong! Khanh đến rồi! Ngồi đi! Ngồi nói chuyện cùng bổn cung! Thái Tử nhẹ giọng nói. Lục Thất ngẩn ra, tiện đà đáp nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống bên bàn khác, tai nghe Thái Tử nói: - Mạnh Thạch không ở đây, bổn cung muốn tìm người để nói chuyện cũng khó! - Bên cạnh điện hạ chắc phải có rất nhiều người thân tín! Lục Thất cẩn thận đáp lại. - Có một vài người thân tín nhưng bọn họ đối với ta cũng chỉ là sự tôn kính. Nói chuyện với bổn cung giống như gỗ mục vậy, chỉ biết gật đầu. Thái Tử hạ giọng nói. Trong lòng Lục Thất có chút nghi ngờ, hỏi: - Điện hạ có điều gì phiền lòng sao ạ? Thái Tử im lặng, một lát sau mới thẫn thờ nói: - Nhược Lan chết rồi? Lục Thất ngẩn ra, khó hiểu, nói: - Nhược Lan? Nhược Lan là ai, thưa điện hạ? - Là mỹ nhân lần trước đến “bầu bạn” với bổn cung! Thái Tử nói với giọng điệu đau thương. - Á! Lục Thất khẽ than, đôi mắt kinh ngạc nhìn Thái Tử, hắn nhìn xem Thái Tử có đang nói dối không. Trương Nhược Lan, hắn nhớ là lúc đó hắn đã cứu kịp thời, lúc đó hắn vội hỏi trong xe, có tiếng người con gái đáp là không bị thương. - Điện hạ! Mỹ nhân đó sao lại...? Lục Thất thử hỏi, hắn hoài nghi Thái Tử đang diễn trò, nhưng cũng có một khả năng khác, có lẽ chuyện lệnh cho hắn đi cứu người không phải là do Thái Tử chủ đạo. - Nhược Lan trên đường trở về đã gặp phải thổ phỉ. Nghe nói cả đoàn người chỉ có Trương Hồng Ba và ba thuộc hạ có thể sống sót nhưng đều bị trọng thương, Nhược Lan cũng đã bị chết ở trong xe. Thái Tử đau thương nói. Lục Thất thấy trong mắt Thái Tử nhuốm lệ, thật sự không giống như đang diễn trò. Hơn nữa Thái Tử mới hai mươi tuổi, lớn lên trong sự bao bọc và bảo vệ thì chắc không thể giỏi đóng kịch được. “ Mỹ nhân Trương thị kia không thể chết được, chắc là Trương Hồng Ba sau khi bị tấn công thì trong lòng vô cùng hận Đường Hoàng, vì vậy muốn hủy liên hôn với Hoàng tộc. Lần này Đường Hoàng hạ lệnh giết thật sự là thất sách, nhưng nếu như không có ông ta phá rối thì Trương Hồng Ba chết chắc rồi. Chỉ là không hiểu tại sao Đường Hoàng lại muốn giết đám người Trương Hồng Ba, chẳng lẽ là muốn phá hỏng liên hôn giữa Thái Tử và Trương thị?” Lục Thất nhau mày nghĩ thầm. - Thiên Phong! Tình hình ở phủ Công chúa thế nào rồi? Thái Tử chợt trầm giọng hỏi. Lục Thất ngẩn ra, vội hỏi: - Điện hạ! Chuyện ở phủ Công chúa đã từng bước vào nề nếp rồi! Bệ hạ cho phép tự chủ chuyện nội phủ, và Võ Lâm Vệ ở ngoài phủ cũng lấy hai bạn tốt của thần ở trong quân để làm quan tướng. Bệ hạ rất tin tưởng Công chúa và thần. Thái Tử gật đầu, nói: - Bổn cung biết bệ hạ ban ân cho phủ công chúa một đội quan Dực Vệ, có phải còn rất nhiều chức vị trống? Lục Thất ngẩn ra, trả lời: - Chức vị trống còn rất ít thôi, Chu Vũ - bạn tốt của thần đã tiến cử rất nhiều thuộc hạ vào nhận chức Dực Vệ ở phủ Công chúa, khiến cho chức vị trống ở phủ Công chúa cũng không còn mấy. - Chu Vũ tiến cử rất nhiều Dực Vệ cho khanh sao? Thái Tử kinh ngạc nói. Lục Thất giải thích