Kiếm Tôn
Chương 252 : Cùng chung hoạn nạn, chung sinh tử!
Bắn tên!
Sau khi nói ra hai chữ này, Khương Cửu vẫn không có biến hóa gì!
Xử trí theo cảm tính?
Nàng có thể xử trí theo cảm tính sao?
Nếu để cho những binh lính Sở quốc này phá thành, vô số binh sĩ trong thành sẽ chết, không chỉ những binh lính này sẽ chết, bách tính trong thành cũng ngã xuống dưới đồ đao của đối phương!
Sẽ chết nhiều người hơn!
Nàng nhất định phải phụ trách vì nhiều người hơn!
Mặc dù hết sức tàn nhẫn, thế nhưng, nàng không có lựa chọn!
Một chút lựa chọn cũng không có!
Khương Cửu nhìn chằm chằm vào những binh sĩ Sở quốc dưới thành, hai mắt ửng hồng, trong mắt không chứa một chút tình cảm nào.
Trên tường thành, nhìn những bách tính Khương quốc dưới thành, trong mắt các binh lính đều không đành lòng, bọn họ đều là bách tính của Khương quốc!
Nhưng mà, bọn họ không thể không ra tay!
Bất đắc dĩ!
Thật sâu bất đắc dĩ!
Vào lúc những binh sĩ này muốn động thủ, một phó tướng bên cạnh Khương Cửu đột nhiên chỉ về phía bên phải.
- Nguyên soái ngươi xem!
Khương Cửu quay đầu nhìn về phía bên phải, bên kia, mười hai người cưỡi Hắc Lang lao tới!
Diệp Huyền!
Nhìn thấy là Diệp Huyền, người trên tường thành sôi trào!
- Diệp quốc sĩ!
Có người đột nhiên hô to, rất nhanh, từng âm thanh vang vọng khắp thành.
Diệp quốc sĩ!
Tiếng hét trên tường thành xông thẳng lên trời!
Khi thấy Diệp Huyền, Khương Cửu lập tức thả lỏng, hai tay nắm chặt cũng nới lỏng ra, trong lòng bàn tay đã có máu nhỏ xuống...
Nơi xa, mười hai người Diệp Huyền cưỡi sói đen lao thẳng vào đám binh sĩ Sở quốc đang công thành.
Mười tên Thần Hợp cảnh, tăng thêm Diệp Huyền cùng Lục Bán Trang vượt xa Thần Hợp cảnh của đối phương, khí thế đoàn người Diệp Huyền sẽ kinh khủng cỡ nào?
Mặc dù chỉ có mười hai người, thế nhưng, khí thế không kém gì một chi đại quân!
Tốc độ của đám người Diệp Huyền nhanh vô cùng, thời gian không bao lâu, bọn họ đã lao tới trước mặt các binh sĩ kia, đám kỵ binh sau lưng của Sở quốc còn chưa kịp phản ứng!
Bởi vì tốc độ của đám người Diệp Huyền quá nhanh!
- Giết!
Diệp Huyền gầm thét!
Một thanh kiếm trong cơ thể Diệp Huyền chém ra ngoài, Linh Tú kiếm giống như một tia chớp xuyên qua nơi xa, trong khoảnh khắc, mười mấy cái đầu đã bay lên cao!
- Giết!
Sau lưng Diệp Huyền, đám người Lăng Hàn cũng gầm thét.
Thế không thể đỡ!
Lúc đám người Diệp Huyền xông vào trong đám binh sĩ kia, bọn họ bắt đầu đồ sát, những binh lính kia không phải là đối thủ của bọn họ, dĩ nhiên, cũng bởi vì chưa kịp phản ứng, không có tổ chức tốt, cho nên mới bị đám người Diệp Huyền đánh không kịp trở tay.
Lúc này, Khương Cửu trên tường thành hô to.
- Mở cửa thành!
Phía dưới, cửa thành bị mở ra, những bách tính Khương quốc cũng xông vào thành, mà nội thành, vô số binh sĩ lao ra.
- Đừng hốt hoảng!
Trong bộ binh Sở quốc, một tướng lĩnh trung niên đột nhiên gào lên.
- Năm người một tổ, lập tức...
Lúc này, một đạo kiếm quang chém tới, ngay sau đó, một thanh kiếm xuyên qua mi tâm của tên tướng lĩnh này, tên tướng lĩnh im bặt!
Không chỉ như thế, những tướng lính khác trong bộ binh cũng ngã xuống...
Bắt giặc trước bắt vua!
Sau khi chém giết những thống soái trong đám bộ binh, các binh sĩ Sở quốc liền rối loạn.
Trốn!
