Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 39
Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã nhìn "lịch Man Hoang" trên vách động một chút. Hôm nay đã là "Mùa đông ngày thứ năm mươi hai" rồi. Công việc săn bắt của Dạ càng ngày càng khó khăn, rạng sáng đi ra ngoài, thường thường phải gần tới trưa thì mới trở về. Mà con mồi mang về cũng trở nên khác nhau, những động vật nhỏ vào những ngày ấm áp Dạ không thèm ngoảnh lại nhìn, nhưng ngày hôm nay cũng là "Món ăn trong mâm" bọn họ.
Lỗ Đạt Mã nhớ rõ, nàng đã từng đọc qua ở đâu đó rằng, con báo có thói quen rất thú vị cũng rất thực dụng. Trước khi săn bắt sẽ tiến hành đánh giá đối với con mồi, suy tính xem nỗ lực của mình bỏ ra có đáng giá hay không. Một con thỏ và một con hươu, thường thường bọn nó sẽ chọn vồ bắt con hươu, còn đối với con thỏ thì ngó cũng không thèm ngó một cái. Nguyên nhân rất đơn giản, thể lực tiêu hao khi đuổi theo một con thỏ và đuổi theo một con hươu là không khác nhau lắm. Theo kinh tế học mà nói, vốn bỏ ra và rủi ro gánh chịu là ngang nhau, dĩ nhiên là chọn hạng mục có tiền lời cao hơn.
Mà bây giờ, một con thỏ có thể xuất hiện ở trên bàn ăn của bọn họ, vậy chứng minh điều gì? —— là con mồi càng ngày càng khó bắt được rồi. Đã đến lúc Dạ có con mồi thì bắt ngay, không thể nào lựa chọn nữa. Thật ra thì suy nghĩ một chút, Lỗ Đạt Mã cũng hiểu được, Dạ vốn có da lông màu đen, đi săn vào lúc rạng sáng, giống như có một tầng màu sắc tự vệ thật tốt, không dễ bị con mồi phát giác. Hôm nay khắp nơi ở bên ngoài là bông tuyết trắng xóa, Dạ đi tới chỗ nào cũng quá dễ dàng bị trông thấy rồi.
Hôm nay Dạ trở về lại trễ hơn một chút so với bình thường, hơn nữa chỉ mang một con thỏ trở về. Dĩ nhiên con thỏ này lớn hơn rất nhiều so với con thỏ ở thế giới trước kia của Lỗ Đạt Mã, giống như một con heo con, nhưng cũng chỉ đủ cho Dạ ăn no lửng bụng.
Dạ thu thập nó sạch sẽ, quen thuộc gác ở trên lửa nướng, sau đó đặt vào trước mặt Lỗ Đạt Mã, nhìn nàng ăn.
Cái bộ dáng này của Dạ đã liên tục mấy ngày rồi. Khi Lỗ Đạt Mã bày tỏ đã ăn no, hắn mới ăn cơm, ăn hết toàn bộ phần còn dư lại. Lỗ Đạt Mã rất cảm động, ở thời điểm thức ăn khan hiếm, Dạ nghĩ đến trước hết không phải là bản thân hắn, mà là nàng.
Mà vô luận như thế nào Lỗ Đạt Mã cũng không thể để cho Dạ đói bụng. Mỗi ngày hắn đều phải đi ra ngoài săn bắt, bây giờ là mùa đông giá rét, bụng rỗng thì làm sao có hơi sức. Vạn nhất cũng gặp phải mãnh thú ăn thịt, không có thể lực thì làm sao ứng chiến? Nàng cũng không muốn Dạ trở thành bữa ăn trên bàn của những dã thú khác. Dạ yêu thương nàng, nàng cũng đau lòng Dạ như thế.
Lỗ Đạt Mã lấy ra một ít thịt khô dự trữ, đặt tới trên lửa nướng. Nàng nói với Dạ, bắt đầu từ hôm nay, nàng muốn ăn những thứ này. Dạ cau mày, cũng không đồng ý, những thịt khô này hắn từng ăn qua, rất khô, rất cứng, không có mùi thơm của thịt, tóm lại rất khó nuốt vào. Hắn cường ngạnh bẻ xuống một cái chân con thỏ đưa tới trước mặt Lỗ Đạt Mã, nhất định bắt nàng ăn hết.
Lỗ Đạt Mã lắc đầu, lại đẩy chân thỏ trở về trước mặt Dạ.
"Dạ, ta ăn cái này, nướng một cái thì rất thơm, giống như thịt khô."
Dạ nhíu mày lại càng sâu, môi mỏng mím chặt, phun ra một chữ "Không!"
