Kiêu Phong
Chương 144
Lục Thất sửng sốt lắc đầu phản đối:
- Đừng đưa cho Ngọc Trúc, tỷ bây giờ là tổng quản của Xưởng thêu, sau này Ngọc Trúc sẽ không liên quan đến đám sổ sách này nữa, tỷ đừng làm như vậy.
Tiểu Mai cũng ngẩn người ra, nàng không hiểu:
- Công tử, thiếp tỳ biết, sau này Ngọc Trúc tỷ sẽ được gả cho công tử, nhưng công tử nếu người làm như vậy, người sẽ làm tổn thương Ngọc Trúc tỷ đó.
Lục Thất cười hiền đáp lại:
- Người mà Ngọc Trúc tỷ thích không phải kiểu đàn ông như ta, ta và tỷ ấy chỉ là bằng hữu mà thôi, nếu có tình cảm thì đó chỉ là tình cảm kính trọng lẫn nhau. Vì vậy về vấn đề tiền bạc, ta không muốn phiền tỷ ấy nữa.
Tiều Mai nói với giọng đầy lo âu:
- Công tử, xưởng thêu là do Ngọc Trúc tỷ bỏ tiền ra mua về, công tử người phân biệt rạch ròi như vậy sẽ khiến tỷ ấy tức giận đó.
Lục Thất mỉm cười trấn an :
- Tỷ không cần phải lo lắng, vài ngày nữa ta sẽ tìm tỷ ấy thương lượng, bảo tỷ ấy bán lại xưởng thêu cho ta.
Tiểu Mai kinh ngạc nữa:
- Công tử muốn mua lại xưởng thêu, Ngọc Trúc tỷ sẽ bán không?
Lục Thất ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu treo trước cửa và nói:
- Nơi này sau này sẽ là nhà của ta, dù bị coi là mặt dày thì ta cũng phải mua bằng được, chuyện này tỷ không cần phải bận tâm.
Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn hắn, Lục Thất vẫn cười tươi gật đầu chào ba người:
- Ta đi đây, mấy người vào cả đi.
Nói xong, hắn phất áo bước đi.
Nhìn theo bóng hình dần khuất dần của Lục Thất, Tư Trúc càng nghĩ lại càng không hiểu, hỏi:
- Tiểu Mai tỷ, đại ca nói như vậy là có ý gì nhỉ?
Tiểu Mai hạnh phúc nhìn theo bóng hắn, dịu dàng đáp lại:
- Ý của công tử là muốn mua lại xưởng thêu, muốn chúng ta có thể yên tâm mà ở lại đây.
Hai tỷ muội Tư Trúc nửa hiểu nửa lại không hiểu, nhưng vẫn cứ gật đầu.
Lục Thất đi bộ về tiêu cục, đây là lần đầu tiên hắn đường hoàng, thoải mái bước vào cửa chính của tiêu cục, khi bước đến cửa chính chào hỏi đầy khách khí với môn vệ.
Hai môn vệ đứng gác ở cửa đã thay đổi cách nhìn về hắn, ba người thân mật nói chuyện một lúc rồi Lục Thất viện cớ bước tiếp vào tiêu cục, đi thẳng đến hậu hoa viên, nơi mà hắn và Cô gái che mặt đó lần đầu gặp mặt.
Lúc này trời đã tối, hắn nhìn hồ sen lạnh lẽo mà ngây người ra. Bây giờ La Hán khí công của hắn đã đến độ tuyệt đỉnh cung phu, dù có phải giao đấu với kẻ địch mạnh thì phần thắng là rất lớn, nhưng nếu gặp lại kẻ địch Châu quốc ngày xưa – người mà có thân thủ nhanh nhẹn đến mức xuất quỷ nhập thần thì e rằng dù hắn có dùng hết sức thì cũng khó thắng nổi. Hắn hi vọng có thể từ chỗ “sư tỷ” học thêm được ít võ công, bổ sung vào những chỗ bản thân còn yếu kém.
Thật là tình cờ, khi đèn vừa mới lên thì Lục Thất đã nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ của ai đó ở phía bên trái, hắn quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Cô gái che mặt đó.
Hắn vội bước lên phía trước ba bước, cung kính hành lễ:
- Lục Thất bái kiến sư tỷ!
Cô gái che mặt lạnh lùng đáp lại :
- Gan của ngươi đúng là không nhỏ, dám cả gan trêu đùa nữ tỳ của tiêu cục.
Lục Thất bị những lời nói này làm cho kinh ngạc, hắn hốt hoảng thanh minh:
- Đệ không có!
Cô gái che mặt lạnh lùng nói tiếp:
- Ngươi không có, vậy vì sao ngươi lại đưa cho Tú Lan 50 lượng bạc? Có phải là đây là thói quen chơi gái thanh lâu của ngươi không?
Lục Thất sửng sốt, nhìn cô gái che mặt nghiêm trang nói:
- Sư tỷ, đệ biết chuyện đệ đưa cho Tú Lan ngân lượng là chuyện không nên, đúng là có chút lỗ mãng. Nhưng đó là vì hôm đó tiểu đệ gặp được chuyện vui nên nhất thời hồ đồ, hơn nữa cũng bởi thường ngày, Tú Lan chăm sóc đệ quá tốt nên trong lòng đệ liền xem cô ấy là muội muội ruột của mình. Rồi sau khi đệ nhận được ngân lượng, cũng không nghĩ nhiều liền cầm luôn một thỏi đưa cho cô ấy, đệ cũng chỉ nghĩ rằng số ngân lượng đó là của hồi môn mà đệ chuẩn bị cho cô ấy, chứ tuyệt đối không có ý đồ đen tối, đồi bại gì cả.
Cô gái che mặt kia vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó:
- Đúng là giảo biện, cứ cho là Tú Lan chuẩn bị xuất giá thì cũng không cần người lạ như ngươi phải bận tâm.
Lục Thất nghe xong chau mày, nghiêm trang nói:
- Sư tỷ, không biết tỷ có tin vào duyên phận hay không, đệ có một người muội muội vì gia đình bần hàn mà phải bán mình làm tỳ nữ, mãi cho đến bây giờ đệ vẫn chưa chuộc được thân cho muội ấy, lý do là muội muội của đệ không nỡ rời xa tiểu thư của nhà đó. Hôm nay đệ vừa nhìn thấy Tú Lan liền có một cảm giác rất thân thiết, giống như là được gặp lại người thân của mình vậy, có lẽ là vì muội muội của đệ cũng là một tỳ nữ nên hôm nay đệ mới có hành động ngông cuồng đó.
Cô gái che mặt đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lạnh nhạt nói:
- Chuyện của Tú Lan ta tin rằng ngươi cũng có chút thành ý, vậy ngươi hãy giải thích đi, tại sao ngươi lại đến thanh lâu, cô nương Ngọc Trúc đó có phải cũng cho ngươi cảm giác thân quen.
Lục Thất kinh ngạc nữa, hắn ngạc nhiên hỏi lại:
- Sư tỷ, làm sao tỷ lại biết chuyện của đệ với Ngọc Trúc?
Cô gái che mặt càng tỏ ra lạnh lùng hơn:
- Là ta đang hỏi ngươi đó, ngươi không thể giải thích thì có thể đi ngay, ta sẽ không bao giờ truyền lại võ công cho loại người vô liêm sỉ, không có đạo đức.
Lục Thất nghe xong thì trong lòng liền nảy sinh ra cảm giác nghi ngờ, hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói hết sự thật:
- Đệ và Ngọc Trúc chỉ là bạn bè bình thường. Ngày trước, đệ từng là binh sĩ trong quân đội, trong lúc chiến tranh loạn lạc đã quen biết được cô nương Lục Châu, sau này vị cô nương đó bị bắt đến kinh thành, bán cho Lầu Khổng Tước. Đệ vừa nhận được thư thì liền nhanh chóng đến kinh thành, vào Lầu Khổng Tước cứu vị cô nương đó, trong lúc cứu người, Ngọc Trúc đã giúp đỡ đệ rất nhiều, đồng thời Ngọc Trúc cũng cầu xin đệ hãy cứu lấy đám tỳ nữ trong phủ Thị lang.
