Liên tiếp hai đêm sau đó Diêm Mặc quả thật đều đến, vẫn là Chử Thanh Huy đau lòng hắn ở trong cung túc trực tối đến lại chạy hơn trăm dặm không được nghỉ ngơi, mới để hắn đừng đến nữa đợi ngày hưu mộc hãy đến. Tháng bảy, võ tướng đóng giữ biên cương hồi kinh báo cáo có vài vị mang theo gia quyến về kinh, các nữ quyến nhập cung thỉnh an hoàng hậu, trong hạ cung lại náo nhiệt không ngớt. Trong đó có một vị phu nhân Trấn Tây tướng quân Tần tướng quân, nghe nói năm xưa lúc vẫn còn là khuê nữ có quen biết với hoàng hậu, luận bối phận thì là biểu muội của hoàng đế, bà cũng mang theo nữ nhi vào cung, tính ra Tần cô nương đó chính là biểu muội cách mấy tầng của Chử Thanh Huy. Nàng nghe hoàng hậu nói biết thân thể Tần phu nhân gầy yếu không thể bôn ba đường dài, những năm qua chưa từng về kinh, vị Tần cô nương đó luôn bồi bên cạnh bà, từ khi sinh ra đã nuôi dưỡng ở biên cương bây giờ đã đến tuổi nên suy xét đến việc chung thân đại sự vì thế cả gia đình mới trở về. Trước khi gặp Tần cô nương, trong lòng Chử Thanh Huy tưởng tượng đó là một người có dáng vẻ hiên ngang không kém Trấn Tây tướng quân, không nghĩ khi gặp mặt rồi mới biết thiếu nữ mảnh khảnh đó tính cách có chút yên lặng, nhưng hành sự lại vô cùng chu toàn. Nàng ngồi bên cạnh hoàng hậu tò mò đánh giá Tần cô nương và Tần phu nhân, lòng nghĩ tướng mạo của vị cô nương này may là giống nương của nàng ấy, nếu giống Tần tướng quân vậy thì quá khủng khiếp rồi, vị tướng quân đó to lớn mạnh mẽ nhưng được nhiều người biết đến, nghe nói vì vậy mà có một tên gọi đùa là hùng hạt tử (ý chỉ gấu mù). Nếu không nhắc người bên cạnh tuyệt đối không nghĩ đến, ngoại hình Tần tướng quân thô kệch như thế lại có một vị phu nhân mỹ mạo nhỏ nhắn yếu ớt đến vậy, hai người đứng cùng một chỗ hình tượng có thể nói là khác biệt một trời một vực. Tần phu nhân trò chuyện cùng hoàng hậu, giữa chừng có nhắc đến Thái hoàng Thái hậu đã thệ (ý chỉ đã mất), nhiều lần rơi lệ. Vành mắt hoàng hậu cũng đỏ lên, hai người ngồi cùng một chỗ,đàm luận chuyện xưa, dường như đang trở về mười mấy năm trước. Tần phu nhân chuyển mắt nhìn Tần cô nương lưng eo thẳng đứng, dáng vẻ đoan trang ngồi trên tú đôn, rũ mi mắt không nói gì giống như đang tĩnh tâm mặc kệ việc đời, chỉ là thỉnh thoảng lông mi khẽ run, tầm mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn Tần phu nhân, làm cho người ta biết đây là đứa trẻ ngoan hiếu thảo hiểu chuyện, không khỏi yêu thích nhiều thêm vài phần, cũng không thể để Tần phu nhân tiếp tục khóc mãi tránh phải việc khóc làm hại thân thể, liền nói: “Còn chưa biết quý danh của tiểu cô nương là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” Tần phu nhân vội lau nước mắt, “Tên Hàm Quân, năm nay mười bốn rồi, Hàm Quân, mau khấu đầu nương nương.” Vừa rồi vào trong đã làm lễ rồi, hoàng hậu khẽ cười khoác tay, “Không cần đa lễ, ta trông tướng mạo đứa trẻ này thật giống muội, tính cách lại vững vàng, ngày sau nhất định sẽ có nhiều nhà cầu thân.” “Nương nương coi trọng nàng rồi, từ nhỏ trưởng thành ở ngoài rất cẩu thả, sánh không được với các quý nữ trong kinh. Ta không cầu nàng gã vào cao môn, chỉ cần một đời suông sẻ là được.” Bản thân tính cách Tần phu nhân cũng không phải là người ham mê giàu sang, nếu không với thân phận của bà, lúc đầu cũng sẽ không cam tâm tình nguyện gả cho một người thô kệch như Tần tướng quân. Hoàng hậu cười nói: “Ta vừa gặp tiểu cô nương đã thích, hôn sự của nàng không thiếu được muốn lắm mồm quan tâm. Muội không thường ở trong kinh không hiểu tình hình những thanh niên tài tuấn bây giờ, không ngại thường vào cung bồi ta, hai người chúng ta thương thảo kỹ càng, nếu thảo luận ra kết quả ta sẽ bảo bệ hạ tứ hôn, muội thấy thế nào?” Tần phu nhân vui vẻ ra mặt, vội dẫn Hàm Quân quỳ xuống tạ ân. Hoàng hậu làm như vậy, tuy có vài phần ý nghĩ ban ân lôi kéo lòng người nhưng suy cho cùng vẫn là nhớ đến lòng trung của Tần tướng quân và tình nghĩa với Tần phu nhân, thấy Tần phu nhân xúc động như vậy vội cho người đỡ dậy, lại nhìn Chử Thanh Huy nói: “Ta cùng phu nhân nói chuyện, tiểu cô nương các con chắc là không có hứng thú nghe, bằng không con giúp mẫu hậu tận sức tiếp đãi, bồi Tần cô nương đi xem xung quanh, như thế nào?” Chử Thanh Huy đương nhiên không có ý kiến, tươi cười đầy mặt: “Cực kỳ vui lòng.” Tần Hàm Quân khẽ liếc nhìn Tần phu nhân, cũng đứng dậy. Tần phu nhân kéo tay nàng ấy dặn dò vài câu, muốn nàng ấy phải đi theo công chúa đừng quên quy củ trong cung, lúc này mới thả người đi. Đại Mạc Tây Bắc cát vàng đầy trời, ngay cả nguồn nước cũng khó có thể thấy được. Mà ở Hạ cung thì dựa núi kề nước, năm bước gặp đình mười bước thấy cầu, còn có trăm mẫu ruộng sen liền nhau không ngớt, phong cảnh hai nơi hoàn toàn không giống nhau. Tần Hàm Quân đi bên cạnh công chúa, đi trên hành lang gấp khúc, tuy cẩn thận khắc chế không dám ngắm nhìn xung quanh nhưng thấy sắc xanh khắp nơi đôi mắt vẫn nhịn không được càng mở càng lớn, đến khi nhìn thấy một con chim phỉ thúy đứng ở trên cành sen như một mũi tên tha một con cá nhỏ từ trong nước lên, càng kinh ngạc che miệng. Chử Thanh Huy thầm nhìn nàng ấy, vốn còn cho rằng biểu muội yên lặng này không hợp ở chung bây giờ thấy biểu hiện này của biểu muội trong phút chốc có cảm giác thân quen của người đồng trang lứa, cũng không thể hiện vẻ đoan trang nữa, cười nói: “Bên ngoài trời nóng đến cung ta ngồi một chút đi, chỗ ta cũng có một mảnh ruộng sen nhỏ nữa.” Tần Hàm Quân vội cúi đầu phúc thân, “Vâng.” Vượt qua một đoạn hành lan dài, nhìn thấy đối diện vài tên nội thị vây quanh hai người đi đến là Thái tử cùng Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử từ xa nhìn thấy Chử Thanh Huy, liền vui mừng chạy đến, “A tỷ!” Chử Thanh Huy lau mồ hôi cho hắn, “Đệ và ca ca muốn đến cung mẫu hậu?” Chử Tuân liên tục gật đầu, lại nhìn Tần Hàm Quân đã hành lễ bên cạnh, tò mò hỏi: “Vị tỷ tỷ này là ai?” “Là đại cô nương của phủ Trấn Tây tướng quân, luận bối phận cũng là biểu tỷ của đệ đó.” Chử Thanh Huy giới thiệu sơ qua cho hai người. “Ơ?” Chử Tuân tò