Kiếm Tôn

Chương 226 : Đã kết thúc!

Ám Chủ khẽ gật đầu. - Mạc huynh, chuyện đã như thế này, tiếp theo hai ta sẽ không lưu thủ, nếu chém giết đám người Diệp Huyền này, tài vật trên người bọn họ, Thương Mộc học viện chiếm bảy thành, như thế nào? Mạc Thanh Huyền lạnh lùng nhìn thoáng qua Ám Chủ, không nói gì. Rõ ràng, đã đáp ứng! Ám Chủ nói: - Vậy chúng ta có khả năng bắt đầu. Đạo binh của Ám giới tự nhiên đều là sát thủ, sát thủ khẳng định không thể tác chiến chính diện, bởi vì sẽ giảm mạnh sức chiến đấu! Mạc Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn về phía đám người Diệp Huyền cách đó không xa, Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm trong tay, hắn đứng trước mặt đám người Lăng Hàn, hắn cứ đứng như vậy, thân thể như một thanh kiếm, phong mang tất lộ. Sắc mặt Mạc Thanh Huyền dần biến thành dữ tợn. - Giết! Khi hắn vừa dứt lời, mấy ngàn kỵ binh hạng nặng của Đường quốc đột nhiên phát động công kích, mấy ngàn kỵ binh cùng tấn công sẽ kinh khủng cỡ nào? Vào lúc này, mặt đất run rẩy! Hai bên phái ra mấy ngàn kỵ binh hạng nặng, còn có ba ngàn Ngự Lâm quân! Sau lưng Mạc Thanh Huyền có khoảng bốn mươi tên cường giả Thần Hợp cảnh đột nhiên biến mất tại chỗ, thẳng đến đám người Diệp Huyền! Trừ việc này ra, còn có một nhóm sát thủ Ám giới trong bóng tối chưa từng xuất hiện! Tuyệt cảnh! Tuyệt cảnh chân chính! Lần này Thương Mộc học viện và Ám giới đã xuất động tất cả tinh nhuệ của mình! Từ phương diện đội hình, Thương Mộc học viện và Ám giới bên này đã chiếm ưu thế tuyệt đối! Mặc dù như thế, nhưng Mạc Thanh Huyền vẫn nghiêm túc, sắc mặt nặng nề khó nói thành lời. Bởi vì đám người Diệp Huyền cho hắn cảm giác ngoài ý muốn! Nơi xa, Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm trong tay ngăn cản trước mặt đám người Lăng Hàn, Linh Tú kiếm trong tay hắn không ngừng rung động, cùng lúc đó, hắn hiện tại còn tỏa ra chiến ý ngập trời. Chiến ý! Chiến! Giờ phút này, trong đầu Diệp Huyền không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, chỉ có chiến! Kỳ thật, dùng thực lực của hắn bây giờ, muốn giết ra một con đường máu là rất có thể. Thế nhưng, hắn không có suy nghĩ chạy trốn! Bởi vì sau lưng là đám người Lăng Hàn! Hắn đã có chuẩn bị chết trận! Nếu như có thể sống, các huynh đệ sẽ cùng sống, cùng nhau xông xáo, như vậy mới là tốt nhất, nhưng nếu như không thể sống, huynh đệ sẽ cùng chết trận! Lục Bán Trang đột nhiên đứng bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhìn đám người đang xông tới, hoàn toàn không có chút biểu lộ gì, đồng thời, nàng còn gặm một cái bánh nướng lớn... Diệp Huyền đột nhiên nói: - Ta biết một người, nàng giống như ngươi, thích ăn, không lúc nào ngừng ăn. Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền, Diệp Huyền lại nói: - Ta cảm thấy các ngươi ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ chơi rất vui... Kỷ An Chi cùng với Lục Bán Trang... Nghĩ đến hình ảnh này, Diệp Huyền đột nhiên cười. Nếu thật là như vậy, khẳng định chơi rất vui, một người cầm lấy bánh bao, một người cầm lấy bánh nướng... Lục Bán Trang thu hồi bánh nướng nhìn về nơi xa. - Có thể là trận chiến cuối cùng! Diệp Huyền gật đầu. - Rất hân hạnh được biết các ngươi! Lục Bán Trang nói khẽ: - Kiếp sau, tiếp tục làm huynh đệ đi! Diệp Huyền cười ha ha một tiếng. - Tốt, kiếp sau tiếp tục làm huynh đệ! Nói xong, hắn muốn xông ra đi, mà đúng lúc này, đột nhiên mặt đất rung động rất mạnh! Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt. Tất cả mọi người nhìn về phía bên phải, ở cuối tầm mắt bên kia, đột nhiên xuất hiện một đám tồn tại đen nghịt, rất nhanh, đám đen nghịt kia cách mọi người càng ngày càng gần! Yêu thú! Tới là một đám yêu thú, dạng yêu thú gì cũng có, có hơn vạn con! Cầm đầu là một người đang ngồi trên lưng hổ, người này, chính là Bạch Trạch! Bạch Trạch! Bạch Trạch cưỡi cự hổ, hắn nhìn vị trí Diệp Huyền, gầm thét. - Diệp thổ phỉ, lão tử tới. - Còn có ta! Bạch Trạch cách đó không xa, trên lưng một con hổ lớn còn có một tên nam tử đang ngồi, chính là Mặc Vân Khởi! Hai gia hỏa này! Diệp Huyền ngây người! Mà đúng lúc này, Lục Bán Trang đột nhiên quay đầu xem về phía chân trời, một lát sau, nàng nói khẽ: - Bọn họ đến! Đến! Từ khi Lục Bán Trang vừa dứt lời, rất nhanh, nơi xa cuối chân trời đột nhiên xuất hiện một đám diều hâu! Dong binh đoàn thứ chín! Giữa sân, những binh sĩ Đường quốc kia dồn dập ngừng lại, ba ngàn kỵ binh hạng nặng và mấy ngàn tinh nhuệ Đường quốc cùng nhau quay người, trận địa sẵn sàng đón quân địch! Bọn họ giờ phút này càng kiêng kị Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi mang theo đàn yêu thú vọt tới! Trên lưng yêu thú, Bạch Trạch đột nhiên gầm thét. - Diệp thổ phỉ, đánh thế nào! Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn sang Bạch Trạch. - Giết! Một tên cũng không để lại! Một tên cũng không để lại! Bạch Trạch giận dữ hét: - Giết, một người không để lại! Vừa dứt lời, tốc độ của đàn yêu thú đột nhiên tăng lên dữ dội. Vào lúc này, mặt đất đang rung chuyển dữ dội! Tăng thêm mấy ngàn kỵ binh phía trước, một tên tướng lĩnh kỵ binh đột nhiên giơ cao trường kiếm. - Xông! Xông! Vừa dứt lời, mấy ngàn kỵ binh hạng nặng đột nhiên cùng nhau xông ra ngoài, trừ việc này ra, mấy ngàn lính tinh nhuệ Đường quốc binh cũng xông ra ngoài! Đúng lúc này, một đám diều hâu đột nhiên xuất hiện ở vùng trời của mọi người, tiếp đó có hai mươi người từ trên không nhảy xuống, một tên nam tử thô kệch cầm đầu bước nhanh tới trước mặt Lục Bán Trang, khi thấy bộ dáng Lục Bán Trang, sắc mặt hắn biến thành dữ tợn. - Con mẹ nó, giết! Lục Bán Trang nhìn thoáng qua nam tử thô cuồng, không nói gì. Mà lúc này, đột nhiên Diệp Huyền chỉ vào đám cường giả Thần Hợp cảnh đứng cách đó không xa! Nam tử thô kệch nhìn đám cường giả Thần Hợp cảnh, tay phải hắn mở ra, một thanh trọng đao xuất hiện trong lòng bàn tay, ngay lập tức, hắn dẫn theo trọng đao xông vào đám cường giả Thần Hợp cảnh. - Một tên cũng không lưu lại! Một tên cũng không lưu lại! Sau lưng nam tử thô kệch, đám người kia cũng xông ra ngoài! Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, Lục Bán Trang đột nhiên lắc đầu. - Không cần! Diệp Huyền hơi không hiểu, đúng lúc này, cách đó không xa, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên! Diệp Huyền quay đầu, lúc hắn cảm nhận được nơi xa chiến cuộc, hắn ngây người. Bởi vì hơn bốn mươi tên cường giả Thần Hợp cảnh khi giao thủ với nam tử thô kệch kia, tất cả đã tan tác trong nháy mắt! Nghiền ép! Chân chính nghiền ép! Mặc dù đều là Thần Hợp cảnh, nhưng số người của Thương Mộc học viện tương đối nhiều, thế nhưng, bọn họ căn bản không phải đối thủ của đám người nam tử thô kệch! Chênh lệch giữa hai bên quá lớn! Có thể nói, đám người nam tử thô kệch còn mạnh hơn đạo binh mà Thương Mộc học viện phái tới rất nhiều! Một bên khác, vẻ mặt Mạc Thanh Huyền cực kỳ khó coi, đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía Ám Chủ, gầm thét. - Còn không ra tay? Ra tay! Yên lặng một chớp mắt, Ám Chủ đột nhiên lắc đầu. - Đã kết thúc. Đi thôi! - ----------- Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực