Kiêu Phong
Chương 158
Thuận lợi ra khỏi cửa thành, tầm nhìn trở nên trống trải, tâm tình của lt cũng trở nên thoáng nhiều, dọc đường đi nói đủ thứ chuyện rất thân thiết với phu xe, bất giác đã tới gần chính ngọ, đã đi được hơn trăm mười dặm rồi.
Lục Thất cười nói:
- Lão huynh, giữa trưa, ngươi tìm một nơi để dừng chân, uống nước ăn cơm.
Phu xe rất quý chủ mướn ôn hòa này, cười nói:
- Phía trước là Tân gia tâp, có một tiểu điếm tay nghề không tệ, khá tiện nghi.
Quả nhiên đánh xe đi hơn mười dặm gặp một trấn nhỏ, xe đi vào trấn đỗ trước một tiệm cơn nhỏ, phu xe nhảy xuống xe cười nói:
- Lão đệ, ta vào mua đồ ăn cho ngươi rồi ra ngay.
Lục Thất giơ túi đồ mà Uyển Ngọc đưa, cười nói:
- Ta mang theo, lão huynh cứ tự nhiên đi.
Phu xe nhìn bọc đồ kia, quay người đi vào tiểu điếm.
Lục Thất tháo túi đồ, một mùi thơm xông vào mũi, làm hắn thèm thuồng, bên trong là tám bánh hành rau và hai ấm nước da.
Hắn bốc một miếng lên ăn, cảm thấy mùi thơm ngập miệng, thịt bên trong thơm mềm ngọt ngào, hắn ăn rất nhanh đã xong một cái, lại mở túi rượu da uống hai ngụm, lại bắt đầu ăn hai miếng bánh hành thịt, vừa ăn vừa nhìn chung quanh.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện một người đàn ông gầy nhỏ ngồi xổm trước cửa hàng cách đó không xa, ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Khi bị hắn nhìn chăm chú, người đàn ông áo xám kia lập tức quay đầu nhìn sang nơi khác.
Lục Thất đương nhiên không hề lơ là cảnh giác, đối với lần đưa hàng hung hiểm này hắn đã chuẩn bị kỹ càng, ăn bốn cái bánh xong hắn cất túi đồ đi, sau đó xuống xe kiểm tra hàng hóa kỹ càng.
Kiểm tra xong hắn lại nhảy lên càng xe ngồi, tựa vào trên hàng để chờ. Ước chừng qua thời gian hai bữa cơm, phu xe kia mới rời khỏi tiểu điếm, tới trước xe.
Lục Thất thấy sắc mặt y trầm trọng, biết rõ nhưng vẫn cười nói:
- Lão huynh ăn no rồi à.
Phu xe mất tự nhiên gật đầu nói:
- Ăn no rồi, chúng ta đi thôi.
Nói xong vung roi thúc xe đi về phía trước.
Sau khi xe đi, phu xe như mất sức lực, đánh xe đi khá chậm, trên đường đi có điều gì đó muốn nói với Lục Thất, nhưng há mồm lại ngậm miệng lại.
Lục Thất biết phu xe hăn đã bị người nào đó uy hiếp, hắn cũng không nói chuyện, chỉ nhàn rỗi ngắm phong cảnh bên ngoài, trong lòng thì đề cao cảnh giác.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập từ sau vọng tới, Lục Thất quay lại nhìn, một người áo xám cưỡi khoái mã phi gấp tới, lúc vượt qua xe chở hàng, Lục Thất nhìn rõ người cưỡi ngựa, đó chính là người đàn ông gầy áo xám kia.
Sau nửa canh giờ, xe hàng đã tiến đến một đường núi khá rộng, dọc hai bên đường là bụi cây rậm rạp. Lục Thất nhìn thấy sắc mặt của phu xe rất khó coi, hắn biết đường núi này nhất định đã có mai phục, mỉm cười nói:
- Lão huynh, đường còn xa không?
Phu xe nặng nề đáp:
- Qua ba dặm nữa đến một khu rừng, lại đi chừng ba canh giờ thì sẽ đến huyện Vĩnh Định.
