Kiêu Phong

Chương 236

Lục Thất rời khỏi Nam môn Châu nha, lập tức vòng đi chính môn Châu nha. Lần này hắn bái kiến Trưởng sử Trì Châu, ấn tượng trong lòng đối với vị Tạ đại nhân kia coi như cũng được, chủ yếu là bởi cá tính thẳng thắn đi ngay vào đề của Tạ đại nhân, khiến hắn cảm thấy không bài xích. Đến chính môn Châu nha rồi, tướng thủ môn uy vũ vừa nghe Lục Thất là sứ giả từ kinh thành đến, không dám chậm trễ trực tiếp mời vào cửa, để Lục Thất chờ ở nơi bức bình phong, tướng thủ môn bước nhanh đi vào bẩm báo. Một lát sau, tướng thủ môn cùng một người trung niên mặc áo gấm tới gặp Lục Thất, vừa thấy Lục Thất, người trung niên đánh giá một chút, hỏi: - Vị quan tướng này, không biết là sứ giả của vị đại nhân nào? Lục Thất vội chắp tay nói: - Tại hạ là Giáo úy Thiên Ngưu Vệ, phụng Hoàng mệnh, chuyển giao thánh chỉ đến cho Mã đại nhân. Vẻ mặt người trung niên kinh biến, chợt quay đầu nhìn về tướng thủ môn, tướng thủ môn cũng là vẻ mặt sửng sốt nhìn Lục Thất, Lục Thất vừa thấy, vội nói: - Vật tại hạ cần phải chuyển giao là mật chỉ, vì vậy ở bên ngoài không dám đường hoàng. Người trung niên ồ một tiếng, chắp tay cung kính nói: - Không biết là Hoàng sử quá bộ đến, xin thứ tội, mời Hoàng sử đi vào trong. - Tại hạ họ Lục, không dám xưng Hoàng sử, tại kinh thành có nghe nói, Mã đại nhân là Đại tướng quân của Hữu Thiên Ngưu, cũng chính là thượng quan của tại hạ, mời ngài gọi tại hạ Giáo úy là được. Lục Thất khiêm tốn yêu cầu. Người trung niên ngẩn ra, tiện đà mỉm cười nói: - Tốt, mời Lục giáo úy vào trong. Bố cục của nha môn Thứ Sử, cùng với nha môn ở hai phía Nam Bắc giống nhau, Lục Thất được dẫn vào khách sảnh ở sau công đường, sau đó người trung niên chủ động xin nghiệm chứng Thiên Ngưu Đao và lệnh của Lục Thất. Nghiệm xong thì mời Lục Thất chờ, nói rằng Mã đại nhân đã đi trong quân tuần tra phòng ngự quân sự sông Trường Giang, gã lập tức đi mời về. Lục Thất đành phải ngồi chờ, kết quả là chờ một hồi thật lâu, trong lúc chờ đợi ngoại trừ tỳ nữ dâng lên trà bánh, cũng không có ai khác vào phòng tới gặp. Đợi chừng hai thời, lòng Lục Thất đã nổi lên lo âu, đứng dậy đi đi lại lại, chủ yếu là vì hắn có chuyện trong lòng, chính là việc của Chu Nhạn Nhi. Nói thật, nội tâm hắn cũng không nguyện đi cầu Chu Nhạn Nhi, vấn đề là bởi nàng ta đã gả vào cửa Mã gia, nếu hắn đi xin vợ của người ta, thật sự là hoang đường. Chẳng qua tính hắn làm việc luôn biết biến báo, nói rõ ra, chính là cách hắn làm việc rất thực tế. Theo phân tích khuyên bảo của Vương chủ bộ, hắn cũng cảm thấy có đạo lý, nên nắm bắt chút cơ hội này đi làm chuyện hoang đường, mưu cầu Đường Hoàng thay đổi cái nhìn đối với hắn. Cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, thôi thì coi như hết thảy đều là vì tâm tư Vận Nhi khủng hoảng mà đi quỳ cầu vậy. Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tinh thần Lục Thất phấn chấn lên, rất nhanh, một người đàn ông mặc áo bào tím từ cửa bên công đường đi vào. Lục Thất nhanh chóng trông thấy tướng mạo của người bên ngoài, mặt tròn tai to, sắc mặt có hơi ngả vàng, thân thể phúc hậu, nhìn lại trông có vẻ hơi già, tuổi chừng năm mươi, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Lục Thất lại toát ra sự uy nghiêm. Người đàn ông mặc áo bào tím nhìn Lục Thất, chân vẫn không dừng bước đi thẳng đến ghế chủ vị. Theo phía sau ông ta là hai gã võ quan khoác giáp, sau võ tướng là năm