Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 24 : Thành chủ long thần thành

Sau hơn vạn năm thay đổi, nhân loại bây giờ chủ yếu sinh sống trong Nhân Vực, vốn là Thiên Đấu Đại Lục lúc trước. Mà Nhân Vực đứng đầu là Vực Chủ, người này thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít người có cơ hội diện kiến dung mạo thực sự. Chỉ biết rằng Vực Chủ của Nhân Vực chính là Hồn sư mạnh mẽ nhất, là thủ hộ giả của nhân loại thời nay. Nhân Vực diện tích rộng lớn, không còn tồn tại bất cứ quốc gia nào, chỉ còn những tòa thành biệt lập, tự chủ kinh tế, nhân lực và tông môn. Mà đứng đầu của các thành trì này chính là Thành Chủ. Tại Nhân Vực hiện hữu 12 tòa thành phân bố rải rác, đứng đầu là Thành Chủ, và Thành Chủ chỉ dưới Vực Chủ mà thôi. Nói tóm lại dưới trướng Vực Chủ có 12 Thành Chủ, làm công tác quản lý nhân loại. Thành Chủ tại Long Thần thành có địa vị rấ?t cao trong 12 vị Thành Chủ, dưới sự cai trị của hắn, Long Thần thành là thành thị? phồn hoa bậc nhất Nhân Vực. “Thành Chủ đến, mọi người trong phủ mau ra nghênh đón”. Thanh âm vừa dứt, tức thì sắc mặt Hắc Phong một màu trắng bạch. Thành Chủ tại sao lại đến đây, không lẽ là do trậ?n chiến bọn chúng đã làm kinh động đến hắn. Không cần biết Hắc Phong bên ngoài hung tàn cỡ nào, đứng trước mặt vị Thành Chủ nào chỉ như con sâu cái kiến, không hơn không kém. Hôm nay Thành Chủ xuất hiện, căn bản Hắc Phong không còn cơ hội miểu sát ba tên nhóc Bàn Long môn được nữa. Tay phải lập tức lật lên, khởi động lại hồn đạo khí truyền tống cá nhân, hắn nhanh chân bước vào biến mất không còn tung tích, bỏ lại Hoàng Chính hai mắt kinh sợ ở sau lưng. “Trại chủ, cho ta theo với...” Mắt thấy bóng lưng Hắc Phong biến mất, Hoàng Chính biết rằng hắn hôm nay không xong rồi. Hắc Phong chạy trốn, tức thì áp lực bao phủ? bọn Vân Chính Thiên đã biến mất, ngay lập tức ba người ngã rạp ra mặt đất. Tuy rằng không có bị thương nhưng tinh thần bị hao tổn quá độ. Ngay lúc này, đoàn người của Thành Chủ cũung đã tiến vào phạm vi sân bãi. Đi đầu là một nam tử thân mặc chiến bào, trên áo giáp có họa tiết đầu rồng tinh xảo, sau lưng áo choàng trắng tung bay, khí chất lẫm liệt. Theo sau hắn là khoảng 10 tên nam tử tướng tá khôi vĩ, gương mặt điềm đạm, xem ra đã trải qua vô số chinh chiến. Mà mười tên nam tử này tạo thành một hình vòng tròn, ở hạch tâm chính là một tên trung niên nam tử. Người này một đầu tóc đen, buột gọn ở phía sau, gương mặt không nộ mà uy, nhìn qua lại có một chút phong thái lãng tử. Thân mặc long bào, thiết kế vô cùng tinh xả?o. Người này còn ai khác là Thành Chủ Long Thần thành, Hàn Long Quần. Can Hữu Long cùng Mộng Hồng Nhan thấy vậy vội vào chạy ra tiếp kiến, duy chỉ có Vân Chính Thiên vì tiêu hao quá nhiều hồn lực, tạm thời di chuyển có chút khó khăn. “Đệ tử Bàn Long môn ra mắt Thành Chủ, người khỏe”. Vị Thành Chủ cũng không có đáp trả, hắn chỉ phất tay một cái ra hiệu cho nam tử mặc chiến bào tiến tới nói vài câu. Sau đó nam tử đi thẳng tới vị trí Vân Chính Thiên nói. “Giết chết tên nhóc thuộc Liên Minh Thả?o Khấu là ngươi?” Vân Chính Thiên sắc mặt xanh xao, cố gắng mỉm cười nói. “Hắn tuổi nhỏ nhưng giết người vô số, là ta thay trời hành đạo, ngài nói đúng, là ta giết hắn”. “Quá tốt rồi” Nam tử chiến bào vỗ vai hắ?n một cái, tức thì một cỗ nhu hòa hồn lực truyền vào cơ thể khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu. Người