Cô gái che mặt lạnh nhạt nói:
- Ngọc Trúc vì sao lại muốn ngươi cứu lấy đám nữ tỳ trong phủ Thị Lang?
Lục Thất từ từ giải thích:
- Ngọc Trúc là tình nhân của một vị công tử trong phủ Thị Lang, tỷ ấy cũng đã từng chuộc thân gả cho công tử đó, nhưng vì Lý Thị Lang gây khó dễ khiến cho vị công tử đó phụ Ngọc Trúc. Bây giờ, gia đình của phủ Thị Lang đang gặp nạn, trước lúc lâm chung vị công tử đó đã nhờ Ngọc Trúc, cứu lấy đám nữ nhân đang bị nhốt trong chuồng trâu. Ngọc Trúc lưu luyến tình cũ, dốc hết tiền bạc, của cải, vốn liếng để dành bấy lâu giao cho đệ đi chuộc thân cho họ, cũng vì chuyện này mà đệ vô cùng kính trọng Ngọc trúc, trong lòng luôn coi tỷ ấy là bằng hữu tốt.
Cô gái che mặt nghe xong giật mình phút chốc, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Xem ra, Ngọc Trúc cô nương đúng là một người trọng tình trọng nghĩa hiếm thấy.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng là người con gái hiếm thấy, đợi mấy ngày nữa, đệ sẽ nhập tịch cho tỷ ấy, sau này nếu tỷ ấy tìm được người mình thích thì đệ sẽ xem tỷ ấy như tỷ tỷ ruột của mình, đứng ra giúp tỷ ấy lo liệu mọi chuyện.
Cô gái che mặt dịu dàng nói:
- Ngọc Trúc nhập tịch với ngươi thì chính là người của ngươi, nếu như Ngọc Trúc không muốn tái giá, thì ngươi vẫn muốn tiếp tục làm bạn với cô ấy sao?
Lục Thất hơi sửng sốt, suy nghĩ một lúc lâu mới nói nên lời:
- Trong vòng một năm nếu Ngọc Trúc không tái giá, thì đương nhiên là thiếp thấp của đệ rồi, đệ sẽ cố gắng hết sức đem lại hạnh phúc cho tỷ ấy.
Cô gái che mặt lại lạnh lùng nói với hắn:
- Ngươi làm như vậy không thấy rằng mình một đằng làm một nẻo, rất giống một tên tiểu nhân hèn hạ hay sao?
Lục Thất thản nhiên đáp lại:
- Vậy sư tỷ cho rằng việc đệ ép buộc Ngọc Trúc xuất giá hay là để tỷ ấy cô đơn cả đời là hành động của một bậc quân tử, đại trượng phu hay sao?
Cô gái che mặt bsửng sốt, hơi buồn bực nói:
- Ta thấy ngươi đúng là một kẻ háo sắc, miệng lưỡi giảo hoạt.
Lục Thất thản nhiên nói:
- Sư tỷ nói không sai, đệ đúng là một kẻ háo sắc, năm 17 tuổi đệ đã xa nhà đi đầu quân, ở bên ngoài chinh chiến khổ sở suốt năm năm, đã trải qua không ít lần thập tử nhất sinh, mỗi lần được sống lại, đệ đều thề rằng, nếu như đệ có thể sống sót quay trở về quê nhà, đệ nhất định phải phát tài, làm quan to, cưới lấy mấy chục thê thiếp để không uổng cuộc đời này. Kết quả, đệ đã may mắn sống sót, trở về quê hương, được giữ chức Hộ Quân Huyện Úy, được kinh doanh thêm mấy cửa hàng, cùng với sự tác hợp của mẫu thân và trưởng bối đệ đã cưới về mười người vợ. Sư tỷ, đây chính là cuộc sống đích thực của đệ, đệ không cố ý gạt tỷ, nếu như tỷ cho rằng đệ là một người thất đức, đệ có thể lập tức rời đi, quyết không oán trách tỷ một lời.
