Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng
Chương 15 : • Chương 15
Một góc sâu thẳm nào đó trong tim cô cất giữ một bí mật, sâu kín tới nỗi bản thân cô cũng chẳng hề phát giác. ———
Phiên tòa tuyên phán Lý Tự Lực mở đúng kỳ hạn. Vì có nhân chứng xác thực, đồng thời không chịu được áp lực, cuối cùng, Trương Tiểu Vy thừa nhận ban đầu đã khai man, tội danh cố ý giết người của Lý Tự Lực không được thành lập.
Vừa ra khỏi Toà án, Nam Cẩn đã nhận được điện thoại của Dư Tư Thừa. Anh không tới dự phiên toà, song vừa hay có mặt tại bãi đỗ xe, dường như là đặc biệt đến đợi cô.
“Cảm ơn cô, luật sư Nam.” Dư Tư Thừa bắt tay cô, thái độ rất nghiêm túc như đang đàm phán công việc.
“Việc tôi nên làm.” Nam Cẩn đáp.
“Cuối tuần cô rảnh chứ? Tôi sắp xếp một buổi chúc mừng, chính thức cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”
“Có cần thiết không?” Nam Cẩn nói, “Anh đã trả phí cho tôi rồi.”
“Gọi cả Nam Dụ và Diệp Phi tới nữa, hy vọng cô không từ chối.”
Nam Cẩn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Từ khi cô chuyển khỏi nhà Tiêu Xuyên, tiếp xúc giữa cô với bọn họ lại càng thêm ít. Ngoài hỏi thăm tiến triển vụ án qua điện thoại, Dư Tư Thừa không còn cười đùa như khi trước nữa. Nam Cẩn vẫn chưa kịp thích ứng với kiểu nghiêm túc này của anh, nhất thời không tìm ra lý do từ chối thích đáng.
Dư Tư Thừa: “Quyết định vậy đi. Tôi sẽ gửi địa điểm và thời gian cho cô sau, phía Diệp Phi tôi sẽ đến thông báo.”
“Tôi chưa chắc đã tới.” Nam Cẩn ngồi vào xe mình, vẫy tay với anh, “Xem tình hình khi đó rồi tính sau. Tạm biệt.”
Tối ngày thứ Sáu, cô nhận được tin nhắn của Dư Tư Thừa. Thời gian sắp xếp vào chiều tối thứ Bảy, địa điểm chính tại Hoài Viên.
Nam Cẩn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc mới bấm số. Đối phương rất nhanh đã nhận cuộc gọi, song đầu kia ồn ào, người đó không thể không nhấc cao giọng nói: “Chị, có việc gì?”
“Tối mai em cũng đến Hoài Viên dùng bữa?”
“Vâng, Diệp Phi bảo em là Dư thiếu mời.” Nam Dụ tò mò, “Chị, sao chị cũng thân thiết với vị họ Dư đó thế?”
“Vì công việc.” Nam Cẩn không muốn giải thích quá nhiều, hỏi tiếp, “Diệp Phi, thường chơi cùng Dư Tư Thừa?”
Đây mới là việc cô để ý vì sợ rằng Diệp Phi cũng không phải người đơn giản, Nam Dụ theo anh ta sẽ khó tránh khỏi thiệt thòi.
Nam Dụ lập tức hồi đáp: “Chắc không đâu. Em nghe anh ấy bảo rất lâu rồi không tụ họp, khó khăn lắm mới hẹn được một bữa cơm chung.”
Bấy giờ Nam Cẩn mới có chút an tâm.
Vừa kết thúc cuộc gọi với Nam Dụ, Dư Tư Thừa đã gọi đến.
Anh ấy xác nhận với cô: “Luật sư Nam, nhận được tin nhắn chưa? Ngày mai chắc cô đến được chứ?” Như sợ cô từ chối, anh đặc biệt nhấn mạnh: “Chỉ là một bữa cơm đơn giản, nếu cô không tới thì chi bằng hủy đi.”
“Thế này có tính là anh đang uy hiếp tôi không?” Nam Cẩn hết nói nổi, ngập ngừng mấy giây mới đáp: “Được rồi. Tôi đi.”
Dư Tư Thừa nhận được câu trả lời mới thỏa mãn ngắt cuộc gọi, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Ca, anh thực không tham gia?”
Tiêu Xuyên đang cúi đầu đọc báo, đáp gọn: “Tôi không đi, cô ấy mới được tự nhiên.”
“Anh nói Nam Cẩn à?” Dư Tư Thừa cười hi hi, chúi người đến hóng hớt, “Ca, anh còn chưa thu phục được cô ấy?”
Tiêu Xuyên vẫn không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi vặn một câu: “Tôi có nói sẽ làm vậy sao?”
“Kẻ mù cũng nhìn ra được mà.” Dư Tư Thừa tiếp tục cợt nhả.
Tiêu Xuyên không buồn tiếp chuyện.
Khi anh im lặng luôn khiến người ta nhìn không thấu. Có điều, Dư Tư Thừa đã quen rồi, anh ấy châm điếu thuốc, hít mấy hơi mới lại cố ý hỏi: “Vậy ngày mai ăn cơm xong, có cần em gọi điện báo cáo tình hình không?”
Khuôn mặt còn không giấu nổi ý cười gian xảo. Quả nhiên, Tiêu Xuyên cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, từ tốn phun ra hai chữ: “Nhiều chuyện.”
Tuy nói vậy, song ngày hôm sau, khi đã kết thúc bữa cơm, Dư Tư Thừa vẫn lập tức gọi điện cho Tiêu Xuyên.
“Mọi thứ đều tốt. Nhưng chắc dạo gần đây công việc bận rộn, chị dâu gầy hơn chút chút.”
“Cậu gọi ai là chị dâu?” Không nghe ra Tiêu Xuyên đang vui hay giận.
Dư Tư Thừa cười khan hai tiếng: “Sớm muộn ngày đó cũng đến mà, luyện tập trước cho quen miệng.” Ngừng một chút anh ấy mới lại nói tiếp: “Có điều anh nói đúng thật, anh không ở đó, thái độ của chị dâu với em cũng hòa hoãn hơn nhiều. …Ca, em vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc anh đắc tội chị dâu khi nào nhỉ? Hại bọn em cũng bị giận cá chém thớt, oan uổng chết nên được.”
Bữa tối Dư Tư Thừa có uống chút rượu, vốn chỉ định trêu chọc anh mấy câu, ai ngờ đầu kia điện thoại im phăng phắc. Anh ấy còn phải nhìn màn hình điện thoại xác nhận, rõ ràng đầu kia không ngắt máy, nhưng sao lại im lặng như tờ thế?
“Ca?” Anh ấy gọi một tiếng.
