Kiếp này để chị yêu thương em!

Chương 27 : Cảm ơn và xin lỗi

Phùng Tố Y mở mắt tỉnh lại, đúng hơn thì phải nói là đã sống lại..."Không thể tin được!"Bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc và bất ngờ của các bác sĩ, y tá đều hướng về Phùng Tố Y. Bởi vì một tiếng trước trái tim của cô đã ngừng đập... Một người đã chết được một tiếng bây giờ đã mở mắt sống lại. Tin tức lan truyền nhanh chóng. Phùng Tố Y được chuyển qua phòng hồi sức. Hàn Diệu là người chạy vào đầu tiên. Anh lập tức mở cửa xông vào phòng nói to:"Y Y, cậu sao rồi?"Hàn Diệu vẻ mặt tái nhợt chạy đến bên giường bệnh, thấy Phùng Tố Y thực sự đã tỉnh lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi hai chân vô lực quỳ phịch xuống sàn. Anh cười nhẹ:"Tốt quá rồi!"Phùng Tố Y nhìn anh nở nụ cười mãn nguyện, cô biết Hàn Diệu thật sự rất lo lắng cho cô đồng thời cũng thấy được tình cảm anh dành cho cô sâu sắc biết nhường nào... Phùng Tố Y giơ bàn tay lên, tay cô còn đang truyền nước nên có cảm giác tê nhức, nặng trịch... Nhưng cô không tâm, bàn tay run rẩy chạm nhẹ lên mặt Hàn Diệu. Hàn Diệu bất ngờ nhưng cũng đưa tay lên, nắm chặt lấy bàn tay cô để cô chạm được lâu hơn. Anh mỉm cười:"Sao thế, Y Y?"Phùng Tố Y mấp máy môi nhưng cũng không thốt được lên lời, một phần do đuối sức, một phần do máy dưỡng khí bao trùm lấy nửa khuôn mặt. Tay còn lại của cô khẽ cử động, Hàn Diệu biết cô muốn làm gì. Một tay của anh vẫn nắm chặt lấy tay Phùng Tố Y, tay kia nhẹ nhàng tháo máy dưỡng khí ra giúp cô. Phùng Tố Y trông gầy hơn rất nhiều, nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra bóng dáng xinh đẹp thanh khiết trên gương mặt cô. Trông cô thế này, chẳng ai có thể nói cô là một con quỷ giết người không ghê tay chứ? Hàn Diệu vẫn vui vẻ chờ cô nói chuyện. Phùng Tố Y con ngươi xanh biển sáng ngời mở to nhìn Hàn Diệu không bộc lộ cảm xúc. Cô khàn giọng thốt ra hai từ:"Cảm...ơn..."Hàn Diệu có chút lạ lẫm, bèn hỏi:"Cảm ơn tớ? Vì chuyện gì?"Phùng Tố Y trầm lặng giây lát, ánh mắt nghĩ ngợi chuyện gì đó. Rất lâu sau, giọng của cô rõ ràng, rành mạch hơn:"Vì mọi chuyện! Hàn Diệu, rất cảm ơn cậu... và cũng rất xin lỗi cậu!"Hàn Diệu hiểu ra, anh bật cười giễu cợt:"Với tính cách của cậu tớ quen rồi. Cậu là cô tiểu thư tham lam nhất mà tớ từng yêu thầm, cậu không cần xin lỗi đâu. Được nghe hai tiếng cảm ơn của cậu tớ vui lắm rồi, không ngờ cậu lại còn xin lỗi tớ nữa. Xem ra tớ có phước ba đời rồi! Hơn nữa mọi chuyện tớ làm đều là vì cậu, chỉ cần cậu hạnh phúc là được rồi!"Phùng Tố Y mỉm cười:"Cậu đúng là người bạn tốt!"Vài phút sau, ngoài hành lang vang lên tiếng chạy ầm ầm, tiếp theo có hai người bộ dạng