Cô gái che mặt chăm chú nhìn Lục Thất, đôi mắt của nàng đẹp tựa hồ nước mùa thu, mãi một lúc sau nàng mới nhẹ cất lời:
- Nói như vậy là ngươi đã cưới mười thê thiếp rồi.
Lục Thất gật đầu:
- Đúng vậy, đệ đã cưới một bị bình thê và 9 thiếp thiếp, còn có một vị hôn thê được đính ước từ hồi nhỏ nhưng bây giờ lại bặt vô âm tín. Đệ đến kinh thành lần này, thứ nhất là hộ tống gia huynh đi thi và đến thăm một vị quan, hai là tìm vị hôn thê đã bị thất lạc mười mấy năm, ba là đến cứu Lục Châu.
Nghe được những lời này, Cô gái che mặt không khỏi bất ngờ, chăm chú nhìn hắn một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
- Thật không ngờ, ngươi lại còn có một vị hôn thê bị thất lạc những mười mấy năm.
Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, từ lúc lúc còn nhỏ, cha mẹ đã định hôn cho đệ rồi.
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Đã mười mấy năm rồi, ngươi còn tìm cái gì nữa? Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, vị cô nương đó nếu như vẫn còn sống , ta chắc chắn là cô ấy cũng đã xuất giá rồi.
Lục Thất vẫn ôn hòa đáp lại:
- Đệ cũng biết rằng khả năng đó cũng có thể xảy ra, nhưng lúc cha mẹ sinh thời luôn nhớ mãi không quên chuyện này, cũng đã từng phái người tới kinh thành để tìm kiếm tin tức nhưng vẫn bặt vô âm tín, trong khi đó đệ lại không biết gì, chỉ sau khi từ chiến trận trở về mới được di nương kể lại.
Cô gái che mặt ngạc nhiên hỏi lại:
- Từ nhỏ đã được định hôn mà người lại không biết hay sao?
Sắc mặt của Lục Thất chợt ảm đạm, hắn buồn rầu đáp lại:
- Đệ thực sự không hề biết chuyện này, nghe nói vị hôn thê đó của đệ là một người câm, cho nên mẹ đệ đã từng có ý định hủy hôn đồng thời giấu kín không cho đệ hay chuyện này, nhưng cha đệ lại vì chuyện này mà luôn canh cánh trong lòng, trước lúc lâm trung cha đệ đã nói lại với di nương rồi ra đi trong sự day dứt, hối hận. Đệ là con trai của họ, không biết thì thôi nhưng nếu đã biết thì không thể nào xem như chưa từng nghe qua. Đây cũng chính là di nguyện của cha đệ trước lúc lâm trung, đệ sẽ nhất định cố gắng hết sức để tìm được nàng ấy. Nếu như nàng ấy đã xuất giá thì đệ chỉ còn cách là từ bỏ nhưng nếu như nàng ấy vẫn còn chưa thành thân, thì đệ nhất định sẽ thành thân với nàng ấy, rồi cả hai sẽ về bái tế phụ thân.
Cô gái che mặt trầm tư:
- Thì ra vị hôn thê của ngươi là một người câm, chẳng trách mẹ ngươi lại có ý định hủy hôn, nhưng ta vẫn cho rằng ngươi không nên tìm nữa, nếu như tìm thấy vị hôn thê kia, nếu được gả cho ai đó rồi thì coi như ngươi được giải thoát, còn nếu nàng ấy bị bán vào kỹ viện hoặc vẫn là một góa phụ thì chẳng phải là đã làm khó ngươi rồi hay sao?
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
16 chương
138 chương
187 chương
9 chương
10 chương