Kiêu Phong

Chương 159

Trước hoàng hôn xe ngựa tiến vào huyện thành Vĩnh Định, người đánh xe quen thuộc đường đi trực tiếp chạy tới trước cửa cửa hàng vải vóc Thiên Phát dừng lại. Lục Thất trầm mặt xuống xe đi vào cửa hàng vải vóc Thiên Phát, vừa vào cửa đảo mắt liền thấy Triệu lão gia béo mập người đầy mỡ đang đưa lưng về phía cửa nói chuyện với ai đó. Hắn cười lạnh bước nhanh đi qua, giơ tay vỗ ‘ba’ một tiếng lên trên quầy vải, cái quầy răng rắc bị đập nát, vải vóc bày bên trên quầy lập tức rơi xuống tán loạn. - Triệu lão gia, ra thu hàng đi. Lục Thất hung ác quát. Triệu lão gia hoảng sợ, xoay người lại liền thấy là Lục Thất, ông ta bị dọa hết hồn, cả kinh nói: - Ngươi làm sao tới đây được? Lục Thất trừng mắt hung ác nói: - Triệu lão gia, lần tới làm ăn buôn bán có thể đừng tìm bằng hữu thổ phỉ tới cướp hàng hay không? Sắc mặt của Triệu lão gia lập tức biến thành màu gan lợn, kinh hoảng nói: - Cái gì? Gì... gì mà bằng hữu. Lục Thất thô bạo nói: - Bớt nói nhảm đi, trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ, nhanh chóng tới thu hàng lấy bạc đến đây. Triệu lão gia bị dọa sợ người run rẩy, vội vàng gật đầu nói: - Ta thu hàng, ta thu hàng. Lập tức hô gọi tiểu nhị đem hàng hóa thêu dệt trên xe chuyển vào cửa hiệu vải, lại để cho phòng kế toán thanh toán bằng hai mươi tờ ngân phiếu mỗi tờ giá trị năm trăm lượng. Lục Thất xem xét thấy không có gì sai mới cười lạnh nói: - Triệu lão gia, làm ăn thì phải ngay thẳng một chút, lần tới nhớ mở con mắt sáng chút làm việc nha. Nói xong lập tức ra khỏi cửa hàng vải, để lại Triệu lão gia mặt mày như đang khóc tang đứng yên tại chỗ. Lục Thất cất kỹ ngân phiếu, lên xe nói: - Lão ca, bây giờ trở về đi. Người đánh xe ngẩn ra nói: - Lão đệ, giờ mà quay về thì trời đã tối rồi, sẽ không vào thành được đâu. Lục Thất xua tay quyết đoán nói: - Miễn nghĩ tại chỗ này, ngủ ở bên ngoài cũng được, đi thôi. Người đánh xe đành phải nghe lời đánh xe ra khỏi thành, ra khỏi thành rồi Lục Thất mỉm cười nói: - Lão ca, tên Triệu lão gia kia chịu thiệt, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, chẳng may lão ta tìm người ở trong thành đối phó với chúng ta, đánh nhau sẽ gây kinh động tới quan nha, nhỡ mà chọc vào quan bị bắt vào ngục, mất mấy ngày chúng ta cũng không đi được. Người đánh xe nghe xong bừng tỉnh, gật đầu nói: - Đúng đúng, dính vào kiện tụng lao ngục lại phải dùng tiền, lão đệ quả là sáng suốt. Lục Thất cười nhạt nói: - Triệu lão gia này không phải là một nhân vật đơn giản, khẳng định là thổ địa của nơi này, tội gì ở địa phương của lão chọc quan chịu tội lao ngục. Xe trống nên nhẹ, đi được mau hơn, xuyên qua rừng núi tối đen, đi qua Tân gia tập, khi trời đã tối đen thì tới một nơi gọi là trấn Khang Bình. Lục Thất quyết định ở lại trấn Khang Bình nghỉ một đêm. Người đánh xe ở trong trấn tìm được một lữ quán đơn xơ, Lục Thất thuê một gian nhỏ riêng, lấy ra bánh nhân thịt còn dư ăn, sau đó ngồi trên cái giường gỗ cũ trong gian của mình nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, có người khẽ gõ cửa nói: - Lão đệ, ta vào có được không? Lục Thất nghe ra là tiếng của người đánh xe, cười nói: - Lão ca vào đi. Cửa đẩy ra liền có hai người đi vào, đi trước là người đánh xe, đi ở phía sau là một người đàn bà lớn tuổi mặc váy áo bằng vải bố, Lục Thất ngớ ra nhìn người đàn bà kia. Người đàn bà lớn tuổi tươi cười nói: - Đại gia, muốn tìm người vui vẻ hay không? Lục Thất vừa nghe liền hiểu rõ: - Không cần. Người đàn bà lớn tuổi tiến lên một bước, cười nịnh nói: - Đại gia muốn nghe xướng khúc, thư giãn gân cốt, hay là tìm người bồi ngủ, chúng ta đều có, giá còn rất rẻ đấy. Lục Thất lắc đầu nói: - Ta không có hứng thú, bà đi ra ngoài đi. Người đánh xe ho một tiếng, tươi cười nói: - Lão đệ, đã đi ra ngoài rồi, tiện nghe xướng một khúc cũng được mà, chỉ cần mười lăm văn thôi, gọi một người nghe thử đi. Lục Thất nghe xong lập tức hiểu ra người đánh xe thường chạy ngoài, đương nhiên khó tránh muốn dẫn mối kiếm thêm chút tiền ngoài. Hắn không tiện cự tuyệt, cười nhạt nói: - Lão ca muốn nghe xướng khúc, vậy thì ta mời một người. Người đàn bà lớn tuổi cao hứng gật đầu đáp lời, vừa định bước đi ra ngoài lại nghe Lục Thất nói: - Ta không thích nghe những thứ lộn xộn linh tinh, tìm người có nhạc nghệ tốt một chút. Người đàn bà lớn tuổi nói: - Có có, ngài đợi chút. Người đàn bà lớn tuổi vừa đi, Lục Thất cố ý trêu đùa cười nói: - Lão ca, vừa ý ngươi nha. Người đánh xe cười theo nói: - Đã đi ra bên ngoài thì nên khoan khoái một chút. Lục Thất nghe xong chỉ cười không nói, danh kỹ sông Tần Hoài hắn còn không thèm đi, ở nơi làng quê trấn nhỏ này thì có thể có hàng tốt gì chứ. Một lát sau ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, người đàn bà lớn tuổi đẩy cửa dẫn vào một người phụ nữ mặc y phục đầy chấp vá, người phụ nữ này tóc rối bời phủ che mặt, ôm theo một cây đàn tỳ bà cũ kỹ, người đánh xe chau mày nói: - Cẩm tỷ, người này chất lượng quá kém. Người đàn bà lớn tuổi cười nói: - Đàn khúc của nàng ở đây tính ra là nổi trội nhất đấy, nếu đại gia không hài lòng thì có thể đổi. Lục Thất vốn chỉ đáp ứng theo hoàn cảnh, cũng không phải tìm kỹ nữ qua đêm, liếc nhìn người phụ nữ kia một cái, hắn gật đầu nói: - Thôi được, chọn nàng đi. Người đàn bà lớn tuổi vội dìu người phụ nữ ngồi lên ghế gỗ trong phòng. Lục Thất trông dáng vẻ uể oải của người phụ nữ, mở miệng hỏi: - Có phải là nàng ấy chưa ăn uống gì hay không? Người đàn bà lớn tuổi lúng túng cười cười, Lục Thất nói: - Phiền bà mang chút bánh ngọt trà nước đến đây, ta trả tiền. Người đàn bà lớn tuổi vội lên tiếng trả lời đi ra ngoài, người phụ nữ thanh âm khàn khàn nói: - Xin hỏi đại gia muốn nghe gì? Lục Thất mỉm cười nói: - Không vội, chờ ăn xong rồi nàng hãy đàn. Người phụ nữ khàn khàn nói: - Vậy thì tiện nô trước tiên xin đàn cho đại gia nghe nửa đoạn Phượng Hoàng Phi. Nói xong liền ôm tỳ bà bắt đầu đàn. Thanh âm vừa cất lên, khiến cho Lục Thất ngẩn ngơ một hồi, cảm thụ tiếng tỳ bà trong trẻo như tiếng suối ngọc bắn tung tóe, càng nghe càng say đắm, trong dòng điệu tỳ bà hắn như nghe thấy tiếng bách điểu vui mừng hót vang, lắng nghe tiếng đàn tâm thần đều trở nên thư sướng. Khi khúc đàn kết thúc, Lục Thất vốn có trình độ nhạc luật rất cao cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ, hắn biết nhạc nghệ của người phụ nữ này hẳn là trên cả hắn. Ở trong một trấn nhỏ thế này, không ngờ có thể gặp được một cao thủ nhạc nghệ, khiến hắn giật mình không thôi. - Tiện nô đàn không được tốt, bêu xấu rồi. Người phụ nữ dùng chất giọng khàn khàn nói. - Không không, nàng đàn rất hay. Lục Thất thán phục vỗ tay đáp lại. Người phụ nữ khom người khàn khàn nói: - Ngài quá khen. Lúc này người đàn bà lớn tuổi mang điểm tâm tới đặt trên cái bàn ở đầu giường. Lục Thất đứng dậy cầm lấy điểm tâm, tự mình đưa đến trước mặt người phụ nữ, ôn hòa nói: - Ăn đi. Người phụ nữ nghẹn ngào nói: - Tạ ơn đại gia. Vươn ra cánh tay phải phủ đầy ban đỏ, cầm lấy điểm tâm đưa vào miệng, tướng ăn ngốn nga ngốn nghiến rất khó coi. Vì ăn quá nhanh, cho nên bị sặc sụa một hồi, người đàn bà lớn tuổi vội đưa nước trà qua cho người phụ nữ, rồi nói: - Chậm một chút. Người phụ nữ nhận lấy chén nước uống. Người đánh xe đi tới, nói khẽ bên tai Lục Thất: - Lão đệ, đừng đụng vào nàng, cẩn thận bị nhiễm bệnh đấy. Lục Thất