mò đi quanh Tần Hàm Quân một vòng, “Vị biểu tỷ này thật xinh đẹp.” Tần Hàm Quân nghe xong, chỉ cúi đầu càng thấp hơn. Thái tử đã đi đến trước mặt, nghe thấy lời này thì liếc nhìn tiểu đệ một cái, Chử Tuân lập tức le lưỡi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn. Thái tử nhìn Chử Thanh Huy, nói: “Trời nóng cẩn thận bị cảm nắng, nhanh chóng hồi cung.” Chử Tuân sợ vị huynh trưởng này, nhưng Chử Thanh Huy không sợ chút nào, lập tức cười tủm tỉm nói: “Bánh hạt sen hôm trước ca ca còn có không? Nếu có thì có thể đưa cho muội một ít, chỗ muội muội có khách này.” “Không thiếu phần muội đâu.” Thái tử lắc đầu, lại thúc giục: “Đi đi.” Khi Chử Thanh Huy cùng Tầm Hàm Quân chia sẻ bánh hạt sen, tình cảm khuê mật của hai vị cô nương cứ thế mà lập nên. Nàng phát hiện Tần Hàm Quân nhìn thì im lìm như thế, thực ra chỉ là ít nói lại tuân thủ đúng mực lễ nghi, trông có vẻ xa cách lạnh lùng, một khi tiếp xúc rồi mới biết đó chính là tính cách thật. Từ nhỏ bạn bè hợp tính với nàng không nhiều cộng thêm không có tỷ muội ruột, nói đến người đồng trang lứa cũng chỉ có Lâm Chỉ Lan, bây giờ lại nhiều thêm một người hợp tính trong lòng có vài phần trông ngóng, lúc cho người đưa đi còn luôn muốn biểu muội thường xuyên vào cung cùng chơi đùa. Võ tướng hồi kinh, trong hạ cung còn có một buổi thịnh yến — — đại hội diễn võ. Trước một ngày, Diêm Mặc nhận được ý chỉ của hoàng đế, mang trong cung theo một tốp thị vệ trẻ tuổi đến hạ cung, vừa là bảo vệ an toàn cũng để bọn họ mở mang tầm mắt. Giữa đêm, Diêm Mặc tuần tra xong bố trí võ trường đang chuẩn bị về cung nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn thấy cung điện không xa đèn đuốc còn sáng, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, chớp mắt liền ẩn giấu thân hình biến mất ở trong đêm đen. Số lần hắn đến hạ cung trong đêm, nếu chỉ là thoáng qua rồi đi ngược lại không ai biết được, một khi lưu lại sẽ khiến ám vệ phát giác được. Đế hậu cũng rất nhanh đã biết, mới đầu hoàng đế còn tức giận sau đó biết hắn vẫn có chừng mực, mỗi lần chỉ đứng ở bên ngoài chưa từng giẫm vào lôi trì một bước, lại có hoàng hậu bên cạnh khuyên giải mới bóp mũi làm như không thấy. Lần này thời gian đến sớm hơn những lần trước, Chử Thanh Huy vừa tắm gội xong, lắc lư đôi chân, y phục mỏng manh ngồi ở bên giường được cung nhân lau tóc cho nàng. Đôi chân đó trắng nõn tinh tế, đáng yêu như được băng tuyết khắc thành, mười ngón chân mượt mà xinh xắn, trên đầu ngón tay còn mang theo chút phấn hồng, từ đầu đến cuối Diêm Mặc chỉ liếc nhìn qua khe cửa sổ khép kín lập tức dời mắt đi, đứng tại chỗ điều hòa hơi thở xong nhấc người nhảy lên mái nhà yên tĩnh chờ đợi. Bên trong điện, người hầu hạ lục tục lui xuống, Chử Thanh Huy đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động bên ngoài. Từ lúc tổ chim trên cây bị chuyển đi, ban ngày đêm khuya quả thật yên tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không có lúc nghe lầm, trước mắt vừa nghe đã biết là Diêm Mặc đến rồi. Tuy lấy làm lạ vì sao hôm nay hắn lại đến, nhưng Chử Thanh Huy vẫn vui vẻ chạy đi mở cửa sổ, “Ngươi đến rồi.” Diêm Mặc thấy nàng vẫn còn mặc y sam vừa rồi, mày hơi chau, Chử Thanh Huy không đợi hắn nói chuyện, vội nói: “Biết rồi biết rồi, ta đi mặc ngoại bào ngay, vừa rồi chạy vội quá nhất thời quên mất mà thôi.” Nàng đi rất nhanh rồi trở lại, lẩm bẩm trong miệng: “Mỗi lần tiên sinh thấy ta vừa mở miệng là muốn giáo huấn, thật là xem ta thành học trò của ngươi rồi không?” Thực tế không phải như vậy, chỉ khi Diêm Mặc ở trước mặt nàng mặt mới lộ ra chút biểu tình miệng cũng sẽ nói nhiều hơn vài câu, nếu thật sự đối với học trò e rằng cả ngày hắn không nói câu nào cả mày cũng không thèm động. Nghe thấy lời càu nhàu của Chử Thanh Huy, hắn nghiêm túc nghĩ, nói: “Không phải học trò.” Chử Thanh Huy liếc nhìn hắn, trong mắt chứa vài phần giận dữ, “Dáng vẻ nhăn mày của tiên sinh còn nghiêm hơn cô cô dẫn dạy, mỗi lần cô cô nhíu mày ta biết là nàng lại muốn phạt ta rồi. Còn không phải học sinh, vậy là cái gì? Hừ, tiên sinh đã đồng ý với ta rồi, sau này không thể giáo huấn ta như vậy cũng không thể đánh tay ta, không phải quên rồi.” “Không quên, sau này nàng giáo huấn, ta nghe.” Diêm Mặc nói. Chử Thanh Huy hơi ngẩn người, ngước mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của Diêm Mặc, không khỏi vui vẻ chống lấy cằm, khuỷu tay chống trên bệ cửa sổ, cười nói: “Ta giáo huấn tiên sinh, vậy ta có phải trở thành tiên sinh của tiên sinh rồi không?” “Là phu nhân.” Giọng hắn nói lời này không lớn nhưng lại bay vào trong tai Chử Thanh Huy một cách rõ ràng, làm cho ý cười trên mặt nàng cứng lại trong chốc lát còn không đợi phản ứng lại vành tai đã đỏ ửng, giọng nói biến mất, ngắt ngứ nửa ngày nói không thành câu. Diêm Mặc chỉ nhìn nàng. Chử Thanh Huy bị hắn nhìn đến mức xấu hổ giậm chân nói: “Ai là phu nhân của ngươi, đừng gọi lung tung.” Diêm Mặc lại gật đầu, “Không sai, còn có hai mươi chín ngày.” Hắn không nói rõ Chử Thanh Huy vẫn hiểu được, hai mươi chín ngày mà hắn nói chính là khoảng cách đến ngày hai người thành thân. Nghe ý hắn nói, giống như bây giờ không thể gọi phu nhân, sau khi thành thân ngược lại có thể quang minh chính đại mà gọi. Mặt nàng phát bỏng, cứng miệng nói: “Ngươi muốn gọi cứ gọi, đáp hay không là việc của ta.” “Được, sau khi thành thân gọi phu nhân là được.” Diêm Mặc biết nghe lời phải. Chử Thanh Huy trừng mắt há miệng nhìn hắn, quả thật muốn quên rồi, người này vốn là người ngôn từ bất thiện mà. Nàng cắn môi ra sức nghĩ, nghĩ không ra lời có thể nói thắng, chỉ có thể duỗi tay đẩy trên ngực hắn, nổi tính trẻ con nói: “Ngươi đi nhanh đi, ta không nói chuyện với ngươi nữa.” “Nghỉ ngơi sớm chút.” Diêm Mặc đứng tại chỗ không động, chuẩn bị giống như mấy lần trước, ở ngoài cửa sổ nhìn nàng vào ngủ. Chử Thanh Huy lại đóng cửa sổ đi, trốn sau cửa sổ, sờ gương mặt đỏ hồng của mình. Một lúc sau mới rầy rà giả vờ như không để ý hé cánh cửa sổ ra một khe hở nhỏ, để người đứng bên ngoài có thể nhìn thấy mình, lúc này mới đi ngủ.