“Không còn gì nữa thì bận việc của cậu đi.” Tiêu Xuyên bình thản ném lại một câu rồi tắt máy.
Tiêu Xuyên vừa buông điện thoại xuống bàn trà, phía cửa bỗng truyền đến động tĩnh. Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, một cụ già quắc thước được người giúp việc dẫn vào phòng.
“Sao mặt mũi cau có thế?” Cụ già nhìn Tiêu Xuyên, rất tự nhiên thoải mái ngồi xuống đối diện anh, hào hứng nói, “Ta hiếm hoi mới ra ngoài một chuyến, mà con chào đón ta bằng bộ mặt này?”
“Không có, ngài nghĩ nhiều rồi.” Tiêu Xuyên cũng cười, đích thân rót nước pha trà cho ông cụ, “Cửu thúc công thưởng trà xem sao?”
Cửu thúc công mở nắp chén trà, đưa lên mũi ngửi, cất tiếng hỏi lơ đãng: “Nghe nói con dẹp xong Uông Lão Tứ của Thành Bắc rồi?”
“Vâng.”
“Cuối cùng con vẫn ra tay.” Cửu thúc công nhìn Tiêu Xuyên, chậm rãi nói, “Đã mấy năm rồi ta không thấy con quyết tuyệt như thế.”
Lời này không biết là đang khen ngợi hay chê trách, Tiêu Xuyên không bày tỏ thái độ, chỉ điềm tĩnh hồi đáp: “Ông ta làm chuyện quá đáng thì phải biết trả giá.”
Cửu thúc công cười ha ha: “Ta nghe nói, lần này con ra tay là vì một người phụ nữ? Ta nhìn con trưởng thành, hiểu rõ tính cách, tác phong của con. Chỉ là mấy năm nay thấy con đều im lặng ít khi lộ diện, mọi chuyện đều giao cho người thân tín, ta còn tưởng con cũng giống ông già này bắt đầu tu thân dưỡng tính, hoặc giả qua mấy năm nữa sẽ rửa tay gác kiếm ấy chứ. Kết quả, hiện tại vì một người phụ nữ, con lại quay về dáng vẻ của bảy , tám năm trước. Con đừng cười chê lão già như ta còn thích lo chuyện bao đồng, hôm nay ta đến đây là vì muốn biết, người phụ nữ thế nào xứng để con làm vậy.”
Trong lúc Cửu thúc công nói chuyện, Tiêu Xuyên lặng lẽ rót thêm trà cho ông cụ. Đoạn, anh đặt chiếc ấm tử sa xuống, lau bàn tay rồi mới nâng đôi mắt thâm trầm nhìn Cửu thúc công: “Chỉ là những tin đồn bát nháo thôi. Suốt chục năm, Lão Tứ đã làm ra không ít chuyện, con chỉ không muốn tính toán với lão ta. Mọi người đều chỉ vì kiếm miếng cơm, không muốn làm khó lẫn nhau. Chú nói phải không?”
Cửu thúc công gật gù.
“Chú cũng nói rồi đó, mấy năm gần đây con gần như không quản nhiều việc. Có lẽ cũng chính vì thế mới có người cho rằng đã đến lúc chúng phải hành động rồi đây.” Tiêu Xuyên nhàn tản vươn một ngón tay móc vào chiếc ấm tử sa, ngữ khí cũng nhàn nhã y hệt, khóe môi hàm chứa ý cười lạnh lẽo, “Việc đám người Thành Bắc đó làm ra đã động tới cực hạn của con. Vừa hay đúng lúc, có thể nhân cơ hội này xử gọn, con thấy chẳng có gì là không tốt. Chú thấy sao?”
Thần sắc Tiêu Xuyên bình đạm, mỗi lời nói ra đều không một khẽ hở, thể hiện rõ thái độ tôn trọng bề trên. Cửu thúc công tuy không biểu thái song lại thầm thở dài trong lòng.
Ông ta đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, bình thường chẳng mấy khi lộ diện, lần này ra ngoài là được người ta nhờ vả.
Có người chứng kiến chỉ trong một đêm Thành Bắc đã biến thành hoang tàn, khó lòng tránh khỏi hoang mang lo lắng, cho nên nhờ ông ta đi làm thuyết khách, thuận tiện dò thám hành động tiếp theo của Tiêu Xuyên, liệu anh có tiếp tục tính sổ hay không. Ban nãy Tiêu Xuyên nói không sai, mấy năm liền anh đều ẩn thân, khiến kẻ khác nghĩ rằng thời cơ đã đến. Những chuyện lén lút sau lưng tưởng rằng anh không còn tâm sức để quản nữa, nhưng hiện tại mới phát hiện, hóa ra anh chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện mà thôi.
Gia nghiệp nhiều năm của Uông Lão Tứ bị hủy sạch trong một đêm khiến ai ai cũng nơm nớp lo sợ.
Tiêu Xuyên vẫn là Tiêu Xuyên ngày đó.
Trong “vòng tròn” đen tối nhất của thành phố Nghi, cái tên này chính là một truyền kỳ. Còn sự tồn tại của người mang cái tên ấy không khác nào một vị Thần.
Kết thúc một tuần trà, Cửu thúc công ngồi xe rời đi.
Mưa đêm lất phất, từng giọt mưa bay nghiêng dưới ánh đèn đường vàng lấp lánh như từng chiếc kim mong manh. Dường như mùa thu năm nay mưa đặc biệt nhiều, độ ấm cũng thấp hơn so với mọi năm. Lá cây ngô đồng ngoài quán trà rụng đầy trên nền đất, thấm đẫm nước mưa tạo thành lớp đệm dày bên lề đường, thỉnh thoảng có người đi bộ che ô giẵm lên tạo thành những âm thanh lép bép.
Dáng người yêu kiều thướt tha bước ra khỏi góc khuất, lặng lẽ tiến lại gần Tiêu Xuyên, khẽ khàng cất tiếng: “Cửu thúc công đi rồi?”
Tiêu Xuyên dập tắt nửa điếu thuốc chưa cháy hết, ném vào thùng rác bên cạnh. Anh nhìn hướng chiếc xe biến mất, cười lạnh: “Lão hồ ly.”
“Ông ấy hiếm khi ra ngoài, luôn tưởng rằng bản thân còn có thể ban ơn cho người khác. Anh chỉ mời ông ấy hai chén trà liệu có phải không được nể mặt lắm hay không?”
“Dù sao cũng là trưởng bối, ông ta muốn ban ơn, tôi tất nhiên sẽ không để ông ta mất mặt. Đám người đó còn kém xa Uông Lão Tứ, tạm thời không đáng để chúng ta động tay.”
Lâm Diệu cười nhạo báng: “Xem ra, lão nhân gia ấy chuyến này phí công vô ích rồi?”