vội vã tiến vào phòng."Y Y!""Tiểu thư!"An Nguyệt Tú và Giang Phong chạy vào, kề sát giường bệnh. Ánh mắt họ từ lo lắng chuyển thành nghi hoặc khi thấy Hàn Diệu quỳ thẳng bên Phùng Tố Y, tay anh vẫn để tay cô chạm lên mặt mình. Phùng Tố Y mặt hơi đỏ, muốn hạ tay xuống nhưng Hàn Diệu giữ chặt quá, cô cũng không đủ sức để rụt tay lại liền ho hai tiếng. Hàn Diệu phản ứng chậm, khi nhận ra thì vội vàng đặt nhẹ tay cô xuống. Giang Phong giọng lắp bắp:"Tiểu thư, thật vui vì cô đã tỉnh lại. Vừa rồi... hai người có vẻ..."Giang Phong không dám nói hết câu thì An Nguyệt Tú nối tiếp:"... Thân nhau lắm!"Hàn Diệu đứng phắt dậy, nói to:"Anh thôi tưởng tượng đi, còn cậu nữa. Y Y vừa mới tỉnh lại, tớ chỉ muốn xem tình hình sức khỏe của cậu ấy thôi..."An Nguyệt Tú cười khúc khích:"Nói dối trắng trợn luôn kìa!"Hàn Diệu không biết nói gì nữa. Phùng Tố Y nghiêm giọng:"Thôi nào, đừng đùa nữa. Phải rồi, Tiểu Anh thế nào rồi, Nguyệt Tú?"An Nguyệt Tú giật mình, mãi mới nói:"À thì... bây giờ tình hình của em ấy cũng không khá hơn được là mấy. Cả hai người đều có vết thương ở gần tim, thế nên rất nguy kịch... Em ấy ở phòng điều trị khác..."Ngoài dự đoán của An Nguyệt Tú, cô cứ nghĩ là Phùng Tố Y sẽ nóng lòng bật dậy khỏi giường để đi tìm Hạ Anh chứ, không ngờ Phùng Tố Y chỉ thở dài rồi nói:"Vậy à?""Cậu không giận tớ sao, Y Y?""Giận gì chứ, Tiểu Anh bị như vậy đâu phải lỗi của cậu. Tớ muốn cảm ơn cậu còn không hết!""Cảm ơn?""Ừm, Nguyệt Tú, Hàn Diệu và Giang Phong, rất cảm ơn mọi người. Có vẻ không nhờ mọi người thì tôi không thể sống đến tận bây giờ!""Tiểu thư, cô nói vậy tức là sao?"Phùng Tố Y từ từ ngồi dậy, Giang Phong nhanh chóng đỡ cô dựa lưng vào thành giường. Phùng Tố Y cười nhạt:"Nói ra thì thật khó tin, nhưng tôi vừa mới trở về từ cõi chết!"An Nguyệt Tú lắc đầu:"Không đâu, quả thực cậu đã chết được một tiếng!"Hàn Diệu và Giang Phong lúc đầu nghe thì cũng bàng hoàng, sửng sốt nhưng dần dần cũng phải tin. Phùng Tố Y nói tiếp:"Linh hồn của tôi đã vào địa ngục và ở đó tôi đã gặp mẹ!""Phu nhân..." Giang Phong hoài niệm nói ra hai từ này."Ban đầu mẹ tôi nói sẽ đưa tôi đi, tôi cũng không cảm thấy sợ một chút nào. Nhưng rồi bà lại hỏi tôi rằng mình có hối hận vì đã được sinh ra hay không? Lúc đó tôi đã nhận ra, từ sâu trong con người tôi, tôi cảm nhận được nỗi sợ. Lúc đó tôi không biết vì sao mình lại sợ. Một đứa con gái với tính cách như tôi thì sợ cái gì chứ? Bà đã nhắc lại cho tôi những điều tôi đã quên, tôi biết vì sao tôi lại trở nên như bây giờ. Đó là vì tình yêu. Tiểu Anh đã khiến tôi trở thành như vậy. Hơn nữa tôi còn có mọi người. Đó là lí do tôi không hối hận vì được sinh ra. Tôi đã bỏ mẹ lại ở đó và trở lại đây. Tôi... tôi không biết nên làm gì? Có nên quay trở lại đây không? Tôi vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ...""Tiểu thư! Cô nói gì thế? Dĩ nhiên là nên trở lại rồi!!!"Phùng Tố Y bất ngờ khi lần đầu tiên Giang Phong cắt ngang lời cô. An Nguyệt Tú và Hàn Diệu cũng ngạc nhiên khi một thủ hạ như Giang Phong lại một tay đặt lên tiểu thư của mình - Phùng Tố Y, mặt đối mặt, Giang Phong khí thế oai hùng, giọng dứt khoát:"Tiểu thư! Cô không cần đắn đo suy nghĩ làm gì! Tôi chắc chắn phu nhân cũng muốn cô quay trở lại. Một người làm mẹ sao có thể để người con chết cùng mình được chứ??? Với lại, cô cũng phải nghĩ đến chúng tôi chứ? Những người theo hầu trong gia đình cô lâu năm như vậy, sao chịu được khi người chủ nhân cuối đời chết! Còn nữa, Hạ Anh của cô, không phải cô muốn cậu ta sống sao? Tôi đảm bảo nếu cô chết, cậu ta cũng không sống nổi nữa. Bởi chính cậu ta là nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái chết cho cô. Thế nên tôi và những người thủ hạ khác của cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu ta. Bản thân tôi sẽ giết chết cậu ta sau đó tôi sẽ xuống âm phủ quỳ gối tạ tội với cô! Tôi nói được, chắc chắn sẽ làm được! Phùng Tố Y đơ mắt nhìn Giang Phong nói:"Anh... hôm nay anh làm tôi ngạc nhiên đấy, rất rất ngạc nhiên. Tôi đang tự hỏi "Đây là Giang Phong sao?"Giang Phong uy vũ đáp:"Vâng! Tiểu thư không nhìn lầm đâu!"Phùng Tố Y lấy tay xoa trán:"Tôi nên vui mừng hay nổi giận với anh đây?"Giang Phong buông tay ra khỏi vai cô, anh cúi thấp đầu làm công việc hối lỗi của bề dưới:"Tiểu thư muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, miễn là cô vẫn bình an sống tốt!"An Nguyệt Tú "ồ" lên, cô thản nhiên vỗ tay khen gợi Giang Phong. Còn Hàn Diệu thì tối mặt, anh biết Giang Phong đang gián tiếp bày tỏ tình cảm của mình với Phùng Tố Y. Anh nghĩ bụng:"Y Y, phạt hắn thật nặng vào!!!"Tuy nhiên Phùng Tố Y hai tay ôm bụng bật cười một cách khoái chí:"Anh giỏi lắm, Giang Phong! Tôi làm sao có thể phạt anh được chứ? Hết Hàn Diệu rồi lại đến anh à? Vui thật đấy!""Hả???" An Nguyệt Tú và Giang Phong bất ngờ nhìn Hàn Diệu, gương mặt anh đỏ ửng đến tận mang tai... Hai người họ hiểu ra liền im bặt không hỏi thêm gì nữa. Phùng Tố Y nói:"Vậy thì tôi cũng phải nói hai tiếng cảm ơn và xin lỗi với anh rồi, Giang Phong!""Vâng, tiểu thư!""Bây giờ chúng ta vào thẳng vấn đề chính nhé?""Vấn đề chính?" Ba ánh mắt ngơ ngác nhìn Phùng Tố Y. Phùng Tố Y trả lời: "Ừ! Chuyện này chưa xong được đâu. Bọn cảnh sát sẽ không nhắm mắt làm ngơ vụ này. Thế nên vấn đề chính bây giờ là phải nghĩ cách đối phó với bọn chúng!"