Lục Thất khẽ “ồ” một tiếng, đánh giá hai bên triền núi, khi xe tiến hơn một dặm, có tiếng đạp lên cây cỏ rơi vào tai hắn, trong bụi cây rậm rạp ở hai bên có 50~60 bóng đàn ông áo xám lao ra bao vây Lục Thất và xe hàng.
Phu xe hoảng sợ nhảy xuống xe, ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất, đây là quy củ chốn giang hồ, người lục lâm không giết phu xe, nhưng điều kiện tiên quyết là phu xe không được nhúng tay vào.
Lục Thất nhảy xuống xe, trong nội tâm khá khẩn trương nhìn chung quanh, tuy rằng hắn thực lực cao không sợ hãi, nhưng dù sao cũng là đơn phương độc mã đối phó với đám lục lâm đông hơn mình, trên đời này cao thủ còn rất nhiều, nhưng hắn cho rằng cao thủ giống như Phong Đao sẽ rất ít làm những vụ mua bán nhỏ như cướp đường này.
Ở sườn núi bên trái, một người đàn ông áo xám gầy gò mặt chữ điền đi ra khỏi đám lục lâm, ngạo nghễ nhìn Lục Thất.
Lục Thất biết đây là thủ lĩnh của đám phỉ, chắp tay nói:
- Vị đại ca kia, tại hạ chỉ làm ăn nhỏ, có thể bỏ qua được không, ngày sau nguyện dâng lộ phí.
Người áo xám cười ác nghiệt, nói:
- Mẹ nhà ngươi số hàng này hơn một vạn lượng, còn dám nói là nhỏ, để lại hàng, cút đi.
Lục Thất biết rằng không thể bỏ qua, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Nói như vậy không thể mượn đường rồi.
Người áo xám cười lạnh nói:
- Bằng hữu cả gan một mình đi, đại gia ta biết không đơn giả, tốt nhất là nhìn hai bên đi.
Lục Thất nhìn hai bên sắc mặt lập tức biến đổi, thấy trong tay mấy chục thủ hạ của người áo xám đều cầm cung tiễn, hơn nữa có một nửa là trọng cung hiếm có trong quân, cả đám đã lên dây cung, nhắm về phía hắn.
Người áo xám lạnh lùng cười nói:
- Thế nào, bản lĩnh của ngươi dù lớn thế nào cũng nên an phận đi, giữ cái mạng mà quay về, còn có thể ôm vợ ôm con.
Lục Thất thấy loại trọng cung này thì khá ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại bình ổn ngay, nếu đám phỉ nhân chỉ dựa vào những cung tiễn này, vậy thì hắn không quá sợ chúng.
Lại đưa mắt nhìn người áo xám, y đứng cách hắn chừng hơn hai mươi mét, nếu cứng rắn nhào qua, hẳn sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng hắn còn có gia nghiệp, có người thân, có thể không kết thâm cừu với phỉ nhân là kết quả tốt nhất.
Lại nghe người áo xám quát:
- Còn chần chừ mẹ gì nữa, lấy hàng đi.
Sau một tiếng thét ra lệnh, phỉ nhân chưa cầm cung lập tức nhào tới, Lục Thất thấy phỉ nhân lao đến lấy hàng, đột nhiên cả người nghiêng đi, lao thẳng tới người áo xám vừa ra lệnh kia.
Hắn vừa có hành động, những dây cung cũng lập tức vang lên âm thanh, hơn ba mươi mũi tên bắn như mưa tới, nhưng tốc độ chạy của hắn quá nhanh, tên dài đều cắm trên đất.
Người áo xám kia thấy vậy kêu lên:
- Giỏi.
Trong khi hét hai tay mở ra bay lên trời, giống như thương ưng, từ trên nhào xuống vọt tới tấn công Lục Thất.
Lục Thất vừa thấy thủ lĩnh phỉ nhân chủ động đón đánh, hắn quát lên một tiếng dùng chiêu “Hóa hổ dược sơn”, hai quyền uy mãnh đấm về trước đánh người áo xáo đang thế nhào xuống.
Người áo xám như diều hâu quay nghiêng, hai tay chụp mặt Lục Thất. Lục Thất gầm khẽ một tiếng, quyền thế “hổ hống kinh hồn” mạnh mẽ đấm vào hông đối phương. Người áo xám thấy Lục Thất biến chiêu uy mãnh cực nhanh, rống lên một tiếng hai tay như móc câu chụp vào mạch môn hai tay của Lục Thất.