Tiêu Xuyên cười nhạt, kéo cửa ngồi vào xe.
Lâm Diệu vẫn đứng nguyên tại chỗ. Đây là thói quen, cũng là quy định, cô ta sẽ đứng tiễn anh rồi mới quay về. Song chiếc xe không đi ngay, mà cửa kính sau dần hạ xuống.
Tiêu Xuyên bỗng hỏi: “Nghe nói lần trước cô đến tìm tôi, có việc gì hệ trọng?”
Sóng mắt Lâm Diệu khẽ động như đang hồi tưởng lại điều gì mới cười nói: “Không có. Ngày hôm đó em ở khu lận cận giải quyết chút việc, tiện đường muốn đến thăm anh, nhưng anh không có nhà.”
Tiêu Xuyên im lặng nhìn, cô ta chỉ đành nói tiếp: “Tuy anh không có nhà nhưng vừa hay gặp Nam Cẩn xách hành lý rời đi, em liền thuận tiện làm tài xế taxi đừng cô ấy về.”
“Ừm.” Tiêu Xuyên gật đầu, “Mưa rồi, cô cũng đừng đứng bên ngoài nữa, mau về đi.”
“Em biết rồi.” Lâm Diệu vẫn duy trì nụ cười mỉm.
Mãi cho đến khi chiếc xe rẽ quặt, ánh đèn đỏ của đuôi xe hoàn toàn biến mất trong làn mưa mông lung, Lâm Diệu mới gạt lớp nước mưa trên chiếc áo khoác gió, quay người đi vào bên trong.
Quán trà này là sản nghiệp tư nhân của cô ta, dùng số tiền nhàn rỗi mua lại từ một người bạn. Bình thường cô ta hay quản lý mấy nơi dùng cho việc ăn chơi giải trí, phần lớn đều gặp những khuôn mặt nhậu nhẹt be bét, nhìn nhiều rồi cũng sinh chán ghét. Do vậy, khi có người muốn chuyển nhượng quán trà này, Lâm Diệu lập tức mua lại.
Tuy công việc bề bộn, gần như không có thời gian để ý tới việc làm ăn ở đây, song quán có vị trí đắc địa, nằm ngay trên giải trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, nhưng rất thanh tịnh, yên tĩnh. Lâu dần, việc kinh doanh cũng đi vào ổn định, có rất nhiều khách quen thường xuyên tới đây dùng trà, thưởng trà. Tuy không kiếm được bao nhiêu, song đủ để sống qua ngày.
Lâm Diệu quay về gian phòng nghỉ, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ mang tới một đĩa hoa quả tươi ngon.
Lâm Bân ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế sofa hồng trắc vừa nghe điện thoại vừa chỉ huy phục vụ đặt đĩa hoa quả xuống trước mặt. Đầu bên kia điện thoại có lẽ là một cô gái mới vào đời, căn bản không chống chọi được kẻ mồm miệng tép nhảy như Lâm Bân, anh ta mới nói đại mấy câu, cô gái đã bị chọc cười đến là vui vẻ. Lực xuyên thấu của thanh âm cao vút rất mạnh, Lâm Diệu đứng một bên mà cũng nghe rõ mồn một.
Lâm Bân cũng đang cười, anh ta dùng que xiên miếng táo, vừa định cho vào miệng bất chợt bị Lâm Diệu cướp phăng điện thoại, ngắt cuộc gọi, ném sang một bên, đá một phát lên chân Lâm Bân không chút khách khí, cau mày quở mắng: “Ngồi cũng không ra thể thống!”
Lâm Bân suýt xoa rụt chân lại, ngồi ngay ngắn mới nhướng mày nhìn cô ta: “Chị, tâm trạng không tốt cũng đừng giận cá chém thớt chứ! Ai, có thể trả điện thoại cho em không? Em đang nói chuyện vui.”
“Cậu ít trêu ghẹo đám đàn bà, tâm trạng tôi sẽ tốt lên rất nhiều.” Lâm Diệu lườm xéo anh ta, hỏi: “Muộn rồi còn chạy đến đây làm gì?”
“Qua đây thăm chị chứ sao.” Anh ta lại cắn một miếng táo, vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Em đến đây lâu rồi, nhưng nghe nói có khách quý đến. Ai thế? Tiêu Xuyên?”
“Cái tên đó là để cậu gọi?”
“Tên không để gọi thì để làm gì?” Lâm Bân cợt nhả, “Hồi trước em còn làm trong công ty chị, tất nhiên sẽ gọi một tiếng Tiêu tiên sinh theo quy tắc. Hiện tại em bị sa thải rồi, thích gọi sao thì gọi, quản được chắc?”
Lâm Diệu mặc kệ anh ta, ngồi xuống chiếc sofa đơn bên cạnh.
Lâm Bân quan sát sắc mặt cô ta: “Em nghe phong thanh chị gần đây tính tình càng ngày càng hung dữ, cả ngày quát mắng cấp dưới. Hôm nay, người em trai này đến quan tâm chị một chút, nói xem, ai chọc ghẹo gì chị Diệu nhà mình vậy?”
Lâm Diệu càng nghe mặt càng sầm lại, không lên tiếng.
Lâm Bân nói tiếp: “Chị không nói em cũng biết. Bên ngoài đều đã đồn ầm cả lên rồi, nói Tiêu Xuyên nổi giận vì hồng nhan, chỉ vì thủ hạ của Uông Lão Tứ đã làm phiền đến người phụ nữ đó, kết quả là bị diệt sạch sau một đêm. Có phải là chuyện này không? Người phụ nữ kia rốt cuộc từ đâu mà ra? Sao bỗng nhiên lại trở thành người đàn bà của Tiêu Xuyên?”
“Cậu hóng hớt thật đấy.” Lâm Diệu cười lạnh.
“Chẳng phải đều là vì chị đó sao? Người phụ nữ kia là ai thế, sao lại đạp được chị xuống vậy?”
“Ăn nói vớ vẩn!”
“Em thấy Tiêu Xuyên cũng chỉ là một gã hồ đồ, chị si mê hắn suốt mấy bao nhiêu năm đúng là thiệt thòi. Tạm thời không nhắc đến người phụ nữ đó, cứ nói Tần Hoài trước đã. Tần Hoài là ai chứ? Là gián điệp của bọn cớm! Năm xưa Tiêu Xuyên để cô ta bên mình đã phá hỏng không biết bao nhiêu mối làm ăn và tiền bạc? Các người chẳng phải luôn miệng nói Tiêu tiên sinh lợi hại giống như một vị thần đó sao, là thần mà còn bị đàn bà chơi đến quay như chong chóng? Em thấy ấy mà,” Lâm Bân ngừng một chút, uống ngụm trà lấy hơi rồi nói tiếp: “Em thấy việc đúng nhất cả đời này của anh ta chính là hạ lệnh truy sát Tần Hoài.”
