Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc
Chương 38
Thiên Can thượng sư phân phó xuống dưới, không lâu sau, lương khô cùng nước trà liền được bưng tới trước mặt ta, thấy ta ăn ngấu ăn nghiến, hắn hỏi: “Ngươi không muốn biết vì sao mình lại ở chỗ này?”
“Muốn, nhưng mà đợi ta ăn uống no đủ đã rồi tính.”
“Ha ha, ngươi đứa trẻ này cũng rất biết thoả hiệp với số mệnh.”
Ta trợn mắt một cái xem thường.
Cái gì mà thoả hiệp với số mệnh, ta là đói đến mức hoa mắt không còn tinh lực để nghĩ bất cứ chuyện gì khác, xem ra Thiên Can thượng sư còn chưa biết nhược điểm này của ta, nên mới hao phí sức lực dùng pháp thuật để khống chế ta như vậy, thực ra chỉ cần bỏ đói ta hai bữa, đừng nói là bỏ trốn, ngay cả bước đi ta cũng chẳng còn tinh thần để bước nữa.
“Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết chúng ta đây là định đi đâu?”
Ăn cơm no xong, ta lười biếng dựa vào thùng xe ngựa bắt đầu đặt câu hỏi, Thiên Can thượng sư nghe vậy mỉm cười.
“Bần tăng biết linh lực của tiểu thí chủ tới từ linh châu bên trong cơ thể, ngươi biết một ít pháp thuật, thế nhưng lại không biết làm thế nào để chân chính vận dụng, hay là người dạy ngươi pháp thuật không có dạy đến nơi đến chốn?”
Ta nghĩ giấu lại không dạy hẳn là không có khả năng lắm, khả năng lớn nhất chính là ta đã quên mất rồi.
“Tiểu thí chủ yên tâm, bần tăng đối với ngươi không có ác ý, bần tăng chính là pháp sư của Vân Nam vương Quảng Ý, pháp danh thật là Linh Thành Tử, vương gia mấy năm gần đây bệnh tật triền thân, vô phương cứu chữa, sau lại bần tăng dâng hương cầu xin, khẩn cầu trời cao có thể minh kỳ[1], mới biết cần phải có máu tươi của chín mươi chín thiếu nữ làm thuốc dẫn, phối hợp với trăm loại linh dược, có thể khiến cho bệnh tật tiêu trừ, mà ngươi sinh ra đúng vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, lại có được thể chất thông linh, cho nên bần tăng mới thỉnh ngươi cùng đến Vân Nam, nếu như ngươi có thể lợi dụng linh châu trong cơ thể trị khỏi bệnh cho vương gia, đây chính là việc thiện công đức vô lượng, chúng ta trên dưới vương phủ sẽ đối đãi với ngươi như thượng khách, có điều để phòng ngừa vạn nhất, bần tăng tạm thời phong bế linh lực ngươi lại, thật đắc tội, thỉnh thứ lỗi.”
Lời này mang đi mà gạt quỷ đi, không cần ở đây sỉ nhục trí tuệ của ta được không? Linh Thành Tử ngay cả lời nói dối cao minh một chút cũng lười biên, lẽ nào trong mắt hắn, ta thực sự ngu ngốc đến như vậy?
Nói cái gì ta có thân thể thuần âm sinh ra vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, ngay cả chính ta cũng không biết mình sinh ra lúc nào, hắn làm sao biết được?
Ta cười với Linh Thành Tử: “Thì ra là như vậy, vì sao ngay từ đầu pháp sư không nói rõ? Còn lén bắt cóc nữ tử khiến cho mọi người trong thành đều hoảng sợ? Ta nghĩ nếu pháp sư nói rõ ràng, mọi người nhất định sẽ không từ chối giúp ngài.”