này thật cường hãn, Vân Chính Thiên cảm thán. Sau đó nam tử chiến bào thu xếp binh lính thu dọn tàn cục, chăm sóc những học viên còn lại trong Bàn Long môn và cũng không quên bắt lấy Hoàng Chính phản đồ. Mọi việc xong xuôi, Vân Chính Thiên mới tiến lại gần vị trí Thành Chủ an tọa, thành khẩn nói. “Đa tạ Thành Chủ ra tay tương trợ, nếu không bọn vãn bối đã bị tên Hắ?c Phong giết chết”. “Không cần đa tạ, bọn hắn dám tiến vào lãnh thổ của ta, thân là Thành Chủ đương nhiên phải ra tay quét sạch”. Hàn Long Quần đáp, bất quá sau khi nghe vị này Thành Chủ nói xong, không những binh lính đi theo, còn có nam tử chiến bào ánh mắt cũng vô cùng ngạc nhiên. Ai, hôm nay có chuyện gì thế này, lão nhân gia hắn có hứng thú nói nhiều như vậy từ khi nào. Hàn Long Quần vốn là người kín tiếng, trước sau đều nhờ vị nam tử chiến bào, cũng là cận vệ của hắn thay lời nói. Hôm nay trước mặt tên nhóc Chính Thiên lại buông lời dài như vậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy kỳ quái. Vân Chính Thiên hiển nhiên không biết chuyện này, chỉ mỉm cười nói. “Dù sao cũng cảm tạ ngài, vãn bối lui trước”. “Khoan đã, những người khác có thể đi, chỉ có ngươi là không được”. Lời nói vừa dứt, Vân Chính Thiên lập tức đề cao cảnh giác. Vì lý do gì không cho hắn lui ra, hay là người này tâm địa bấ?t chính. Nam tử chiến bào thấy vậy lập tức lên tiếng. “Ngươi đừng khẩn trương, Thành Chủ muốn ngươi theo về lâu đài một chuyến”. “Ân, ý ta là như vậy”. Hàn Long Quần hùa theo. Vân Chính Thiên thở dài nhẹ nhõm một cái, đi với Thành Chủ chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, dù sao bọn hắn mạnh như vậ?y, muốn giết tiểu tử hắn cần gì tốn công phu lừa gạt. “Được, ngài đợi ta một lát”. Vân Chính Thiên đi về phía bọn Tiểu Mã, A Long cười nói. “Thành Chủ hắn muốn ta theo hắn về lâu đài một chuyến, ở đây chắc phải giao cho các ngươi. Bất quá Hoàng Võ đã bị giết chết, Hoàng Chính cũng bị bắt đi. Đợ?i khi nào Môn chủ trở về các ngươi báo lại giùm ta”. “Ngươi đi với bọn họ không sao chứ” Tiểu Mã lo lắng hỏi. “Ta nghĩ là không sao, dù sao bọn họ cũng thuộc tầng lớp cao lại có danh tiếng” “Được rồi, ở đây giao cho bọn ta” A Long nói sau đó hắn lại quay sang Mộ?ng Hồng Nhan mỉm cười. “Ngươi có gì muốn nói với hắn không”. Mộng Hồng Nhan bất ngờ giật mình, nhìn Vân Chính Thiên ấp úng, vài giây sau cũng lên tiếng. “Lần trước là ngươi cứu ta?” Vân Chính Thiên nhìn này thật sâu, khẽ gật đầu. “Cảm tạ, ngươi bảo trọng”. Dứt lời Mộng Hồng Nhan cũng quay đầu đi mất. A Long tiến lại gần kẹp cổ Vân Chính Thiên, gương mặt làm điệu bộ tức giận nói. “Ngươi đó, vừa vào học không lâu liền hớp hồn tiểu Hồng Nhan của chúng ta”. Vân Chính Thiên mỉm cười không đáp, hắn vốn biết với ngoại hình vốn thu hút củ?a hắn, bất kỳ cô bé nhỏ nào cũng sẽ động tâm, bất quá hắn đố?i với tình cảm nam nữ vốn không có hứng thú. Rời đi Bàn Long môn, Vân Chính Thiên theo sao đoàn người Hàn Long Quần trở về lâu đài. Lâu đài của Thành Chủ được xây dựng tại một khu đất biệt lập, cách xa thành thị đông đúc, rất phù hợp với người ít nói như Hàn Long Quần. Khi mặt trời vừa xuống núi, tòa lâu đài cũng đã hiện ra trong tầm mắt. Trước mặt hắn là một tòa kiến trúc to lớn, được trạm trỗ điêu khắc tỉ mỉ?, lấy hình ảnh loài rồng làm chủ đạo. Bước chân vào bên trong đại điện, Vân Chính Thiên mới cảm nhận được cái gì gọi là nguy nga tráng lệ, hoàn toàn khác với địa cầu mà hắn đã từng sống. Ở đây mỗi một thứ đồ vật tựa như mang trong mình hồn lực, làm cho bản thân nó như có linh tính. Đây chính là đặc thù của lâu đài Thành Chủ Long Thần thành, bời vì ngoài là một tên hồn sư, hắn còn là một tên rèn đúc sư. Tất cả đồ vật bằ?ng kim loại này đều được chính tay hắn rèn đúc trong thời gian rảnh rỗi. “Thành Chủ đúng là một người kỳ lạ. Yêu thích cái đẹp, thích trang trí nhưng lại ít nói” Vân Chính Thiên suy nghĩ mông lung. Một thanh âm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. “Phụ thân, ngài đã trở về rồi”. Từ bên trong không biết từ lúc nào xuất hiện một tiểu cô nương, nàng gọi Hàn Long Quần là phụ thân, như vậy nàng chính là nữ nhi của hắn. “Bảo bối ngoan, nào vào đây với ta”. Tiểu cô nương chạy tới ôm chằm lấy phụ thân, ngay lập tức hai mắt to chớp chớp chú ý tới tên thiếu niên một đầu tóc trắng dài ở phía sau. “Ngươi là ai” nàng chu chu mỏ hỏi, một phần vì hiếu kỳ, một phần vì hắn rất soái a. “Ta là Vân Chính Thiên, công chúa người khỏe”. Vân Chính Thiên không dám chậm trễ nói. “Hắn là bạn của cha, vào đây chúng ta cùng nói chuyện”. Phụ tử Hàn Long Quần cùng Vân Chính Thiên và nam tử chiến bào đi vào một gian phòng, chỉ có bốn người bọn họ, còn lại đều trở về công việc thường ngày. “Chính Thiên, ngươi ngồi xuống đi” Hàn Long Quần cười nói. Vân Chính Thiên lập tức đặt mình ngồi xuống, vô cùng thoải mái a, nhà giàu có khác, đồ đạc cũng phi thường êm ái như vậy. Nhìn thấy bộ dạng của hắn, tiểu cô nương bụm miệng cười. Rất đáng yêu a. “Ta quên chưa giới thiệu cho ngươi, vị này là cận thân của ta, tên là Dạ Hành, còn đây là con gái cưng của ta, nàng gọi Hàn Thanh Chi”. “Thì ra là Dạ Hành tiền bối và Thanh Chi công chúa”. Dạ Hành mỉm cười đáp lễ, hắn đối với tiểu tử này vô cùng tò mò, người có thể khiến Thành Chủ nói nhiều như thế, lần đầu tiên thấy. Có lẽ từ khi trở thành cận thân của hắn tới nay, hôm nay là lầu đầu tiên Thành Chủ nói nhiều như vậy. “Không biết ta có thể hỏi ngài một câu không”. Vân Chính Thiên chủ động lên tiếng. “Ngươi cứ hỏi” Hàn Long Quần vừa nói vừa hớp một ngụm trà, tâm tình vô cùng thoải mái. “Ngài làm sao biết chúng ta gặp nạn mà tới cứu, không lẽ trước đó môn chủ đã có tìm ngài trước a, bất quá ta không nghĩ Bàn Long môn nhỏ bé lại lọt vào mắt ngài, xem ra còn có nguyên nhân nào khác”. Hàn Long Quần hai mắt nhìn Vân Chính Thiên thật sâu, còn Dạ Hành thì ra vẻ tán thiểu. Tiểu tử này tuổi nhỏ nhưng tâm không nhỏ, có thể suy luận đến như vậy cũng rất có cốt khí. “Đúng là như vậy, Bàn Long môn dù có bị diệt ta cũng không quan tâm, bởi vì khi lập môn hạ thì cũng phải chuẩn bị cho việc này rồi”. Theo qui củ của Nhân Vực, người đứng ra thành lập tông môn, có thể lựa chọn trực thuộc bất kỳ tòa thành nào, nhưng tuyệt đối thế lực của Thành Chủ sẽ không ra tay tương trợ nếu như có bất kỳ mối họa diệt môn nào xảy ra, chỉ cần không phải cả tòa thành lâm nguy, tuyệt đối Thành Chủ sẽ không nhúng tay vào. Có thể nói đây là ngoại lệ duy nhấ?t từ khi Hàn Long Quần lên ngôi vị này. “Ta chú ý tới Bàn Long môn cũng chỉ? vì lời thỉnh cầu của mẹ ngươi”. Hàn Long Quần thanh âm rơi xuống, trong đáy mắt có vài phần tình cảm le lói. “Mẹ ta? Ngài quen biết mẹ ta?” Vân Chính Thiên rốt cuộc giật mình vì lờ?i này của Thành Chủ. “Mẹ ngươi, Hàn Phi, nàng là muội muội của ta. Nói cách khác ngươi chính là cháu của ta”. Hàn Long Quần thản nhiên nói.