cũng nhìn ra người phụ nữ có bệnh, mở miệng hỏi người đàn bà lớn tuổi: - Bà bà, vì sao không tìm tiên sinh chẩn bệnh cho nàng ấy? Người đàn bà lớn tuổi bất đắc dĩ nói: - Muốn no bụng còn khó, nói chi là có tiền xem bệnh. Nghe lời nói thẳng thắn như thế, Lục Thất khẽ thở dài lắc đầu, người đàn bà lớn tuổi cười khổ nói: - Giống như nàng vậy, chỉ có thể chờ chết thôi. Lục Thất cau mày nói: - Nàng ấy bị bệnh gì, không có cách nào chữa trị hay sao? Người đàn bà lớn tuổi cười nói: - Có thể trị. Lục Thất gật gật đầu, người phụ nữ lại khàn khàn nói: - Đại gia đừng nghe, bệnh của ta là bệnh lậu, không trị hết được đâu. Mặt của người đàn bà lớn tuổi kia lập tức tối sầm, cả giận nói: - Mi muốn chết ở chỗ này, còn chưa được lão nương cho phép đâu, chờ trời sáng mi cút đi cho ta. Vẻ mặt Lục Thất trầm xuống, lạnh nhạt nói: - Bà cút ra ngoài trước cho ta. Người đàn bà lớn tuổi ngớ ra, nhưng không dám chọc vào Lục Thất, đành tức giận xoay người rời đi. Người phụ nữ ho khan hai tiếng nói: - Tạ ơn đại gia cho ta thức ăn, thật không ngờ sắp chết rồi, còn có người thưởng thức đàn khúc của ta, ta thật sự khắc sâu trong lòng. Lục Thất thở dài: - Khúc đàn của nàng tựa như tiếng nhạc thần tiên, ví như nhạc khúc kết thúc một đời người, ông thời quả rất bất công. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt phù thũng đầy chấm đỏ kinh khủng như quỷ, liếc nhìn Lục Thất một cái sau lại gục đầu xuống nói: - Ta lại đàn cho đại gia hai khúc, cảm tạ đại ân tri ngộ của ngài. Lục Thất thoáng suy nghĩ, lắc đầu nói: - Đừng đàn, nàng nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta dẫn nàng đi kinh thành tìm y sĩ trị bệnh. Thân thể người phụ nữ run lên, lắc đầu nói: - Không cần, bệnh của ta đã nghiêm trọng lắm rồi, không ai có thể trị đâu. Lục Thất kiên định nói: - Chỉ bằng vào tài nghệ âm nhạc của nàng, ta cũng muốn tận tâm cứu nàng. Người đánh xe ở bên vừa nghe, giật mình nói: - Lão đệ, ngươi thật sự muốn mang nàng đi à. Lục Thất gật đầu: - Gặp nhau chính là duyên, hơn nữa kỹ nghệ chơi đàn của nàng xuất thần nhập hóa, ta muốn cứu nàng. Người đánh xe nghe xong không cho là đúng, khuyên nhủ: - Nữ nhân biết đánh đàn có nhiều lắm, lão đệ chớ nên rước phiền toái vào thân. Lục Thất lười nhiều lời cùng kẻ ngu dốt không hiểu âm luật, cười nhạt nói: - Ngươi ra ngoài tìm thú vui đi, ngày mai ta sẽ trả tiền cho. Người đánh xe vừa nghe liền mừng rỡ, vui tươi hớn hở bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lục Thất rót chén nước đưa đến trước mặt người phụ nữ nói: - Uống thêm chút nước đi. Người phụ nữ gật đầu nhận lấy uống hết nửa chén. Lục Thất nhận lại chén thì thấy người phụ nữ hơi chao đảo, vội ôn hòa nói: - Nàng đã mệt mỏi rồi, ta đỡ nàng lên giường nằm một lát. Người phụ nữ lắc đầu nói: - Không không, thân thể tiện nô mắc chứng bệnh khó chữa, sao có thể nằm trên giường của ngài. Lục Thất mỉm cười vươn tay đỡ nàng dậy, cứng rắn dìu nàng đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm trên giường. Người phụ nữ giãy giụa khàn giọng nói: - Đại gia, ta có bệnh, thật sự không thể ngủ trên giường của ngài. Lục Thất đè nàng lại, cười nói: - Ta không ngủ trên giường, nàng an tâm nghỉ tạm đi. Nói xong buông nàng ra, rồi ngồi xuống trên mặt đất bên giường. Người phụ nữ vội la lên: - Ngài có thể nào ngồi ở trên đất. Lục Thất cười nói: - Ta luôn có thói quen ngồi dưới đất qua đêm đấy. Người phụ nữ ngẩn ra, dường như hiểu được gật đầu, ôm chặt tỳ bà. Lục Thất bị chấn động bởi nhạc nghệ của người phụ nữ này, trỗi lên lòng tiếc tài, liền quyết định mang theo người phụ nữ này trở về hết lòng cứu trị thử xem, hắn ôn hòa nói: - Nàng đi có cần mang theo gì không?