Kiếm Tôn

Chương 107 : Đúng Là Một Ngốc Tử!

Nói xong, hắn nhìn về phía lão giả áo bào đen: - Tất cả thông tin về thiếu niên này, không được tuyên truyền ra ngoài, cứ để Thương Mộc học viện tiếp tục tìm đường chết. Còn có, về sau thiếu niên này sẽ ở Khương quốc, lôi kéo thật tốt cho ta, cũng đừng không có việc gì lại tìm hắn gây sự, lão phu không muốn ngày ngày chùi đít cho các ngươi. Nói xong, thân hình lão giả tóc trắng run lên, trực tiếp biến mất ở cuối chân trời. Tại chỗ, lão giả áo bào đen thật lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần. ... Trước doanh trướng, sau khi lão giả tóc trắng và lão giả áo bào đen rời đi, Khương Cửu đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Huyền, tựa như lần đầu nhìn thấy Diệp Huyền. Diệp Huyền cười nói: - Thế nào? Khương Cửu lãnh đạm nói: - Giả heo ăn thịt hổ a! Diệp Huyền cười khổ: - Kỳ thật, việc này có chút... Khương Cửu đột nhiên cắt ngang Diệp Huyền: - Không cần nói với ta, làm người, phải lưu lại một chút tâm nhãn, hiểu chưa? Diệp Huyền cười cười: - Được a! Nghe vậy, Khương Cửu trừng mắt liếc hắn một cái: - Kêu ngươi không nói, ngươi cứ thế không nói a? Diệp Huyền một mặt mộng bức... Nhìn thấy bộ dáng ngu ngơ của Diệp Huyền, Khương Cửu nhịn không được "Phốc phốc" cười rộ lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, rất nhanh, những cường giả kia và binh sĩ xung quanh nhao nhao thối lui. Lúc này, Diệp Huyền đưa cho Khương Cửu Kim tạp trong tay: - Cho ngươi! Khương Cửu nhìn tấm Kim tạp trong tay Diệp Huyền, trầm mặc. Nụ cười trên mặt nàng cũng dần dần biến mất. - Thế nào? Diệp Huyền hỏi. Khương Cửu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền: - Đây chính là năm ngàn vạn kim tệ. Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng: - Ta biết, nói thật, lúc mới tiếp nhận tấm thẻ này, tay ta cũng có chút run rẩy, bởi vì ta chưa từng cầm nhiều tiền như vậy... Khương Cửu nhìn thẳng Diệp Huyền: - Ngươi có thể không cần cho ta. Diệp Huyền cầm Kim tạp nhét vào trong tay Khương Cửu: - Sao ngươi lại trở thành lề mề chậm chạp vậy? Khương Cửu nhếch miệng cười một tiếng: - Được. Nói xong, nàng thu hồi tấm Kim tạp kia, dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng quay đầu nhìn qua một bên, rất nhanh, một lão giả xuất hiện bên cạnh nàng, lão giả đưa cho Diệp Huyền một chiếc hộp màu băng lam: - Diệp công tử, đây là Hỏa Linh, là mấy ngày trước, điện hạ phái lão phu trong đêm đi tới đế đô tìm Quốc chủ xin được, Hỏa Linh này, hoàng thất chỉ có một đóa, khi điện hạ cầu Quốc chủ lấy Hỏa Linh này, thế nhưng là... - Tốt! Lúc này, Khương Cửu đột nhiên nói: - Nói mấy chuyện vớ vẩn này làm gì? Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: - Ta biết thân thể muội muội của ngươi có bệnh, đóa Hỏa Linh này sẽ có trợ giúp với nàng, còn có, ta đã thỉnh cầu phụ hoàng phái Tông Sư y đạo tốt nhất Khương quốc đi tới Thương Lan học viện, cũng không biết kết quả thế nào! Diệp Huyền thu hồi chiếc hộp màu xanh lam kia, sau đó nhìn về phía Khương Cửu, chân thành nói: - Đa tạ. Khương Cửu nhìn thoáng qua Kim tạp trong tay, lắc đầu thở dài: - Ngươi đúng là ngốc a... Ngươi rõ ràng là ăn thiệt lớn, thế mà vẫn muốn đa tạ ta, ngươi thật là ngốc a! Diệp Huyền: - ... Oanh! Đúng lúc