Kiếm Tôn

Chương 317 : Vơ vét bảo khố

Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận, thanh kiếm này thực sự chỉ là lá cây, không có bất cứ điểm đặc biệt nào khác! Thậm chí, so với phàm kiếm bình thường cũng không bằng! Nếu cho hắn thời gian, hắn cũng có thể tạo ra một thanh kiếm như thế! Chỉ là dùng lá cây ngưng tụ thành kiếm! Diệp Huyền cầm Thụ Diệp kiếm, ngây ngốc đứng tại chỗ! Giờ khắc này, toàn thân hắn như hóa đá, không nói một lời. Bốn phía, vô số học viên Thương Mộc học viện xông tới, có điều, không ai dám động thủ! Thác Bạt Tiểu Yêu vung thiết chùy trong tay, không ngừng liếc mắt đánh giá đám học viên Thương Mộc học viện, thần sắc bất hiện. Cứ như vậy, hai bên giằng cơ chừng một khắc đồng hồ, Diệp Huyền mới chợt cười. Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng: - Ta hiểu! Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn hắn: - Hiểu cái gì? Diệp Huyền cười khẽ: - Kiếm tiên tỷ tỷ muốn nói cho ta một đạo ký, Kiếm tu Kiếm tu, người mạnh, dù có cầm một nhánh cây, cũng có thể trảm thiên chém địa! Người, mới là căn bản. Thanh âm vừa dứt, Thụ Diệp kiếm trong tay liền hóa thành một đạo kiếm quang, nháy mắt đã biến mất cuối chân trời. Khương quốc. Vô số cây cối trụi lủi, đột nhiên mọc lá cây… Thụ Diệp kiếm vừa biến mất, Diệp Huyền liền cảm thấy lòng ấm áp, bởi Kiếm tiên tỷ tỷ, không chỉ dạy hắn Kiếm đạo, còn dạy hắn rất nhiều đạo lý. Thu lại suy nghĩ, Diệp Huyền quay người nhìn đám học viên Thương Mộc học viện, đang muốn xuất thủ, lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu: - Tiểu Yêu, đi bảo khố Thương Mộc học viện, thấy cái gì lấy cái đó, vét sạch đồ đáng tiền. Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn lại: - Cái này… ta hơi ngại a! Diệp Huyền đang muốn khuyên một câu, Thác Bạt Tiểu Yêu đã xoay người chạy tới hướng bảo khố Thương Mộc học viện. Diệp Huyền im lặng, cái này là ngại của ngươi? - Diệp Huyền! Lúc này, một tên cường giả Vạn Pháp cảnh của Thương Mộc học viện cách đó không xa lên tiếng: - Ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi… - Lão tử thích khinh người quá đáng! Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chỉ đối phương: - Không phục? Không phục thì tới đánh ta đi! Tên cường giả Vạn Pháp cảnh kia tức muốn hộc máu, đột nhiên quay đầu nhìn mấy tên Vạn Pháp cảnh bên cạnh, gầm thét: - Đã tới nước này, còn nhân cái gì nữa? Cùng lên, cùng lắm là cá chết lưới rách! - Cá chết lưới rách! Vô số học viên Thương Mộc học viện cùng rống giận, mấy tên Vạn Pháp cảnh cũng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt. - Giết hắn! Đúng lúc này, một tên Vạn Pháp cảnh đột nhiên gầm thét, sau một khắc, toàn bộ đám người Thương Mộc học viện liền muốn xuất thủ Giờ khắc này, hết thảy Thương Mộc học viện, từ đạo sư, trưởng lão tới học viên, tất cả đều chuẩn bị cá chết lưới rách. Mà giờ khắc này, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu: - Sư phụ, ngài đã tới! Nháy mắt, toàn bộ Thương Mộc học viện đột nhiên ngừng lại. Sư phụ? Đám Vạn Pháp cảnh Thương Mộc học viện cùng ngẩng đầu nhìn, mặt đầy kiêng kỵ, không, phải nói là hoảng sợ! Kiếm tiên! Tại cái Thanh châu này, một vị Kiếm tiên có thể quét ngang hết thảy. Đặc biệt là lúc này, Mạc Thanh Huyền ngã xuống, hiện Thương Mộc học viện căn bản không có tư cách chống lại một vị Kiếm tiên! Một vị Kiếm tiên, có thể diệt sạch bọn hắn! Cách đó không xa, Diệp Huyền ngẩng đầu nghiêng tai lắng nghe, một hồi sau đột nhiên lắc đầu: - Không không, sư tôn, ngài không cần xuất thủ, đệ tử có thể giải quyết được những người này. Nói xong, hắn lại nghiêng tai, như đang lắc nghe điều gì. Một hồi sau, lại lần nữa lắc đầu: - Sư tôn, nếu cái gì cũng cần ngài xuất thủ, đồ đệ ta sao có thể trưởng thành? Việc này ngài tạm thời không cần quan tâm, hết thảy đồ đệ ta tự giải quyết. Hả? Cái gì? Vạn Pháp cảnh? Không có không có, bọn hắn không xuất thủ, nếu bọn hắn xuất thủ, lúc đó ngài tới là được, thế nào? Nghe Diệp Huyền, đám cường giả Vạn Pháp cảnh cách không xa đột nhiên biến sắc. Vạn Pháp cảnh xuất thủ! Chẳng phải đang nói bọn hắn hay sao? Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thi lễ: - Sư tôn, ngài yên tâm, chỉ cần Vạn Pháp cảnh của Thương Mộc học viện không xuất thủ, đệ tử tuyệt không gọi ngài! Có điều, nếu Vạn Pháp cảnh tới, đệ tử cũng chỉ có thể mời lão nhân gia ngài trấn áp! Mọi người: “…” Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn đám Vạn Pháp cảnh của Thương Mộc học viện: - Các vị, các ngươi muốn cá chết lưới rác? Một tên Vạn Pháp cảnh gằn giọng nói: - Diệp Huyền, ngươi cho rằng sư tôn ngươi có thể dọa được chúng ta? Diệp Huyền cười nói: - Dọa các ngươi? Không không! Ta thực sự mong các ngươi xuất thủ, thực sự, chỉ cần các ngươi dám tới, sư phụ ta nhất định dám làm, khi đó, liền có thể tùy tiện diệt Thương Mộc học viện ngươi, đối với bản thân ta mà nói, thực sự là chuyện tốt! Nói xong, hắn đi tới trước mặt tên cường giả Vạn Pháp cảnh kia: - Tới, mau đánh ta, nhanh, ta đảm bảo không hoàn thủ! Tên Vạn Pháp cảnh kia giận tới hai mắt xung huyết, đang muốn xuất thủ, lại bị mấy người bên cạnh ngăn cản. Một người trầm giọng nói: - Chớ để trúng kế, người này cố ý khích ngươi, chính là muốn ngươi động thủ, một khi ngươi động thủ, chẳng khác nào đang thỏa mong ước của hắn. Đám người còn lại cũng dồn dập gật đầu, biểu thị đồng ý. Tên Vạn Pháp cảnh kia gắt gao nhìn Diệp Huyền hai mắt đỏ bừng, không chút che giấu sát ý, Diệp Huyền lại làn nữa áp lên: - Giết ta đi! Tới đi! Ngươi tới đi! Nghe vậy, tên Vạn Pháp cảnh kia thiếu chút nổi khùng, nhưng lại bị mấy người khác ép chặt lại. Diệp Huyền không nói nữa, nhún vai lui lại, hắn cũng thấy, nếu tiếp tục khích nữa, e là sẽ thực sự xảy ra chuyện. Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu xuất hiện. Thác Bạt Tiểu Yêu nhún cái nhảy tới bên người Diệp Huyền, có chút hưng phấn: - Ngươi biết có bao nhiêu kim tệ không? Diệp Huyền lắc đầu. Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn Diệp Huyền: - Đoán, mau đoán đi! Diệp Huyền im lặng, đoán kiểu gì? Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên đập tay lên vai Diệp Huyền, sau đó hưng phấn dựng hai ba ngón tay: - Trọn vẹn ba mươi ức, còn có hai ngàn sáu trăm vạn cực phẩm linh thạch! Hai ngàn sáu trăm vạn a! Còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác, bốn quyển Thiên giai võ kỹ, hai quyển Thiên giai công pháp, địa giai vô số, còn có năm kiện Chân khí, mười một kiện Minh khí, chín mươi sáu kiện Cực phẩm linh khí! Nói tới đây, nàng áp sát Diệp Huyền, cười quỷ dị: - Đoán xem, còn gì nữa? Diệp Huyền lắc đầu. Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên mở tay, trong tay xuất hiện một khối linh thạch. Không phải cực phẩm linh thạch, là ngọc phẩm linh thạch, hay còn gọi là linh ngọc! Thác Bạt Tiểu Yêu nhếch miệng cười một tiếng: - Trọn vẹn một ngàn ba trăm khối linh ngọc! Nói xong, nàng trực tiếp ôm lấy Diệp Huyền, sau đó hung hăn hôn một cái lên mặt: - Phát tài! Phát tài, ha ha… Diệp Huyền: “…” … - ------------ Phóng tác: xonevictory Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)