“Người Trung Nguyên đa phần đều cho rằng Kỳ Hoàng Thuật là lời bịa đặt vô căn cứ, vì để tránh gây ra sóng gió, cho nên bần tăng mới ra hạ sách này, bần tăng từng quan sát tinh tượng, phát hiện tiên khí của linh châu xuất hiện ở phương bắc, lúc này mới đến kinh thành quải đan[2] tu hành, nhưng không ngờ ngươi lại tới Pháp Hoa tự xin xăm xem bói, có thể thấy được tiểu thí chủ có duyên với bần tăng, ngươi kiếp này vô duyên làm quan, vì đã có tiên duyên.”
Xem ra nghìn trách vạn trách, chỉ trách ta cả ngày nhàn rỗi buồn chán, thích chút trò vui kỳ quái của chủ nhân, lần này nếu không phải hắn tâm huyết dâng trào muốn đi coi bói toán gì đó, ta làm sao có thể dễ dàng bị người nhìn thấy bắt tới đây?
Có điều xem ra Linh Thành Tử dường như còn chưa nhìn thấy thân phận thật sự của ta, vậy cũng tốt, ta còn sợ hắn thực sự nhìn ra ta là dị loài, đem ta tế sống.
Lời nói của người này nửa hư nửa thực, không thể dễ tin, nhưng mà mặc kệ như thế nào, nếu như tạm thời không thể chạy thoát, vậy chỉ có thể giả vờ hợp tác với hắn thôi.
“Cái cơ quan ở Pháp Hoa tự kia hẳn là đã có từ lâu rồi? Chẳng lẽ Trợ Trạch phương trượng cũng biết việc này?”
“Pháp Hoa tự là quốc tự, nhiều đời vua chúa đều ở an bài cơ quan trong Hộ quốc tự của mình, phòng ngừa lúc có biến loạn thì sử dụng, cho nên có đường hầm cũng không có gì lạ, có điều việc lần này không có liên can gì với Trợ Trạch phương trượng, bần tăng luận đàm kinh pháp với hắn, có chút hợp ý, nên hắn lưu lại bần tăng trong chùa tu hành, chỉ vậy mà thôi.”
Tên hoà thượng đầu trọc này cũng thông minh lắm, mượn danh xem quẻ đoán mệnh để ngầm tìm chí âm nữ tử, nói như vậy, lúc hắn nhìn thấy ta, mới có ý nghĩ muốn bắt ta, mà ta thì tự chui đầu vào lưới, còn ngu hơn cả heo nữa.
Xem ra Linh Thành Tử sau khi bắt được ta liền cấp tốc rời đi, về phần rời đi như thế nào, lấy đạo hạnh của hắn, tuỳ tiện sử dụng một cái Chướng nhãn pháp[3] là có thể dễ dàng ra đi, đây căn bản không phải vấn đề.
Vấn đề là sự tình thực sự có đơn giản như lời hắn nói chỉ là giúp Quảng Ý vương chữa bệnh thôi không?
“Tiểu thí chủ, ngươi… ngủ rồi sao?…”
Thấy ta ngã trái ngã phải bắt đầu ngủ gật, sau đó nằm lăn ra chính thức tiến nhập trạng thái ngủ say, Linh Thành Tử nhẹ giọng than một câu.
“Thì ra chỉ là một kẻ tham ăn tham ngủ, đáng tiếc cho một thân linh khí.”
Ta vẫn y như cũ nhắm mắt giữ nguyên tư thế đang ngủ, nghe được Linh Thành Tử đã rời đi, liền ở trong đầu bắt đầu tập trung tinh thần, hy vọng có thể tìm thấy được dấu hiệu của Tô đại ca.
Nếu như trong lúc mê man ta có thể nghe được tiếng gọi của Tô đại ca, vậy chính là biểu hiện Kim La võng của Linh Thành Tử vô dụng đối với ý nghĩ của ta, hắn có thể trói buộc được pháp lực của ta, nhưng không thể trói buộc được ý nghĩ.
Rất đáng tiếc, ta ở trong lòng gọi thầm Tô đại ca thật lâu, nhưng không hề thấy hắn đáp lại, người ta chẳng phải đều nói hai người tương luyến thì ý nghĩ sẽ tương thông sao? Chẳng lẽ hắn yêu ta vẫn còn chưa đủ? Được lắm, Tô đại ca, ngươi dĩ nhiên dám đối với ta ba lòng hai dạ, ta sẽ nhớ kỹ…
Giữa lúc ta đang lầm bầm lầu bầu, đột nhiên nghe có người gọi khẽ: “Chủ nhân, chủ nhân…”
Là con rắn nhỏ!
Ai, xem ra những kẻ không cùng tộc với ta lòng dạ thật đáng chém, thời khắc quan trọng Tô đại ca còn không so được với con rắn nhỏ.
“Chủ nhân, ngươi đừng trách Tô công tử nữa, hắn tìm ngươi cũng sắp phát điên rồi, còn có, có mấy người Miêu Cương đến phủ tìm ngươi, họ nghe nói đến việc ngươi mất tích, kêu một tiếng không xong liền vội vã rời đi, Hình công tử nói với Tô công tử mấy người này từng đến phủ hỏi chuyện linh châu gì đó, nhưng mà sau đó hắn quên mất không nói việc này cho Tô công tử…”
Nguy rồi, Linh Thành Tử phong bế pháp lực của ta, cho nên chú ngữ ta thi triển trên người chủ nhân và đám người Ba Thúc đã tự động bị giải trừ, xem ra Ba Thúc rất nhanh sẽ tìm đến ta.
“Ta bị Linh Thành Tử – chính là Thiên Can pháp sư bắt được rồi, hắn nói muốn đem ta tới Vân Nam giúp Vân Nam Vương Quảng Ý chữa bệnh, ngươi bảo Tô đại ca nhanh nhanh tới cứu ta đi.”
“Ta làm sao báo cho hắn biết? Ta không thể nói chuyện!”
“Ngươi chẳng lẽ không biết sử dụng đuôi để viết chữ hay sao? Nếu không mang Tô đại ca đến thư phòng của công tử Tĩnh, ở đó có một tấm bản đồ thêu rất lớn, ngươi chỉ cho hắn vùng Vân Nam là được.”
“Nhưng mà Tô công tử hiện tại nhìn cũng không nhìn ta một cái, ta làm sao có cơ hội báo cho hắn? Ta từ ngày hôm qua cảm giác được ngươi gặp nguy hiểm, vẫn không ngừng ra ám hiệu cho hắn, nhưng hắn căn bản không hề chú ý tới ta.”
“Ngươi vì sao lại ngốc như vậy, ngươi muốn chọc ta tức chết hay sao?”
“…”
A, quên mất, con rắn nhỏ chính là phân thân của ta, mắng nó ngốc cũng chính là mắng mình ngốc.
“Vậy ngươi cố gắng hết sức đi, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn, dù sao thì trời cũng sẽ không tuyệt đường người.”
Không biết có phải là suy nghĩ sẽ khiến người ta cảm thấy mệt nhọc hay không, ta nhắm mắt lại thực sự cứ như vậy mà ngủ.
“Ngọc Kinh ca ca…”
Nghe được có người đang gọi ta, ta mở mắt, lại phát hiện thân mình đang ở giữa một biển mây, bốn phía cảnh tượng đều được bao phủ bởi một màn sương trắng mơ hồ, phía xa xa là một khe thác, nước đang tung bay, tùng bách xanh tươi, mỗi cảnh mỗi vật cảm giác đều quen thuộc đến như vậy, giữa mây trắng lượn lờ, Tiểu Long ngồi xếp bằng trên một nhánh cây tùng cong queo, tay hắn cầm một cây mía đã bị gặm hết phân nửa, cười hì hì nhìn ta.
Con hươu nhỏ này thật giống như ngoại trừ ăn mía ra nó chẳng còn ham mê nào khác.
[1] Minh kỳ: chỉ rõ (cách nói kính trọng)
[2] 挂单 Quải đan: chỉ những nhà sư đi hành khất ngủ lại chùa khác.
[3] Chướng Nhãn pháp: thuật che mắt
Truyện khác cùng thể loại
307 chương
80 chương
199 chương
14 chương
15 chương
62 chương