Kiêu Phong

Chương 186

Tiểu Phức im lặng không nói, Lục Thất cũng im lặng, thực ra là hắn không dám nói nhiều lời. Từ khi gặp Đường Hoàng, Lục Thất luôn cảm thấy có một nguy cơ, đó chính là đừng mong đi con đường sáng mà có được chức tướng quân quyền. Đi bợ đỡ Vinh Xương để cầu được chức tướng, như vậy hắn sẽ biến thành con chó của Vinh Xương. Cho dù phải làm chó hắn cũng chỉ nguyện làm chó của Đường Hoàng. Còn trên thực tế, hắn đã xem như là một con chó của phủ Ung Vương rồi. Nếu đã chọn đầu nhập vào làm thuộc chức, vậy thì không thể chủ động gạt bỏ cây to phủ Ung Vương này được, muốn gạt bỏ, cũng chỉ có thể do Đường Hoàng đi làm. Sách lược hiện tại, chỉ có thế lấy bất biến đi ứng biến. - Được rồi, ta phải đi rồi, sau này sẽ trả ơn huynh. Lặng im một lúc, Tiểu Phức cười nói. Lục Thất cũng cười nói: - Ta còn một câu hỏi khó hiểu muốn hỏi nàng. Nàng đang ở huyện Thạch Đại, làm sao có thể bị phỉ nhân bắt đi được? Tiêu phủ không phải là nơi phỉ nhân dám vào. Tiểu Phức lắc đầu, dịu dàng nói: - Câu hỏi của huynh ta không thể trả lời được. Lục Thất mỉm cười gật đầu nói: - Ta chỉ hỏi thử thôi, không phải rất muốn biết. - Thế thì về lai lịch của ta, hẳn là cũng không phải rất muốn biết đâu nhỉ? Tiểu Phức cũng dịu dàng phản bác lại một câu. Lục Thất ngẩn người ra, lắc đầu nói: - Không giống nhau, muốn biết lai lịch của nàng là chuyện lớn, là để trong lòng không có tiếc nuối gì. Bây giờ biết lai lịch của nàng rồi, ta cũng đành hết hi vọng. Bởi vì ta hiểu được, nếu ta không biết chừng mực cứ theo đuổi nàng như vậy thì chỉ có thể là hại nàng thôi. Tiểu Phúc mỉm cười dịu dàng nói: - Huynh là người tốt. Lục Thất ngẩn người ra, vẻ mặt hơi xấu hổ. Hắn nhìn ánh mắt phức tạp của Tiểu Phức như thoáng suy nghĩ điều gì đó.Trong lòng hắn ngạc nhiên, chợt Tiểu Phức nhìn hắn rồi dịu dàng nói: - Mấy hôm nữa ta sẽ ra khỏi thành, huynh có thể đi bảo vệ một chút được không? Lục Thất hơi giật mình, hắn nói: - E là không được, hiện tại ta đã có quân chức trong người, bất cứ lúc nào quan trên cũng có thể gọi đi làm việc. - Cần quân lệnh của Ung Vương phủ hay sao? Ta có thể lấy được nhưng ta không muốn miễn cưỡng huynh. Tiểu Phức dịu dàng nói. Lục Thất nghe xong gật đầu mỉm cười nói: - Có quân lệnh là được, về phần cảm thấy bị ép buộc, nàng nghĩ ta sẽ có ư? Tiểu Phức mỉm cười dịu dàng, đứng lên khẽ nói: - Huynh chờ tiếp đi, ta đi đây. Tiểu Phức nói đi là đi, Lục Thất nhìn theo mãi cho đến khi không thấy bóng dáng mỹ nhân đâu nữa, hắn mới ngồi xuống, trong lòng mất mát. Hắn ngơ ngác ngồi một lúc lâu, rồi bực bội ra khỏi đình nhìn về phía chân trời. Trước đây hắn chỉ tiếc nuối không biết lai lịch của mỹ nhân, hôm nay tại ngôi đình này tái kiến, lại khiến cho lòng hắn sinh ra một cảm giác mất mát khó chịu. ***** Sau giờ ngọ, cuối cùng Lục Thất cũng đợi được La trưởng sử quay về, hắn được mời đến phòng khách gặp mặt. Sau khi chào lễ ngồi xuống, La trưởng sử bình tĩnh nhìn Lục Thất nói: - Thiên Phong, chuyện tướng quan của phủ Ung Vương tụ hợp gặp mặt đã bị hủy bỏ. Ta nghĩ, chuyện Ung Vương phủ quân phải đi diệt phỉ chắc ngươi cũng biết rồi. Lục Thất gật đầu nói: - Thuộc hạ biết rồi, là nghe tin từ chỗ Bộ Binh, nghe nói là quy về dưới trướng của tướng quân Chu Chính Phong thống soái đội quân diệt phỉ. - Vậy ngươi muốn đi diệt phỉ không? La trưởng sử ôn tồn hỏi. Lục Thất hơi giật mình, hắn nói: - Thuộc hạ không muốn. - Vì sao lại không muốn? Lần này đại quân diệt phỉ chính là cơ hội để võ quan lập công đấy. La trưởng sử nói. - Đối với người khác có lẽ là cơ hội lập công, nhưng đối với tôi thì chưa chắc. Tôi chỉ muốn về huyện Thạch Đại. Nếu sau khi diệt phỉ còn bị điều nhiệm đến nơi khác thì sao? Lục Thất ôn tồn nói, một nửa là thật. Sau khi diệt phỉ, hắn biết tám phần sẽ được thăng chức tướng điều đi. Lúc đó hắn không biết sẽ bị đưa vào quân đội nào. Cho dù còn đảm nhiệm chức Lữ Soái Ung Vương phủ thì cũng rất khó để trở về xây dựng, đóng quân ở huyện Thạch Đại, bởi vì Đường Hoàng đã biết hắn rồi. Đường Hoàng đã hiểu rõ hắn, những chuyện tiếp theo sẽ không phải do La trưởng sử làm bậy rồi. Vốn là hắn muốn cầu được vẹn toàn đôi bên, tức là có thể cắm rễ phú tộc ở huyện Thạch Đại, có đủ khả năng lấy được quân quyền, muốn làm binh bá tự chủ một vùng. - Tâm tư của ngươi ta hiểu, nhưng quyết sách của Đường Hoàng bệ hạ ta cũng không thể tránh được. La Trưởng Sử nói. Lục Thất gật đầu im lặng, lại nghe La trưởng sử ôn tồn hỏi: - Ở huyện Thạch Đại ngươi còn có người tín nhiệm không? Ý ta nói là quan văn đấy. Lục Thất nghe xong ngạc nhiên nói: - Đại nhân, có phải là Vương chủ bộ đã xảy ra chuyện rồi không? - Không có, nhưng ta không tin tưởng lắm vào Vương chủ bộ kia. Không muốn để y nắm quá nhiều quyền thế ở huyện Thạch Đại. Ý của ta là chỉ vị trí Huyện thừa huyện Thạch Đại để trống. La trưởng sử nói. Lục Thất ngẩn người ra, ngạc nhiên nói: - Đại nhân nói là, Công bộ Thị lang đại nhân buông bỏ vị trí Huyện thừa Thạch Đại ư. - Cũng không phải là buông bỏ, chỉ là không nắm giữ được, có người thượng thư vạch tội. Mặc dù Đường Hoàng bệ hạ không hỏi nhưng Công bộ thị lang cũng không dám đề cập đến vấn đề đi đảm nhiệm. Thực ra một Ngưu huyện úy của huyện Thạch Đại từng là gia đinh tâm phúc của Công bộ Thị lang. Cho nên không coi là buông bỏ chỗ đó. La trưởng sử ôn tồn giải thích. Không ngờ Lục Thất ồ lên một tiếng rồi lại nghe La trưởng sử nói: - Ngươi có người quen không? Phải đáng tin tưởng ấy. Lục Thất hiểu, La trưởng sử muốn mượn cơ hội này để cướp lấy hơn nửa quyền thế ở huyện Thạch Đại. Nhưng Công bộ Thị lang không dám tự đề cử bản thân tái nhậm. La trưởng sử cũng không dám xin kế nhiệm. Vì thế chỉ có thể rút tuyển quan viên của huyện Thạch Đại, âm thầm khống chế huyện Thạch Đại. - Đại nhân, có một vị đảm nhiệm chức Hộ Tào huyện Thạch Đại tên là Đông Hà, là viên chức của Nho Lâm Lang, vẫn ngầm kết giao với thuộc hạ, rất đáng tín nhiệm. Lục Thất ôn tồn tiến cử, hắn không ngờ nhanh như vậy đã có thể báo đáp thúc chất Đông Quang. La Trưởng Sử gật đầu suy nghĩ một chút rồi nói: - Ngươi hãy viết một bức thư, hỏi xem Đông Hà kia có thể mỗi năm cung cấp hai vạn lượng bạc hay không, đồng thời âm thầm chiêu mộ huấn luyện ba trăm binh vệ cho ta. Lục Thất giật mình kinh sợ rồi vội hỏi: - Đại nhân, cung cấp bạc thì có thể làm được, nhưng việc mộ binh lại quá khó khăn. - Khó sao? Không phải ngươi đã huấn luyện cả trăm tên binh dũng rồi à? La trưởng sử ôn hòa nói. Lục Thất ngẩn người ra, rồi lại nói: - Đại