Vô số binh sĩ bỏ chạy về nơi xa, đám người Diệp Huyền cùng Khương Cửu sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức, mười hai người Diệp Huyền trực tiếp xông ra ngoài, nơi đi qua đều có từng đống thi thể nằm lại.
Binh lính bình thường không thể ngăn nổi bọn họ!
Cứ như vậy, đám bộ binh Sở quốc một đường bỏ chạy, đám người Diệp Huyền không ngừng đuổi theo.
Nơi xa, trước đám kỵ binh Sở quốc, một nam tử trung niên cầm đầu đột nhiên dựng thẳng trường kiếm trong tay.
- Giết!
Gần mười vạn kỵ binh đột nhiên gào lên, ngay sau đó mười vạn kỵ binh trực tiếp xông ra ngoài, trong thời gian ngắn, cả vùng đất rung lên dữ dội.
Mười vạn kỵ binh cùng nhau công kích, đó là cảnh tượng kinh khủng cỡ nào?
Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, hắn vừa dừng, đám người Lăng Hàn cũng dừng lại theo!
Khương Cửu đi tới bên cạnh hắn.
- Rút lui!
Diệp Huyền gật đầu.
- Rút lui!
Rất nhanh, đám người Diệp Huyền cùng binh sĩ Khương quốc dồn dập rút lui, chỉ chốc lát bọn họ đã tiến vào trong thành.
Mà lúc này, kỵ binh Sở quốc ngoài thành cũng dồn dập dừng lại, kỵ binh tự nhiên không thể công thành.
Trên thành dưới thành, hai quân giằng co!
Dưới thành, phía trước các kỵ binh, nam tử trung niên cưỡi ngựa đi tới dưới thành không xa, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền trên tường thành.
- Các hạ chính là Khương quốc Diệp quốc sĩ?
Bên cạnh Diệp Huyền, Khương Cửu nói khẽ:
- Người này là nguyên soái kỵ binh Sở quốc Tiêu Vân Sơn, Thần Hợp cảnh đỉnh phong.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn nhìn xuống dưới.
- Có gì chỉ giáo sao?
Tiêu Vân Sơn lãm đạm nói:
- Nghe qua các hạ là thiên tài yêu nghiệt của Khương quốc sau khi An Lan Tú rời đi, hôm nay muốn lĩnh giáo các hạ hai chiêu.
Nghe vậy, Khương Cửu bên cạnh Diệp Huyền cau mày.
- Có bẫy, hắn chính là thống soái một quân, trong tình huống bình thường, không có khả năng một mình tới mạo hiểm!
Mà lúc này, vô số binh sĩ Khương quốc trên tường thành lại cùng nhau hô lên.
- Chiến!
- Chiến!
Mấy vạn tướng sĩ cùng nhau gầm thét, tiếng như sấm sét, đinh tai nhức óc.
Vô số tướng sĩ hưng phấn nhìn Diệp Huyền!
Tại Khương quốc, uy vọng của Diệp Huyền không thể nghi ngờ là vô cùng cao, cao không hợp thói thường. Trong suy nghĩ của bách tính cùng những binh lính Khương quốc này, Diệp Huyền là người không thể chiến thắng!
Kiếm tu của Khương quốc!
Đối với Diệp Huyền, tất cả mọi người đều mang theo tự tin và chờ mong khó hiểu!
Nhìn thấy những binh lính chung quanh hưng phấn và sùng bái, sắc mặt Khương Cửu trầm xuống.
Nếu lúc này không chiến, không thể nghi ngờ sẽ đánh mất sĩ khí, nhưng nếu chiến, nàng lại có lo lắng!
Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
- Không sao cả!
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên thả người nhảy lên, một kiếm chém vào Tiêu Vân Sơn phía dưới!
Nhìn thấy Diệp Huyền nhảy xuống, Tiêu Vân Sơn cười lạnh, hắn cầm kiếm phóng lên trời, đồng thời cũng tiếp một kiếm của Diệp Huyền.
Hai người ai cũng có âm mưu!
Cứ như vậy, trong ánh mắt vô số người, kiếm của hai người va chạm với nhau, khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, kiếm của Diệp Huyền đột nhiên cải biến quỹ tích, một kiếm đâm vào yết hầu của Tiêu Vân Sơn!
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Vân Sơn cười đầy dữ tợn, hắn không có thu kiếm, ngược lại còn cầm kiếm đâm thẳng vào trái tim của Diệp Huyền!
Lấy mạng đổi mạng!
Thời điểm kiếm của Diệp Huyền cách yết hầu Tiêu Vân Sơn chưa đến nửa tấc, tay trái Tiêu Vân Sơn đột nhiên cầm lấy kiếm của Diệp Huyền, cùng lúc đó, kiếm của hắn trực tiếp đâm vào trái tim của Diệp Huyền, thời điểm kiếm đâm vào người Diệp Huyền, Tiêu Vân Sơn sửng sốt!
Có chút không chân thực!
Diệp Huyền dễ giết như vậy sao?
Đúng lúc này, đột nhiên kiếm trong tay hắn hóa thành vô số năng lượng rót vào người Diệp Huyền!
Phát giác được điểm này, sắc mặt Tiêu Vân Sơn thay đổi, hắn muốn rút lui, mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền đột nhiên xoay tròn.
Xùy!
Toàn bộ cánh tay của Tiêu Vân Sơn vỡ nát!
Kiếm của Diệp Huyền tiến quân thần tốc, trực chỉ đầu của Tiêu Vân Sơn!
Nhưng đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra, đột nhiên sau lưng Tiêu Vân Sơn xuất hiện ba người áo đen quỷ dị!
Xuất hiện không có dấu hiệu nào!
Ngay sau đó, một đạo hàn mang chặn kiếm của Diệp Huyền, ngoài ra còn có hai đạo hàn quang dùng tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào yết hầu của Diệp Huyền.
Nhanh vô cùng!
Nhưng mà Diệp Huyền đã sớm chuẩn bị tâm lý, trong nháy mắt ba người áo đen xuất hiện, hắn đột nhiên thu kiếm, cũng lui về phía sau vài trượng.
Mà lúc này, đám người Lăng Hàn dồn dập nhảy xuống tường thành, đi tới bên cạnh Diệp Huyền.
Mười hai Thần Hợp cảnh đỉnh phong!
Đám người Diệp Huyền xuất hiện, công kích của ba người áo đen cũng thất bại, bọn họ không tiếp tục ra tay, ngược lại biến mất một cách quỷ dị.
Tay phải của Diệp Huyền nắm chặt Linh Tú kiếm trong tay, đang muốn tiếp tục ra tay, một lão giả áo bào trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn!
Hộ viện tôn giả của Trung Thổ Thần Châu Thương Mộc học viện!
Lão giả áo bào trắng nhìn đám người Diệp Huyền, hắn không nói gì, mà là quay đầu nhìn sang một bên, lúc này, một nam tử trung niên chạy tới.
Vào lúc nhìn thấy người này, Lăng Hàn cùng Lăng Dược ngây người!
Bởi vì người này chính là gia chủ Lăng gia Lăng Thiên.
Lăng Thiên nhìn huynh đệ Lăng Hàn.
- Quay trở về Trung Thổ Thần Châu đi!
Lăng Hàn trầm giọng nói:
- Gia chủ, ngươi có ý gì?
Lăng Thiên lắc đầu.
- Việc này, Lăng gia ta không xen vào, hai người các ngươi lập tức theo ta quay lại Trung Thổ Thần Châu.
Sắc mặt Lăng Hàn biến thành lạnh lẽo.
- Không trở về!
Lăng Thiên tức giận nói:
- Hai ngàn bảy trăm người Lăng gia, ngươi muốn toàn bộ gia tộc chôn cùng ngươi sao?
Lăng Hàn xiết chặt nắm đấm.
Lúc này, truyền âm thạch trên người đám người Dạ Ly đều vang lên, bao quát Lục Bán Trang cũng như thế.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh, sắc mặt đám người Dạ Ly Cam Vô Vi biến thành khó coi.
Diệp Huyền nói khẽ:
- Thế nào?
Dạ Ly trầm giọng nói:
- Gia tộc xảy ra chuyện. Gọi ta lập tức trở về!
Cam Vô Vi nhìn về phía Diệp Huyền.
- Ta cũng thế...
Mấy người còn lại dồn dập gật đầu.
Diệp Huyền yên lặng.
Cách đó không xa, lão giả áo bào trắng nhìn thoáng qua đám người Lăng Hàn.
- Thương Mộc học viện cùng Ám giới ta cũng không phải không có năng lực giết các ngươi, nhưng không muốn liều chết với thế lực sau lưng các ngươi mà thôi, nếu các ngươi nhường bước, Thương Mộc học viện cùng với Ám giới sẽ xóa bỏ ân oán với các vị. Nếu các ngươi không lùi, Thương Mộc học viện và Ám giới sẽ cá chết lưới rách với gia tộc các ngươi.
Nghe vậy, sắc mặt đám người Dạ Ly biến thành khó coi.
Gia tộc của bọn họ kỳ thật cũng không yếu, đặc biệt là Lục gia, chính là hào phú đương thời, thế nhưng, gia tộc của bọn họ sẽ không cho phép bọn họ vì Diệp Huyền mà cá chết lưới rách với Thương Mộc học viện còn có Ám giới!
Quá uổng phí!
Lúc này, truyền âm thạch trong ngực của đám người Dạ Ly không ngừng vang lên.