“Anh ấy không có.” Lâm Diệu đột ngột tiếp lời, rủ mắt như đang ngắm nhìn chiếc đĩa hoa quả tinh xảo.
“…Cái gì không có?” Lâm Bân ngẩn ra, “Mệnh lệnh năm đó chẳng phải do đích thân anh ta ban ra hay sao?”
Lâm Diệu cuối cùng nâng mắt, khuôn mặt dưới ánh đèn tiều tụy. Hiện tại cô ta ba mươi tuổi, song luôn sống trong hoàn cảnh phức tạp, ngày ngày tiếp xúc cùng khói thuốc. Người ta nói, đàn bà như hoa, nhưng đóa hoa có đẹp, có kiêu ngạo đến nhường nào cũng chẳng chống đỡ nổi, hoa nở rồi tàn chỉ trong một khắc, tàn lụi mới là số mệnh cuối cùng.
“Là anh ấy đích thân hạ lệnh.” Cô ta nói.
Khi đó, thân phận thực sự của Tần Hoài bị phát hiện, Tiêu Xuyên giận đùng đùng khóa cô trong phòng không cho ra ngoài nửa bước. Song không biết Tần Hoài đã dùng cách nào lại trốn được ra ngoài. Cũng chính vào lúc phẫn nộ ấy, Tiêu Xuyên đã đưa ra mệnh lệnh.
“…Thế nhưng, anh ấy đã hủy mệnh lệnh ngay sau đó.”
“Chị nói cái gì?” Lâm Bân trợn trừng mắt khó hiểu.
Lâm Diệu lại bắt đầu trầm mặc.
Chuyện quá khứ qua đi đã bao nhiêu năm, song cô ta vẫn nhớ mồn một như mới chỉ là ngày hôm qua. Bởi vì khi đó cô ta cũng có mặt, chứng khiến toàn bộ quá trình. Cô ta đã đi theo Tiêu Xuyên rất rất nhiều năm, nhưng đó là lần đầu tiên thấy anh nổi giận. Người đàn ông luôn giấu kín hỉ nộ ái ố chỉ vì một Tần Hoài mà biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Cô ta thực thấy anh rất xa lạ.
Tiêu Xuyên mà cô ta biết, một khi đã hạ lệnh sẽ không rút lại. Cô ta vốn tưởng chỉ là một người đàn bà mà thôi, hơn nữa còn là một người che giấu thân phận và mục đích để tiếp cận anh, cho dù có lấy mạng Tần Hoài cũng là lẽ thường tình.
Song cô ta không ngờ rằng, quyết định được đưa ra trong phút phẫn nộ đã bị anh hủy bỏ trong chớp nhoáng. Người làm việc ngập ngừng như thế đã không còn là Tiêu Xuyên mà cô ta quen biết nữa.
Cô ta khó tin đứng một bên chứng kiến tất cả, như đã làm ra quyết định sai nhầm nhất cuộc đời này, cho nên hiện tại mới sắp hối hận thế này đây.
Thực ra mọi chuyện khi đó vẫn còn kịp.
Những người được sai đi còn chưa đuổi kịp Tần Hoài, chỉ cần lập tức ngừng lại, mọi chuyện đều được cứu vãn.
……
Lâm Bân nhíu mày hỏi: “Nếu Tiêu Xuyên đã đổi ý, vì sao Tần Hoài vẫn chết?”
“…Bởi vì đám người phái đi hôm đó là người của tôi.” Lâm Diệu trả lời từng câu từng chữ.
Cô ta căn bản không quan tâm đến Lâm Bân đang sững sờ, chỉ nhắm mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh giá.
Có lẽ khi đó cô ta bị quỷ nhập mới dám tự ra lệnh sau lưng Tiêu Xuyên. Còn lúc ấy, cô ta chỉ cảm thấy may mắn, bởi người được phái đi là trợ thủ đắc lực nhất của cô ta.
Có những cơ hội ngàn năm mới có một lần. Cô ta biết rõ, một khi bỏ qua sẽ không bao giờ có lại được nữa.
Tuy cô ta là thân phụ nữ, nhưng đi theo Tiêu Xuyên lâu năm, có lẽ cũng đã lây nhiễm phong cách làm việc dứt khoát quyết tuyệt của anh. Cô ta chỉ nghĩ, cho dù mất đi người trợ thủ đắc lực nhất, cho dù giấu diếm Tiêu Xuyên, chịu sự mạo hiểm bị anh phát hiện cũng phải đạt được mục đích, diệt trừ hậu họa về sau.
Thật may mắn, về sau việc này không hề làm liên lụy đến cô ta. Mất đi Tần Hoài, dường như là đả kích lớn nhất trong suốt cuộc đời Tiêu Xuyên, thậm chí khiến anh mất luôn sự quyết đoán, lạnh lùng thường có. Anh chỉ quy cái chết của Tần Hoài lên người mình, chưa từng hoài nghi cô ta. Lâm Diệu cũng đã từng tưởng rằng đây sẽ là bí mật vĩnh viễn được chôn giấu, tuyệt đối sẽ không một ai biết được.
Song những lời cảnh cáo ngày đó của Dư Tư Thừa hiển nhiên biểu lộ rằng anh nắm được một chút chân tướng năm xưa. Điều này khiến Lâm Diệu kinh hồn. Chỉ là cô ta không hiểu, vì sao Dư Tư Thừa không nói với Tiêu Xuyên?
Cô ta không sợ, cũng chưa từng hối hận vì sự lựa chọn của bản thân, cho nên dù Tiêu Xuyên có lóc xương lột da, cô ta cũng không sợ hãi. Cũng chính bởi thế, lời cảnh cáo của Dư Tư Thừa chỉ khiến cô ta cảm thấy nực cười.
Lâm Bân thấy cô ta mãi không lên tiếng, hạ giọng thì thầm: “Chị, đây là chuyện lớn. Nếu để Tiêu Xuyên biết, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chị.”
“Vậy thì đã sao?” Thần sắc Lâm Diệu lãnh đạm và mệt mỏi, mất kiên nhẫn phất tay, “Cậu không còn việc gì thì về đi, đừng lúc nào cũng lượn lờ trước mặt tôi.”
Lâm Bân lúc này không dám làm trái lời cô chị, anh ta sờ cái đầu trọc lốc của mình, cắp mông rời khỏi quán.
Thời khắc này chính thức mở ra cuộc sống về đêm. Lâm Bân không về nhà mà tụ tập nhậu nhẹt cùng đám bạn bè. Không ngờ đám người này cũng thích hóng chuyện, uống say bèn nói tuồn tuột những tin tức mới đây.