Vừa chụp xuống vừa cười hô hố:
- Tiểu tử ngươi còn không thua.
Lục Thất lật tay thoát khỏi khống chế mạch môn của y, cười nói:
- Là ta sao?
Người áo xám đưa hai tay sử dụng lực trảo, cảm thấy cổ tay mình bắt được cứng như thép, mạch môn của mình đau đớn như muốn gãy, cả người lập tức tê dại.
Hai người sau khi kết thúc đấu quyền, mưa tên lại bắn tới, Lục Thất chụp lấy người áo xám vọt mạnh về trước ba thước, vẫn có hai mũi tên cắm trúng trên người hắn, lập tức rơi xuống đất.
Lục Thất tức giận nói:
- Có muốn ta lấy ngươi làm tấm chắn không hả?
Người áo xám ngây ra, lập tức quát với chung quanh:
- Chết tiệt lũ các ngươi mù à, không thấy lão tử ở đây à, có phải muốn biến ta thành con nhím không.
Những người đàn ông kia đều sững sờ không ai dám bắn tiếp nữa. Người áo xám quát bảo ngừng tay, nhìn Lục Thất ngạo nghễ nói:
- Tiểu tử, ta thua, ngươi muốn thế nào?
Tiểu Thất lãnh đạm nói:
- Tại hạ đã trúng hai mũi tên, coi như trả lộ phí này.
Người áo xám sửng sốt, gật đầu nói:
- Được, ngươi đi đi.
Lục Thất buông tay ra, người áo xám hoạt động tay một chút, nói:
- Tiểu tử giỏi, ngươi tên là gì?
Lục Thất cười nhạt nói:
- Lục Thất.
- Người áo xám gật đầu nghiêm nghị nói:
- Hôi Ưng ta trước nay ân oán phân minh, ngươi thà bị trúng tên cũng không muốn lấy ta làm tấm chắn, phần ân tình này ta nhớ kỹ, sau này sẽ gặp lại.
Nói xong nhảy người lên, phi thân lăng không đạp lên cành cây đi mất, những người áo xám khác cũng lập tức đi theo.
Lục Thất nhìn y biến mất, trong lòng giật mình, khinh công của người áo xám này thật quá cao siêu, hắn kém nhất là khinh công, tuy rằng Trúc thư công pháp có thể bay, nhưng thiết tính thực dụng, không thể phối hợp linh hoạt với võ công để đối địch được.
Hắn quay người đi đến chỗ xe, phu xe vẫn còn ôm đầu ngồi ở đó, không khỏi tức giận nói:
- Giết ngươi đến nơi rồi, vẫn còn chưa chịu đứng dậy.
Phu xe hoảng sợ nói:
- Đại gia tha mạng, tiểu nhân không thấy gì cả.
Lục Thất lười trêu chọc y nữa, nói:
- Lão ca, ổn rồi, mọi người đi hết rồi, mau lên xe cho xe chạy đi.
Lúc này phu xe mới nhận ra giọng của Lục Thất, vội ngẩng lên, vẫn chưa hoàn hồn:
- Đi hết rồi ư?
Lục Thất tức giận:
- Không đi còn định xin chúng cơm ăn à, mau lên xe đi.
Phu xe giờ mới hiểu ra, cuống quýt lên xe, đợi Lục Thất ngồi yên rồi vung roi đánh xe tiến về phía trước. Ra khỏi khu rừng y mới thở phào, vui vẻ nói:
- Chẳng trách lão đệ dám một mình áp xe, hóa ra lão đệ có bản lĩnh lớn như thế.
Lục Thất nói:
- Ngươi chớ nói lung tung, là bằng hữu nghĩa khí cho mượn đường.
Phu xe cười nịnh:
- Ta hiểu rồi, đây là quy của dành cho chúng ta, không nói không nghe không thấy, ngài đừng trách tội.
Lục Thất nghe vậy mỉm cười:
- Quy củ này ta biết, có chuyện xảy ra sẽ không ảnh hưởng đến ngươi đâu.
Phu xe cảm kích gật đầu, lát sau hai người mới khôi phục lại bầu không khí như ban đầu, cười nói vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
16 chương
138 chương
187 chương
9 chương
10 chương