này, một tiếng nổ vang rung trời đột nhiên truyền đến từ bên kia Lưỡng Giới Sơn, ngay sau đó, Lưỡng Giới Sơn xuất hiện một đám mây trắng hình nấm. Diệp Huyền và Khương Cửu quay đầu nhìn về phía Lưỡng Giới Sơn, Khương Cửu lập tức nhíu lại lông mày: - Bọn hắn đã phá vỡ cấm chế của toà linh mạch kia, xem ra, chiến tranh sắp sửa bạo phát rồi! - Vì sao? Diệp Huyền không hiểu. Khương Cửu nói khẽ: - Cấm chế linh mạch nơi đó bị phá trừ, linh khí nhất định sẽ tiết ra ngoài, mà được lợi lớn nhất chính là Lưỡng Giới thành này, khi đó, nơi này sẽ trở thành một khối bảo địa phong thuỷ, chắc chắn rất nhiều thế lực và thế gia đều nguyện ý tới đây, mà trong đó, không chỉ là trọng địa binh gia... Chắc chắn Đường quốc sẽ không buông tha nơi này. Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: - Về đế đô thôi! Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, việc lớn hai quân này, hắn cũng không hiểu, cũng không giúp được cái gì, mà lại, ra ngoài cũng đã lâu, là lúc phải trở về! Lúc này, Khương Cửu lại nói: - Lúc trở về, cẩn thận một chút. - Có ý tứ gì? Diệp Huyền không hiểu. Khương Cửu trầm giọng nói: - Theo ta được biết, Thương Mộc học viện đang toàn lực điều tra ngươi, học viện này làm việc rất bá đạo, không kém Túy Tiên lâu chút nào, sau khi bọn hắn tra được một chút nội tình của ngươi, có thể sẽ phóng ám tiễn sau lưng. Diệp Huyền nhíu mày: - Bọn hắn kém tự tin như thế? Khương Cửu lắc đầu: - Không phải kém tự tin, mà là để bảo đảm không có sơ hở nào... Năm đó Thương Lan học viện có rất nhiều thiên tài đều là vô thanh vô tức biến mất. Tóm lại, hết thảy phải cẩn thận! Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: - Hiểu rõ! Vậy cáo từ, ngày sau gặp lại! Nói xong, hắn xoay người rời đi. Khương Cửu nhìn Diệp Huyền, cứ nhìn như vậy, mãi đến khi Diệp Huyền hoàn toàn biến mất ở phía xa, nàng mới lắc đầu cười một tiếng: - Đúng là một tên ngốc... Sau hai canh giờ, Diệp Huyền leo lên vân thuyền đi tới đế đô. Bởi vì có thẻ tím, Diệp Huyền được ở bao sương hạng nhất, mà còn là miễn phí! Trên boong Vân thuyền, Diệp Huyền nhìn người gỗ Diệp Linh trong tay, khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt. Đi xa nhiều ngày như vậy, người hắn nhớ thương nhất, chính là Diệp Linh không thể nghi ngờ! Hắn còn chưa bao giờ rời xa Diệp Linh lâu như vậy! Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lại lấy ra người gỗ An Lan Tú, nhìn người gỗ nhỏ trong tay, nụ cười trên khóe miệng hắn càng thêm đậm! Thế nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn dần dần biến mất, chi còn lại ngưng trọng! An Lan Tú! Hắn ngẩng đầu nhìn về cuối chân trời nơi xa, sau mấy lần tiếp xúc với An Lan Tú, hắn tự nhiên biết lai lịch của An Lan Tú không đơn giản, ngay cả Túy Tiên lâu và Thương Mộc học viện đều không dám tùy tiện đắc tội, lai lịch lớn cỡ nào a? Một lát sau, khóe miệng Diệp Huyền đột nhiên nổi lên một nụ cười: - Ta sẽ tìm đến ngươi! Đến lúc đó, ai dám ngăn cản ta, ta sẽ đánh chết người đó! Ngay lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trên vùng trời vân thuyền, sau một khắc, một cỗ uy áp kinh khủng kèm theo một dấu tay hư ảo tựa như sấm chớp đột nhiên hạ xuống từ vùng trời! - ------------ Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)