Trong đó có một người bỗng đập mạnh xuống mặt bàn, hét lên một tiếng khinh thường: “Các người là cái thá gì! Tôi hỏi các người một câu, ai trong số này đã từng gặp được người đàn bà của Tiêu Xuyên?”
Quả nhiên mọi người im phăng phắc, có kẻ lập tức hỏi vặn lại: “Lẽ nào nhãi con gặp rồi?”
“Đâu chỉ là gặp! Tôi còn nói chuyện cùng cô ta nữa đấy!” Người đó hứng chí khoe khoang, cảm thán một câu, “Quả là rất xinh đẹp! Cả đời này tôi chưa gặp ai xinh đẹp như thế.”
Có người mắng chửi: “Cậu đắc ý ở đây thì được cái gì? Có đẹp nữa cũng là người của Tiêu Xuyên, chẳng có chút quan hệ nào với cậu.”
“Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nghĩ trong bụng thôi cũng không được chắc?” Có người cười nhạo.
Duy chỉ có Lâm Bân bỗng hỏi một câu: “Anh biết người phụ nữ đó tên gì không?”
Người đó ngập ngừng lúc lâu mới do dự đáp: “Hình như họ Nam, không nhớ rõ nữa, dù sao cũng là một họ hiếm. Nhưng cô ta là luật sư.” Khi đó hắn ta gây phiền phức cho Lưu Gia Mỹ đã nghe rõ chị ta gọi “Luật sư Nam”, nên hắn nắm chặt nghề nghiệp của Nam Cẩn.
Lâm Bân “Ồ” một tiếng rồi im lặng, để mặc bọn họ tiếp tục ồn ào.
Lâm Bân mất gần một tuần mới tìm hiểu được tình hình của Nam Cẩn.
Ngày hôm nay, anh ta phá lệ thức dậy trước 8 giờ sáng, lái xe thủ sẵn trước văn phòng luật, nửa vì hiếu kỳ, còn một nửa vì Lâm Diệu.
Tuy hành động năm đó của Lâm Diệu đối với Tần Hoài là vượt quá giới hạn, song Lâm Bân vẫn tán đồng cách làm ấy. Làm việc gì cũng phải quyết đoán, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuy không học nhiều chữ, song anh ta hiểu rõ hai câu nói này, đồng thời coi nó thành chuẩn tắc trong làm việc.
Lâm Diệu – chị anh ta, đã yêu Tiêu Xuyên không biết bao nhiêu năm trời, không có lý nào lại bị một người phụ nữ từ trên trời rơi xuống chiếm thế thượng phong, cướp đi mọi thứ quý báu của chị ấy được. Cho nên lần này mục đích của Lâm Bân là muốn do thám.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.。
Ai ngờ hôm nay Nam Cẩn đi muộn, anh ta sắp ngủ gật tới nơi mới nhìn được bóng hình đang chờ đợi.
Lâm Bân tức khắc xuống xe, đóng “phịch” cửa xe lại, sau đó đi thẳng về phía Nam Cẩn.
Hai người đi đối diện nhau. Anh ta cố ý đụng trúng Nam Cẩn.
Trong tay Nam Cẩn là cốc đồ uống nóng, gần một nửa chỗ nước theo động tác nghiêng người né tránh của cô đổ lên quần áo.
Lâm Bân vội cười nói: “Aiya ngại quá. Người đẹp, có bị bỏng không?”
Nam Cẩn chỉ liếc qua anh ta rồi tập trung cúi đầu tìm khăn giấy trong túi xách. Mãi cho tới khi lau khô vết nước trên ngực áo, cô mới nói: “Không sao.”
Cô chỉ coi anh ta như một người qua đường xa lạ, không muốn nói nhiều bèn lách người bước vào cánh cửa của tòa nhà làm việc.
Lâm Bân nở nụ cười nhạt, đút tay túi quần bước vào theo cô.
Anh ta rất ít khi đi đến những nơi làm việc cao cấp như vậy nên phong cách ăn mặc cũng không phù hợp nơi đây, chẳng mấy đã bị bảo vệ ngăn lại. Người bảo vệ khách khí nói: “Vị này, xin hỏi cậu đến tầng nào?”
Nam Cẩn đã đi tới cửa thang máy. Lâm Bân nhanh mắt nhìn mũi tên chỉ thị được dán trên bức tường, nói: “Tầng 5, công ty thiết kế Lâm Nguyên.”
“Vậy phiền cậu qua đây đăng kí lượt vào.”
“Phiền phức thế.” Lâm Bân mất kiên nhẫn vì thấy cánh cửa thang máy Nam Cẩn bước vào đang dần khép lại.
Anh ta phất tay: “Thôi khỏi, tôi thay đổi ý rồi, không lên đó nữa.”
Người bảo vệ nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi và cảnh giác.
Lâm Bân lắc lư rời khỏi đó.
Bầu trời âm u mưa lây phây, thời tiết này hợp nhất ở nhà ngủ nướng. Hôm nay anh ta vốn cũng chỉ muốn tận mắt nhìn Nam Cẩn, nếu mục đích đã đạt được thì về nhà làm một giấc trước đã rồi tính.
Ai ngờ còn chưa kịp lấy chìa khóa xe, bỗng có hai người thanh niên ăn mặc gọn gàng tươm tất chặn trước đầu xe. Lâm Bân sầm mặt, thầm trách bản thân quá lơ là. Quả nhiên, một trong hai người đó đưa một chiếc điện thoại cho anh ta, mặt không biểu cảm nói: “Nhận.”
Kiểu nói ra lệnh lạnh lùng này khiến Lâm Bân vô cùng khó chịu, song giờ phút này anh ta không dám manh động, vì cũng đại khái đoán được người bên kia điện thoại là ai. Anh ta chỉ còn cách nhận, đè nén giọng nói xuống thật thấp, “Alo” một tiếng.
Đối phương còn chưa mở lời mà trái tim anh ta đã tự động đập thình thịch vì căng thẳng. Đầu kia điện thoại im lặng tới đáng sợ, dù anh ta đang đứng trên con đường người xe nườm nượp mà như vẫn nghe rõ tiếng dòng điện lưu, từng chút từng chút một, càng giống như tiếng kêu của kim giây đồng hồ gấp gáp. Song qua một hồi, anh ta mới ý thức được đó là tiếng nhịp tim đập của chính mình.
“Gần đây làm việc ở đâu?” Chờ đợi lâu rất lâu, cuối cùng thanh âm trầm thấp, lạnh lùng ấy cũng vang lên.
Lâm Bân vô thức lắp ba lắp bắp, suýt chút đánh rơi điện thoại, chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng hồi đáp: “Không…Không có việc nào hẳn hoi…Chỉ ăn chơi cho qua ngày thôi ạ.”