Bên cạnh lão giả áo bào trắng, Lăng Thiên đột nhiên thấp giọng thở dài.
- Ngươi trọng huynh đệ, nhưng gia tộc thì sao? Cho dù ngươi không trọng gia tộc, phụ mẫu ngươi thì sao? Bọn họ sinh ngươi nuôi ngươi, ngươi không coi trọng sao? Ngươi lựa chọn như thế, ngươi có biết sẽ hại chết bao nhiêu người hay không?
Lăng Hàn xiết chặc nắm đấm, sắc mặt biến thành màu xanh.
Ở chung quanh, mấy người Dạ Ly cũng giống như thế!
Thương Mộc học viện và Ám giới đã không phải nhằm vào thế hệ tuổi trẻ, bọn họ hiện tại muốn khai chiến, khai chiến toàn diện, muốn đánh, vậy thì xuất động cường giả Vạn Pháp cảnh đến!
Gia tộc sau lưng đám người Lăng Hàn không có khả năng khai chiến toàn diện với Thương Mộc học viện và Ám giới!
Thật quá uổng phí!
Hơn nữa, đánh, dễ dàng đánh toàn quân bị diệt!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói khẽ:
- Các ngươi cảm thấy cái gì là huynh đệ?
Mọi người nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nói:
- Hiểu nhau! Huynh đệ không thể hiểu nhau, vậy thì không gọi là huynh đệ, mà là ích kỷ!
Nói xong, hắn nhìn đám người Lăng Hàn.
- Hiện tại, ta dùng thân phận đại ca ra lệnh cho các ngươi quay trở về gia tộc của mình, sau đó ở Trung Thổ Thần Châu chờ ta, chờ ta tới tìm các ngươi. Tin tưởng ta, huynh đệ chúng ta, cuối cùng sẽ có ngày gặp lại!
Huynh đệ!
Theo Diệp Huyền, huynh đệ ngoại trừ cùng chung hoạn nạn, chung phú quý, chung sinh tử ra, còn phải hiểu nhau!
Hiểu nhau!
Nếu như không thể hiểu nhau, đó gọi là ích kỷ!
Giống như tìm huynh đệ vay tiền, huynh đệ của mình cũng đói, nhưng ngươi vẫn muốn tìm hắn vay tiền, việc này gọi là huynh đệ sao?
Không!
Đây là ích kỷ, dùng danh nghĩa huynh đệ thỏa mãn lòng ích kỷ của mình.
Diệp Huyền hắn là một người ích kỷ, nhưng hắn xưa nay sẽ không ích kỷ với người của mình!
Nơi này đột nhiên yên tĩnh lại!
Đám người Lăng Hàn đều nhìn Diệp Huyền, mà vào lúc này, hốc mắt đám người Lăng Hàn đã đỏ ửng.
Lưu lại, cùng tiến lui với Diệp Huyền!
Việc này là suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Thế nhưng, gia tộc làm sao bây giờ?
Nghĩa hiếu khó chu toàn.
Lúc này, Diệp Huyền đi đến trước mặt Lăng Hàn, hắn vỗ nhẹ vai Lăng Hàn, cười nói:
- Các ngươi trở về, chẳng lẽ chúng ta cũng không phải là huynh đệ sao? Không, dù cho các ngươi không có lưu lại nơi này, chúng ta cũng là huynh đệ đồng sinh cộng tử. Các ngươi hiểu ta, giống như ta hiểu các ngươi!
Nói xong, hắn nhìn đám người Dạ Ly.
- Hành vi của các ngươi đã mang tới nguy hiểm cho gia tộc, bảo vệ gia tộc của các ngươi cẩn thận, đây cũng là trách nhiệm của các ngươi. Thế gian này, không đơn giản có huynh đệ bằng hữu, còn có thân nhân. Đều trở về cho lão tử, chờ ta tới Trung Thổ Thần Châu tìm các ngươi!
Lăng Hàn lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng.
- Đại ca, nếu chúng ta rời đi, ngươi làm sao bây giờ?
Diệp Huyền cười nói:
- Yên tâm đi! Ta còn có một số lá bài tẩy, không có gì đáng ngại!
Đám người Lăng Hàn không ai rời đi, cứ đứng ở nơi đó.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn sang Lục Bán Trang cách đó không xa, Lục Bán Trang từ bắt đầu đã không nói câu nào.
Diệp Huyền đi đến trước mặt Lục Bán Trang, Lục Bán Trang nhìn hắn, vẫn không nói chuyện.
Diệp Huyền nói khẽ:
- Dẫn bọn họ trở về, chờ ta tới Trung Thổ Thần Châu.
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
98 chương
192 chương
20 chương
11 chương
90 chương
680 chương