nhân là muốn mộ binh như vậy, nhưng binh lính đều là người địa phương. Cho dù, đại nhân chiêu mộ huấn luyện, sau này cũng rất khó để thông đạt quân lệnh. - Thổ phỉ và dân lưu lạc của huyện Thạch Đại hẳn là rất nhiều, Đông Hà kia chắc là có năng lực nhập tịch thành quân chứ. La trưởng sử ôn tồn nói. Lục Thất nghe hiểu rằng La trưởng sử muốn mượn một nơi làm trụ sở, để cho y giấu một chút quân riêng ở huyện Thạch Đại. La trưởng sử muốn làm gì đây? Trong lòng hắn có mối nghi ngờ, nhưng nghi ngờ là nghi ngờ, Lục Thất không thể hỏi nhiều. Trên thực tế, hành động cung cấp tin mật lần trước đã gắn liền lợi ích của hắn và La trưởng sử với nhau. - Thuộc hạ hiểu rồi, sẽ viết thư truyền tin. Lục Thất bất đắc dĩ bày tỏ thái độ. La trưởng Sử gật đầu hỏi: - Ngươi và Đông Hà kia quen biết nhau thế nào? - Là Đông Hà chủ động làm quen với thuộc hạ. Đông Hà có một người cháu tên là Đông Quang, là quan tướng trung tầng của Trì Châu Khang Hóa quân. Cho nên Đông Hà rất thân thiết với thuộc hạ. Ở huyện Thạch Đại, đa số các quan viên đều khinh thường thuộc hạ. Lục Thất ôn tồn nói về Đông Quang, nhưng hắn vẫn không nói làm sao lại quen biết với Đông Quang. Sau này cũng phải nhắc thúc chất Đông thị giấu giếm quá trình kết giao. - Cháu trai của Đông Hà là quân tướng của Khang Hóa quân? La trưởng sử nói với vẻ bất ngờ. - Đúng vậy, nhưng thuộc hạ chưa từng gặp Đông Quang. Lục Thất trả lời ôn tồn. La trưởng sử gật đầu rồi như thoáng suy nghĩ, một lát sau mới nói: - Ngươi viết thư đi, hãy nhớ phải dùng danh nghĩa của ngươi đi hỏi. Không được nói đến ta dù chỉ nửa câu. Sau này ta cần Đông Hà làm gì cũng sẽ do ngươi truyền đạt. Ngươi phải đảm bảo Đông Hà kia chỉ biết ngươi, không được biết ta. Nói cách khác, ngươi là quan mạch duy nhất ở kinh thành ủng hộ Đông Hà. Lục Thất ngẩn người ra, rồi cũng đành phải gật đầu nói: - Thuộc hạ hiểu rồi. Hắn đã hiểu là La trưởng sử đặt hết sự phiêu lưu mạo hiểm lên vai hắn. Cũng không biết có phải vì chuyện dâng bí mật lúc trước, vẫn luôn canh cánh trong lòng muốn trả miếng Lục Thất hay không. La trưởng sử ra ngoài gọi người mang tới văn phòng tứ bảo. Theo những điểm La trưởng sử đề ra, Lục Thất bất đắc dĩ viết môt phong thư. La trưởng sử cầm thư nói: - Thiên Phong, ta cẩn thận như vậy là sợ Đường Hoàng bệ hạ sinh nghi. Chỉ cần nghe phong thanh nói ta là quan mạch ủng hộ Huyện thừa Thạch Đại, thì họa sẽ từ trên ập xuống. Mạng lưới quan hệ của quan lại ngoài kinh thành đa số đều là con cháu của quan lớn đảm nhiệm chức quan nhàn tản. Còn ngươi, nếu sau này bị người ta truy vấn, quan mạch phải nói là Chu Chính Phong hoặc là Vinh Xương. Ngươi đã sắp quy vào quân diệt phỉ rồi, mai sau trở thành cựu thuộc hạ của bọn họ, sẽ có thể lấy được tín nhiệm. Cho dù hai người kia biết rồi chỉ trích ngươi, cùng lắm ngươi nói xin lỗi là được. Lục Thất nghe thấy vậy chỉ muốn nhổ cho La trưởng sử một ngụm. Người này thật là nham hiểm, y bí mật nuôi quân riêng ở huyện Thạch Đại. Một khi xảy ra chuyện lại muốn đổ thừa lên đầu Chu Chính Phong hoặc Vinh Xương. Đó là nuôi quân riêng nha, tội lớn này nếu bị truy xét sẽ là mất đầu đấy. Nhưng cũng may là có binh dũng quân che chắn, bằng không hắn có xé vỡ mặt cũng không thể đồng ý với La trưởng sử được.