người hoặc mặc quan y hoặc mặc bào y, trong đó có người trung niên Lục Thất đã gặp qua. Vừa thấy người đàn ông mặc áo bào tím ngồi xuống, Lục Thất khom lưng chắp tay hành lễ nói: - Ti chức bái kiến Đại tướng quân. Người đàn ông mặc áo bào tím ngẩn ra, lạnh nhạt nói: - Ngươi gọi ta đại nhân là được. - Vâng, hạ quan Lục Thiên Phong bái kiến Thứ sử đại nhân. Lục Thất một lần nữa cung kính bái. Người đàn ông mặc áo bào tím gật đầu, chợt chau mày nhìn Lục Thất, bật thốt: - Lục Thiên Phong? - Vâng, Lục Thiên Phong chính là ti chức. Lục Thất cung kính nói. Người đàn ông mặc áo bào tím nhìn hắn, qua mấy giây, mới lạnh nhạt nói: - Ngươi hẳn là Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại, như thế nào đã trở thành Thiên Ngưu Vệ rồi? - Hồi đại nhân, ti chức có việc cần đi kinh thành, cầu chức Lữ Soái phủ quân của phủ Ung Vương phủ, sau thì được Thái tử điện hạ thưởng chức, ban cho Thiên Ngưu Đao, nhậm chức Điện Ti Đô Ngu Hầu. Lục Thất cung kính trả lời, lôi ra da hổ của Thái tử mượn uy. Người đàn ông mặc áo bào tím nhìn Lục Thất qua mấy giây mới lạnh nhạt nói: - Ngươi đến là để truyền mật chỉ à? - Vâng, mời Thứ sử Trì Châu Mã đại nhân tiếp chỉ. Lục Thất cung kính đáp lại, sau đó lấy ra thánh chỉ hai tay nâng lên. Trên mặt người đàn ông mặc áo bào tím lộ ra vẻ ngoài ý muốn, thấy Lục Thất vậy mà chần chờ chưa dâng tới. Lục Thất đang cung kính cầm mật chỉ cũng không động, hắn nhất định phải khiến cho Mã đại nhân kính cẩn tiếp mật chỉ. Trong lòng hắn cho rằng, nếu hắn chủ động đưa qua, như vậy sẽ có vẻ là hắn bất kính với Đường Hoàng, mà làm cho Mã đại nhân cung kính tiếp mật chỉ, sẽ có khí thế lớn tiếng dọa người. Song phương giằng co trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Mã đại nhân chống chọi không nổi, mang vẻ mặt nghiêm nghị đứng lên, cúi đầu vươn ra hai tay, kính cẩn nói: - Thần, tiếp thánh dụ, Hoàng thượng vạn tuế. Lục Thất vừa thấy chuyển biến tốt lập tức đi qua, đặt mật chỉ vào trong tay Mã đại nhân, sau đó cung kính lui trở về. Mã đại nhân tiếp mật chỉ rồi, thân lùi về sau ngồi xuống, ông ta liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, mới cúi đầu cẩn thận quan sát mật chỉ một hồi, cuối cùng ở trước mặt Lục Thất mở ra xem. Xem trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thất, lạnh nhạt nói: - Lục đại nhân vất vả rồi. Lục Thất vẫn đứng, cung kính nói: - Đại nhân, ti chức xin đại nhân cho một phong thư để trở về bẩm báo, ti chức cần phải giao cho Hạ đại nhân, làm chứng đã hoàn thành sứ mệnh. Mã đại nhân ngẩn ra, nói: - Lục đại nhân nhận biết Hạ đại nhân sao. - Ti chức không dám nói nhận biết, chỉ có thể nói, trước khi gặp Thái tử điện hạ, từng ở một ngôi chùa gặp qua Hạ đại nhân. Lục Thất cung kính trả lời. Mã đại nhân trầm mặc, một lát sau mới nói: - Lưu Sơn, ngươi đi viết một phong thư giao cho Lục đại nhân đi. - Vâng. Người trung niên kia cung kính đáp lời, xoay người đi đến án thư ở một góc phòng. - Lục đại nhân ngồi đi. Mã đại nhân thản nhiên nói. - Tạ đại nhân. Lục Thất cung kính thưa, nhưng vẫn hơi do dự chưa ngồi, chợt dời bước đến trước mặt Mã đại nhân, hạ thấp người quỳ một gối, kính cẩn nói: - Đại nhân, hạ quan có một chuyện khẩn cầu, cầu đại nhân có thể thành toàn. - Ồ, là chuyện gì, ngươi nói nghe xem. Mã đại nhân giương mắt quan sát hắn, giọng điệu có chút bất ngờ trả lời. - Đại nhân, ti chức vô cùng ái mộ tiểu thư Chu Nhạn Nhi