“Rất lâu rồi không nhìn thấy cậu. Khi nào rảnh thì gọi cả Lâm Diệu tới đây tụ tập.”
Ngữ điệu của Tiêu Xuyên nhàn nhã như đang thực sự trò chuyện cùng người bạn đã lâu không gặp, song lại khiến sắc mặt Lâm Bân tái đi mấy phần.
Anh ta có tài đức gì? Khi trước Tiêu Xuyên còn chẳng thèm để mắt tới anh ta, hôm nay lại bảo anh ta cùng đi tụ tập?
Thời gian anh ta làm việc cùng Lâm Diệu không phải là ngắn, cũng khá hiểu phong cách làm việc của Tiêu Xuyên. Nghe nói, ngoài mặt Tiêu Xuyên càng nhàn tản, mây lặng gió hòa, thì hậu quả thực tế sẽ càng nguy hiểm, đáng sợ.
Người đàn ông này khiến người ta nhìn không thấu, cũng không phải người dễ dàng đắc tội.
Vừa nghĩ tới đây, nếu không phải đang đứng giữa đường giữa chợ, chưa biết chừng Lâm Bân đã vô thức quỳ rạp trên nền đất. Anh ta nắm chặt chiếc điện thoại, nụ cười giả tạo cũng không nặn ra được nữa, chỉ không ngừng nhận sai: “Tiêu…Tiêu tiên sinh, tôi sai rồi! Trăm nghìn lần không nên, hôm nay tôi không nên làm ra việc này! Ngài xem có thể tha cho tôi lần này được không? Tôi đảm bảo sẽ không còn lần sau nữa!”
Giọng nói của Tiêu Xuyên vẫn nhẹ nhàng bình thản: “Vậy thì tốt. Cậu có thể về rồi.”
“Vâng. Vâng.” Lâm Bân như nhận được lệnh đại xá, lập tức trả lại điện thoại, vội vã lái xe chạy mất.
“Ngài thấy, việc này do chủ ý của Lâm Bân hay Lâm Diệu?” Thường Hạo nhận điện thoại từ tay Tiêu Xuyên, đút vào túi.
Tiêu Xuyên đứng dậy khỏi ghế, rời khỏi bàn sách đi tới trước cửa sổ.
Thợ làm vườn đang cắt tỉa cây cảnh, cách một lớp cửa kính vẫn có thể thấp thoáng nghe được tiếng kéo vang vang.
Tiêu Xuyên nhìn xuống qua cửa sổ, lúc sau lên tiếng hỏi: “Gần đây Lâm Diệu làm gì?”
“Vẫn như bình thường.”
“Cho người theo dõi Lâm Bân.”
“Vâng.” Thường Hạo lập tức rút điện thoại, soạn tin nhắn gửi đi rồi nói: “Nếu nhỡ để Nam Cẩn phát hiện người của chúng ta hôm nào cũng đi theo cô ấy, cho dù là vì ý tốt, e rằng cô ấy cũng sẽ không được vui.”
Tiêu Xuyên quay lại nhìn anh, nở nụ cười hiếm hoi: “Cậu tưởng cô ấy sẽ không nhận ra?”
Thường Hạo cũng cười. Anh không tiếp xúc nhiều với Nam Cẩn, song cũng biết cô thông minh và nhạy bén, thêm nữa, người phía anh cũng không cố ý che giấu hành tung, bị cô phát hiện cũng là chuyện bình thường. Chỉ là anh không tiện bình luận về Nam Cẩn trước mặt Tiêu Xuyên, cho dù có là đánh giá ưu điểm cũng là sự không tôn trọng.
“Gần đây người đàn ông kia vẫn thường hẹn cô ấy?” Tiêu Xuyên vẫn đứng bên cửa sổ nhìn thợ làm vườn bận rộn dưới hoa viên. Người anh ám chỉ chính là tiến sĩ từ nước ngoài về – Dương Tử Kiện, Thường Hạo ngẩn ra một chút mới đáp: “Nghe nói đã hẹn hai ba lần.”
“Hai người đó thế nào?”
Thường Hạo vô thức quan sát sắc mặt Tiêu Xuyên, song thần sắc anh quá đỗi điềm đạm, dường như chỉ đang nói chuyện tán gẫu mà thôi. Anh ấy cố gắng lựa chọn từ ngữ hòa hoãn nhất để hình dung: “Hình như rất hòa thuận.”
“Hòa thuận?” Tiêu Xuyên cuối cùng cũng chuyển tầm mắt lên Thường Hạo, như cười như không đánh giá, “Lời này phát ra từ cậu đúng là rất hiếm lạ.”
Thường Hạo vốn không giỏi nói dối, chỉ đành thật thà: “Vì tôi không biết ngài có để bụng đến việc này hay không.”
“Tôi?” Gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng trầm xuống, một lúc sau anh mới hạ giọng nói: “Tôi chỉ hy vọng cô ấy sống bình an vui vẻ.”
Khi nói ra những lời này, ánh mắt anh dừng trên một điểm hư vô nào đó ngoài cửa sổ, gương mặt bình thảm, đạm mạc, ẩn hiện mấy phần mệt mỏi. Thường Hạo chưa từng nhìn thấy dáng vẻ xa lạ này của Tiêu Xuyên.
Tuy thời gian anh đi theo Tiêu Xuyên không lâu, song lại là một cánh tay đắc lực, không quan tâm tới những lời đồn đại bên ngoài. Suy nghĩ của anh ấy đơn thuần, thẳng thắn, nếu Tiêu Xuyên đã coi trọng Nam Cẩn, vậy thì anh ấy sẽ dốc toàn lực bảo vệ Nam Cẩn chu toàn. Cho nên khi Nam Cẩn rời khỏi nhà Tiêu Xuyên, Thường Hạo không quên gọi lại cho cấp dưới dặn dò chỉ cần bảo đảm an toàn cho Nam Cẩn là được, tuyệt đối không được làm phiền tới cuộc sống thường nhật và công việc của cô.
Trên thực tế, cấp dưới cũng chấp hành đúng mệnh lệnh, chỉ là không ngoài dự đoán của Tiêu Xuyên, mấy ngày sau Nam Cẩn đã phát hiện ra bọn họ. Song Nam Cẩn không hề vạch trần, bởi gần đây cô đang bận tối mắt tối mũi, căn bản không có thời gian để tâm đến những chuyện này. Hơn nữa, thời gian gần đây Dương Tử Kiện vô cùng tích cực hẹn cô, gần như chiếm dụng toàn bộ số thời gian rảnh vốn đã hiếm hoi đến đáng thương của cô.
Không thể không thừa nhận ở cạnh Dương Tử Kiện khiến người ta rất thoải mái. Anh ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có rất nhiều kiến thức mới lạ thường khiến Nam Cẩn kinh ngạc. Hơn nữa sở thích của anh ta vô cùng rộng, vừa xem hiểu vũ đạo đường phố, cũng vừa nghe hiểu Hoàng Mai Hí*. Có những lúc sẽ dừng chân đứng ngắm người nghệ sĩ trẻ tuổi vẽ bức chân dung của khách qua đường xa lạ, có những lúc bất ngờ rút ra cặp vé Buổi Triễn lãm tranh Quốc gia, mời cô cùng đến tham quan.
*Hoàng Mai Hí còn gọi là Hoàng Mai Điệu, là một loại kịch vui của địa phương, lưu hành ở các vùng An Huy, Giang Tây, Giang Tô, Hồ Bắc, Chiết Giang, Phúc Kiến, Sơn Tây v.v… nội dung của nó phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn khúc điệu du dương uyển chuyển.
Mà rõ ràng nghề nghiệp của anh ta chẳng có chút liên quan nào đến những thứ này.
Nam Cẩn không khỏi cảm thán: “Chắc chắn từ nhỏ anh đã là một người ưu tú.”
Dương Tử Kiện cười tươi rói, chớp mắt thở một hơi dài: “Cuối cùng cũng bị em phát hiện.” Má trái anh ta có một núm đồng tiền nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú tăng thêm chút đáng yêu.
Một người đàn ông ưu tú lại thêm chút đáng yêu thì quả là mang sức hút chết người.
Nam Cẩn nhìn nụ cười ấy, tâm trạng bất giác cũng tốt lên nhiều.
Cô thừa nhận, đối diện với một người đàn ông thu hút như vậy khó ai mà không động lòng. Song sự rung động của cô chỉ xảy ra cực ít và chớp nhoáng, bởi hầu như cô đều chỉ xem anh như một người bạn chu đáo và hài hước.
Sự theo đuổi của Dương Tử Kiện không thuộc kiểu dữ dội như vũ bão, anh dường như hiểu được sự do dự của cô, cho nên mới đặc biệt chậm rãi, mọi việc đều lấy cảm nhận của cô làm chủ.
Nam Cẩn rất cảm kích anh, thậm chí có những lúc cô còn nghĩ, có lẽ cô nên cho đối phương một cơ hội, cũng là cho bản thân một cơ hội.
Cho nên, Dương Tử Kiện hẹn cô cuối tuần dùng bữa, xem điện ảnh, dù có một vài việc chưa xử lí xong, nhưng cô đã tạm thời gác lại. Bọn họ dùng món thuộc hệ ẩm thực Chiết Giang, xem phim hài tình yêu Hollywood. Dương Tử Kiện gần như là một người bạn trai hoàn hảo, luôn chuẩn bị thỏa đáng cho mỗi lần hẹn hò.
Màn ảnh bạc chiếu khuôn mặt của tuấn nam mỹ nữ, đã rất nhiều năm Nam Cẩn không xem thể loại này, những minh tinh ngày nay cô chẳng biết một ai, song cốt truyện rất được, tuy có hơi tầm thường nhưng tình yêu vốn cẩu huyết và tầm thường như thế. Mỗi bước ngoặt, mỗi tình tiết đều vô cùng quen thuộc, thậm chí khiến người xem đồng cảm sâu sắc cùng nhân vật.
Xem những thể loại phim này không cần phải dùng não bởi biết rõ kết thúc tốt đẹp, dù có bao nhiêu sóng gió cùng trở ngại thì cuối cùng vẫn sẽ đoàn viên.
Bộ phim rất thành công, dành được một tràng pháo tay không ngớt. Ánh đèn sáng lên, Dương Tử Kiện đứng dậy cùng Nam Cẩn, hỏi: “Đói không? Có muốn đi uống chút gì hay ăn chút đồ ngọt nào không?”
“Bữa tối ăn no lắm rồi, còn chưa tiêu hóa hết.” Nam Cẩn vừa nói vừa lấy điện thoại ra khỏi túi xách.
Trước khi xem phim cô đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, lúc này mới phát hiện màn hình hiển thị bảy, tám cuộc gọi nhỡ. Toàn bộ đều là của mẹ cô.
Trái tim Nam Cẩn trầm xuống, trực giác mách bảo cô có việc khác thường bèn vội vã nói với Dương Tử Kiện: “Chúng ta ra ngoài đã, tôi cần gọi điện thoại.”
Cô không nói rõ, nhưng sắc mặt ngưng trọng, Dương Tử Kiện hiểu ý giữ im lặng, bảo vệ cô đi ra ngoài trong dòng người đông đúc.
Nam Cẩn tìm một khu khá yên tĩnh để gọi điện. Chuông chờ vang lên mấy tiếng, mẹ mới nhấc máy, mở miệng đã là lời nói lo âu: “Con chạy đi đâu thế? An An bị tai nạn xe…”
———
An An vừa tròn năm tuổi, theo họ cô, cột họ tên “bố” được để trống. Năm đó cô đại nạn không chết, song đến bản thân cũng không biết rằng, sống sót cùng mình còn có một bào thai hai tháng tuổi.
Đây là con của Tiêu Xuyên. Khi mang thai nó cô chịu quá nhiều đau đớn, tưởng rằng không giữ được, song đứa bé mang một sức sống rất kiên cường mãnh liệt, đến bác sĩ cũng không khỏi thốt lên thần kỳ, nói rằng đây là điều may mắn chỉ có tỉ lệ một trên một triệu.
Nhưng cô không hề cảm thấy may mắn.
Kể từ ngày An An ra đời, cô đã không ngừng suy nghĩ một vấn đề: Sau này phải giải thích thế nào về cha của nó?
Chẳng lẽ phải nói rằng, vì mưu đồ nên mẹ mới sống cùng bố? Hay là nói với An An rằng, bố từng không chút lưu tình muốn giết chết mẹ, còn con cũng suýt chút thì mất mạng theo?
Cô càng nghĩ càng thêm sợ, không biết phải giải thích ra sao với con nên đành dứt khoát mặc kệ.
Sau khi An An ra đời, cô luôn lấy cớ công việc bận rộn, sự chăm sóc dành cho An An đã ít nay lại càng ít đến đáng thương. Cô như một còn chim đà điểu, tưởng rằng cứ vùi đầu trong cát là sẽ có thể quên đi tất cả lo âu và sợ hãi, có thể xóa bỏ tất cả mọi điều trong quá khứ. Thậm chí có nhiều lúc, cô còn không dám ngắm nhìn An An, bởi gương mặt và thần thái của cậu bé ngày càng giống Tiêu Xuyên.
Sức mạnh của gen và huyết thống quá mạnh mẽ, chỉ cần nhìn An An, cô sẽ tự động nhớ đến người đàn ông đó.