nguyên do tiến cử, cuối cùng nói: - Đến nay doanh quân dưới trướng của Ngưu Đô úy đã không có quân binh từ Hưng Hóa quân đến. Chu Vũ tiến cử chủ yếu là không muốn các huynh đệ cũ của mình bị chịu nhục nên Ngưu Đô úy đã dẫn theo một số thân tín của mình đến nhận chức. Thái Tử gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: - Nói như vậy thì Dực Vệ mà Chu Vũ tiến cử đều là có thể tin tưởng được. - Chắc chắn là đáng tin, có thể đi theo Chu Vũ đến kinh thành, xuất thân đều trong sạch, cơ bản không có xuất thân danh giá gì. - Ồ! Khanh nói vậy cũng là kiêng dè gia thế đó chứ! Thái Tử kinh ngạc nói. - Là thần kiêng dè, với những gì thần có được bây giờ, tất nhiên thần sẽ kiêng dè có liên quan đến gia thế không trong sạch. Lục Thất trả lời. - Khanh nói như vậy là không đúng rồi! Ta, Tiêu thị và Chu thị đều có liên quan đến nhau đó chứ. Thái Tử nhẹ giọng bác bỏ. - Điện hạ nói như vậy là bất công rồi, thần nói liên quan ở đấy là chỉ vinh nhục và những quan hệ họ hàng. Nếu như quan hệ họ hàng thì cho dù liên quan thì cũng không nói gì đến không trong sạch cả. Lục Thất nhẹ giọng phản bác. Thái Tử gật đầu, nhìn ra cửa như thoáng có chút suy nghĩ, một lát sau chợt hạ giọng nói: - Thiên Phong! Sáng sớm mai, khanh lần lượt lệnh cho một đội Dực Vệ ở phủ Công chúa đến bên cạnh bổn cung nghe lệnh. Lục Thất cả kinh nhìn Thái Tử, yêu cầu của Thái Tử nằm ngoài dự tính của hắn. Thái Tử quay đầu nhìn hắn, hỏi: - Khanh không bằng lòng sao? - Thần tuân mệnh! Lục Thất lập tức đứng dậy chào theo nghi thức quân đội đáp lại. - Được rồi! Ngồi đi! Thái Tử vui mừng nói. Lục Thất ngồi xuống, lại nói: - Điện hạ! Thần tuân lệnh hộ vệ là việc nên làm, nhưng thần muốn nhắc nhở một câu. Nếu như điện hạ muốn dùng Dực Vệ ở phủ Công chúa thì chỉ e sẽ làm Thiên Ngưu Dực vệ không vui. - Hiện tại bổn cung cảm thấy bất an, cần nhiều hộ vệ mới cảm thấy yên tâm. Dực Vệ ở phủ Công chúa sau này không thể vào hoàng cung chỉ có thể ở biệt phủ ở ngoài cung. Sau này bổn cung xuất cung mới có thể dùng hộ vệ. Thái Tử trả lời giải thích. Lục Thất gật đầu, trong lòng hắn cũng hiểu được, nguyên nhân thực sự mà Thái Tử dùng Dực Vệ của phủ công chúa, tám phần là muốn tạo thành một thế lực liên kết, để mọi người biết phủ Công chúa là thế lực lâu dài của Thái Tử. - Thiên Phong! Sao khanh không chủ động đi Tiễu Phỉ quân? Là do không muốn đến sao? Thái Tử lại hỏi. Trong lòng Lục Thất cả kinh, vẻ mặt kinh ngạc, nói: - Điện hạ! Thần phụng lệnh đợi quy về đấy, vị Chung Lữ Soái khác đã quy về rồi. Còn về chuyện diệt thổ phỉ, trong lòng thần rất mâu thuẫn, thần là võ quan, diệt phỉ là một cách rèn luyện, thần nên đi. Nhưng thần thuộc sở hữu của Chu tướng quân nhưng lại không thích. Hành sự của Chu tướng quân quá mức không thể dùng người, cũng tự cho mình là đúng. Thần nói năng bất kính, nếu như Chu tướng quân là tiêu diệt thổ phỉ, vẫn có thể đảm nhiệm, nếu như thống soái đại quân đấu với Việt quốc thì tỷ lệ thảm bại là rất lớn.