của Chu phủ huyện Thạch Đại, và tỳ nữ của Nhạn Nhi tiểu thư, cũng từng cầu hôn nhưng lại bị Chu phủ cự tuyệt. Ti chức đi kinh thành, được chút quan đồ, vốn tưởng rằng sau khi trở về cầu hôn sẽ có thể thành, lại không nghĩ đã chậm một bước. Chu phủ đã tặng Nhạn Nhi tiểu thư cho đại nhân, ti chức mặt dày khẩn cầu đại nhân, có thể đem chủ tớ Nhạn Nhi thưởng cho ti chức, ti chức nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của đại nhân. Lục Thất cung kính thành khẩn thỉnh cầu một phen. Hắn kiên trì nói xong, vốn tưởng rằng Mã đại nhân sẽ giận tím mặt trách cứ, hoặc là băng lãnh hạ lệnh trục khách đuổi hắn đi, còn khả năng bằng lòng hào phóng thành toàn cơ hồ là cực kỳ bé nhỏ. Trầm mặc, yên tĩnh, một hồi lâu, Lục Thất đang quỳ lại nghe được một chuyện không thể tin nổi, bên tai truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Mã đại nhân: - Lục đại nhân có phải là đã lầm lẫn gì không, bổn quân vừa mới suy nghĩ, chưa từng nghe qua vị tiểu thư Chủ phủ nào cả, trong phủ cũng không có người như ngươi nói. Lục Thất ngớ ra ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy vẻ mặt và ánh mắt của Mã đại nhân lạnh nhạt, lòng của hắn khẽ động, lập tức phản ứng, vội trả lời: - Đại nhân, ti chức là nghe nói, cho nên vội vàng chạy thẳng tới Trì Châu. - Bản quân xem Lục đại nhân không phải là dạng người lỗ mãng đâu đấy. Mã đại nhân thản nhiên nói. - Ti chức biết tội, xin đại nhân thứ lỗi, ti chức sẽ trở về xem là có chuyện gì xảy ra. Lục Thất cung kính đáp lại. - Không vội, Lục đại nhân ngồi đi. Mã đại nhân thản nhiên nói. Lục Thất tạ ơn, rồi đứng dậy ngồi về chỗ cũ, lại nghe Mã đại nhân nói: - Công trạng và thành tích của Lục đại nhân tại huyện Thạch Đại, bổn quân cũng có nghe qua. - Tạ đại nhân khen ngợi, ti chức tự biết ở huyện Thạch Đại đã làm tròn bổn phận của mình, nhưng vẫn không tránh khỏi sinh ra nhiều chuyện rắc rối, ti chức cũng là thân bất do kỷ. Lục Thất cung kính đáp lại. - Lục đại nhân là trực tiếp từ kinh thành đến đây sao? Mã đại nhân chuyển trọng tâm câu chuyện. - Không phải, ti chức là từ Ninh Quốc quân đến đây. Ti chức phụng mệnh Thái tử điện hạ hộ vệ Mạnh Thạch đại nhân cùng chín quan tướng đi Ninh Quốc quân, mục đích đi Ninh Quốc quân là để tăng cường quân bị Tam doanh. Ti chức viện cớ thăm người thân, rời khỏi Ninh Quốc quân đến đây truyền mật chỉ đấy. Lục Thất cung kính trả lời. Mã đại nhân trầm mặc, một lát sau mới hỏi: - Lục đại nhân có biết mật chỉ là mệnh lệnh việc gì không? - Ti chức không biết. Lục Thất lập tức phủ nhận. - Chính là lệnh cho bổn quân tăng cường quân bị Tam doanh đấy. Mã đại nhân thản nhiên nói, Lục Thất bình tĩnh không nói. - Lục đại nhân hẳn là biết chuyện lập quân đội tại Thường Châu rồi chứ? Mã đại nhân lại hỏi. - Không dám giấu giếm đại nhân, ti chức cũng có nghe nói qua. Lục Thất hàm súc trả lời. - Tại Thường Châu lập quân, mật chỉ cũng là do Lục đại nhân đưa tới, hay là Bệ hạ có ý định để cho Lục đại nhân ngày sau trở thành Chủ soái quân Thường Châu. Mã đại nhân hỏi trắng ra. Lục Thất cả kinh nhìn lại, vội nói: - Đại nhân chớ có nói bừa, ta trẻ tuổi như vậy, sau này lập quân nếu trong số quan tướng có ta, ta cũng chỉ có thể là Doanh tướng. Mã đại nhân nhìn hắn cười cười, lúc này người trung niên đã quay lại đứng đợi, y quay đầu nói: - Lưu Sơn, đưa cho Lục đại nhân đi. Lục Thất vừa nghe vội đứng dậy, chắp tay nói: - Ti chức cáo từ.