Cậu bé là con của cô, là đứa con cô khó khăn lắm mới giữ lại được, vậy mà tất cả mọi người đều cho rằng cô không yêu nó.
Thực chất, đến bản thân cô cũng đã từng tưởng rằng đứa bé này chính là cơn ác mộng kéo dài vô tận, cô vĩnh viễn không thể toàn tâm toàn ý yêu thương đứa con này.
Nhưng mãi đến giờ khắc này cô mới biết, cô sai rồi.
Mẹ, Nam Dụ, Lâm Nhuệ Sinh, bao gồm cả bản thân cô, đều sai rồi.
Đó là con của cô, là nhân chứng cho tình yêu khắc cốt ghi tâm suốt cuộc đời này của cô.
Cô yêu Tiêu Xuyên đến đau đớn, yêu trong dằn vặt, còn đứa con này chính là hy vọng sống sót sau khi phải chịu đựng tổn thương trí mạng.
Giây phút ấy, máu toàn thân bỗng như bị rút cạn, chỉ còn lại cỗ thi thể trống rỗng. Nam Cẩn nghe thấy một giọng nói vừa nhẹ vừa tĩnh, như đang đứng trong sơn cốc tràn ngập tiếng vọng âm thanh, từng đợt từng đợt bay vào tai cô.
Thực ra đó là giọng nói của chính cô, đang không ngừng hỏi: “…An An làm sao ạ?”
Chân trái và xương sườn bị gãy, rách lá lách và xuất huyết. Thằng bé vì nghịch ngợm, nhân lúc bà ngoại không chú ý đã chạy qua đường, bị một chiếc xe máy đang phóng với tốc độ cao đụng trúng.
Trong lúc Nam Cẩn thức thâu đêm về quê, bác sĩ đã phẫu thuật xong cho An An, được đưa về phòng bệnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút huyết sắc, hàng mi cong cong như cánh quạt yên tĩnh khép chặt.
Tầm mắt Nam Cẩn dừng trên cái chân bị bó một lớp thạch cao dày cộp, cảm giác đau nhói vọt lên trong tim, sắc mặt cô cũng theo đó mà trắng nhợt.
Từ nhỏ đến lớn, An An rất hiếm khi đau ốm, hai mẹ con lại gần như hiếm khi bên nhau nên cô chưa từng có cảm giác này. Hiện tại nhìn con trai nằm trên giường bệnh, cô hận đến mức chỉ muốn bản thân có thể gánh chịu thay thằng bé.
Bà Nam vẫn luôn ngồi bên giường bệnh, thấy cô đến, bà chỉ lặng lẽ nhìn cô, sau đó bắt đầu không ngừng lau nước mắt.
Nam Cẩn càng thêm day dứt, nhẹ nhàng đi tới gọi một tiếng: “Mẹ.”
Bà Nam khóc càng thêm tợn, nước mắt thấm ướt những vết chân chim, rất lâu sau mới lên tiếng: “Là mẹ không chăm sóc tốt cho An An…”
Nam Cẩn đau xót: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy, là con không tốt.”
Tất cả đều do cô sai.
Cô đưa An An đến với thế giới này, nhưng lại không làm tròn bổn phận. Cô tưởng rằng bản thân đã có được một cuộc sống mới, song thực chất vẫn luôn bị kìm kẹp trong quá khứ đau thương, chưa từng có một ngày thoát khỏi nó.
Chỉ bởi vì An An ngày càng giống Tiêu Xuyên, cô liền không dám nhìn mặt con. Không phải cô không yêu đứa bé, mà chỉ là cô sợ, sợ phải thừa nhận bản thân chưa từng quên cha của nó. Điều đáng sợ hơn nữa là, cô không có cách nào đối diện với bản thân như vậy.
Rõ ràng phải gánh chịu tổn thương to lớn, cô vẫn không quên được Tiêu Xuyên.
Rõ ràng đã bao nhiêu năm trôi đi, cô vẫn tiếp tục yêu Tiêu Xuyên.
Đúng vậy, cô rốt cuộc vẫn yêu anh.
Hoặc giả nói, dù cách muôn trùng xa, song cô vẫn yêu anh.
Trong những tháng ngày không có anh bên cạnh, cô thậm chí sẽ không nhớ tới anh. Không phải không nhớ, mà là không dám nhớ. Một góc sâu thẳm nào đó trong tim cô cất giữ một bí mật, sâu kín tới nỗi bản thân cô cũng chẳng hề phát giác.
Cô yêu Tiêu Xuyên, nhưng cũng sợ hãi tình yêu như vậy.
Thân hình bé nhỏ yên tĩnh nằm trên giường, rất lâu sau bà Nam mới ngừng khóc, lúc này mới nhận ra có người đứng ngoài cửa.
Bà từ từ đứng dậy, nhìn Nam Cẩn bằng ánh mắt nghi hoặc, một chốc sau mới hỏi: “Bạn con?”
Nam Cẩn định thần, vội vã giới thiệu: “Mẹ, đây là Dương Tử Kiện, anh ấy thức suốt đêm đưa con về.”
Bà “Ồ” một tiếng, nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm kích. Trước khi bà kịp mở lời cảm ơn, Dương Tử Kiện lên tiếng chào hỏi: “Chào dì.”
Bà Nam nở nụ cười khẽ, thành khẩn nói: “Cảm ơn cậu đưa Nam Cẩn về. Muộn vậy rồi con bắt cậu lái xe vất vả.”
“Tối muộn nên không có chuyến bay, chỉ còn cách lái xe thôi ạ. Dì không cần phải khách sáo, những điều này đều là việc cháu nên làm.” Lúc này Dương Tử Kiện hạ giọng hỏi Nam Cẩn: “Có cần tôi đưa dì về nhà nghỉ ngơi không?”
Hai, ba tiếng nữa là trời hửng sáng. Nam Cẩn thương lượng cùng mẹ, bà vốn định ở lại nhưng hai người ra sức khuyên ngăn, cuối cùng cũng chịu về nhà ngủ một giấc rồi sẽ lại đến.
“Vậy con ở đây trông nom, có gì nhớ gọi bác sĩ đấy.” Trước khi đi bà vẫn không yên tâm, chốc chốc lại quay ra dặn dò mới hỏi tiếp: “Bữa sáng con muốn ăn gì? Lát nữa mẹ sẽ đem đến.”
“Gì cũng được.” Nam Cẩn căn bản không có khẩu vị.
Thấy vậy, Dương Tử Kiện bèn an ủi bà: “Dì không cần lo lắng. Lát nữa cháu sẽ đi mua bữa sáng, sẽ không để Nam Cẩn đói đâu ạ.”
Bà Nam cúi người nhìn An An đang nằm trên giường bệnh một lúc mới chịu rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
78 chương
34 chương
20 chương
32 chương
10 chương
32 chương