Mấy ngày nay làm mèo ngủ đông ở trong động, Dạm đã học xong không ít đối thoại đơn giản.
Để bày tỏ thịt khô ăn thật ngon, khiến Dạ an tâm, Lỗ Đạt Mã thật nhanh bóc lên một miếng, không để ý bỏng miệng mà ăn liên tục.
"Dạ, thật sự rất thơm, ngươi ăn thử một chút không?"
Lỗ Đạt Mã cố gắng nuốt xuống, giả vờ nhường cho hắn.
Thịt khô cũng không dễ ăn, sợi rất thô, không có nước, nhai không nát, thô ráp cổ họng. Nhưng Lỗ Đạt Mã vẫn bày ra vẻ là một món ăn mỹ vị, nuốt xuống ngon lành.
Dạ rất cố chấp, hắn vẫn như cũ nhét chân thỏ nướng vào trong tay Lỗ Đạt Mã, cũng nhận lấy thịt khô trong tay nàng.
"Trao đổi!"
Giọng nói có chút cứng rắn nói xong hai chữ này, Dạ liền bỏ thịt khô vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt. Vừa nhai, vừa nhìn Lỗ Đạt Mã, trong đôi mắt màu tím sẫm toát ra vẻ oán giận, giống như nói: "tên lừa đảo!"
Lỗ Đạt Mã nhìn Dạ một chút, lại nhìn chân thỏ nướng ở trong tay một chút, không biết vì sao, đôi mắt lập tức đỏ lên. Nàng kéo xuống một miếng thịt bỏ vào trong miệng hung hăng nhai, như đang nhai cắn trời tuyết lớn đáng chết này.
Ăn hai miếng, đột nhiên Lỗ Đạt Mã đoạt lấy thịt khô từ trong tay Dạ ném qua một bên, xé một cục thịt thỏ to, nhét vào trong miệng Dạ.
"Chúng ta ăn chung!"
Trong ánh mắt lộ ra kiên định, giống như nếu Dạ dám không ăn, như vậy nàng cũng không ăn, cùng nhau đói bụng thôi.
Lần này Dạ không có từ chối, lại xé một miếng thịt non từ trên người con thỏ để lại cho Lỗ Đạt Mã, còn mình thì ôm lấy phần còn dư lại mà gặm.
Ăn xong bữa cơm này, Dạ liền thay đổi thành hắc báo nằm sấp nằm ở bên cạnh Lỗ Đạt Mã giúp nàng giữ ấm, trong chốc lát liền phát ra tiếng "khò khè". Vốn săn bắt thì tiêu hao thể lực, hôm nay lại ăn không đủ no, nhất định là mệt chết đi. Lỗ Đạt Mã nửa tựa vào trên người Dạ, giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn da lông màu đen của hắn, tự nhủ: "Gầy, gầy quá, cũng có thể sờ được xương xườn rồi." Sau đó thở dài, không muốn trở thành gánh nặng của hắn, kết quả vẫn làm trói buộc của hắn. Làm sao mới có thể giúp được Dạ đây? Lỗ Đạt Mã nhíu mày suy tư.
Ngày hôm sau, tuyết rơi càng lớn, gần như không cách nào thấy rõ đồ vật ở khoảng cách hơn hai mét. Dạ trở lại trễ hơn một chút, lúc vào động khoác trên người một tầng tuyết thật dày. Hôm nay hắn mang về một con nói là chuột đồng cũng không giống chuột đồng, nói heo rừng không giống heo rừng. Nó lớn lên tương tự như con heo rừng, có nanh, thân thể cũng giống chuột đồng, có một cái đuôi vừa nhỏ vừa dài, toàn thân màu nâu xám. Có kích cỡ tương đương với Dạ. Trên bụng có một khối mỡ lớn thật dầy. Lỗ Đạt Mã vô cùng vui vẻ, hôm nay Dạ có thể được ăn bữa cơm no rồi, nàng gọi con này là "chuột rừng".
Dạ cũng lộ vẻ rất vui vẻ, hắn cạo xuống một khối mỡ to rồi chia thịt chuột rừng làm mấy miếng lớn, đặt lên giá nướng trên lửa. Mà Lỗ Đạt Mã thì đánh chủ ý lên miếng mỡ kia, nàng muốn thắng mỡ. Khi còn bé kén ăn, rất nhiều thứ đều không ăn, thì bà ngoại giảng cho nàng "hồi ức đau khổ" thời kỳ khó khăn, nhà nhà đều không được ăn thức ăn ngon, xào thức ăn đều là mỡ heo hoặc là dựa vào thịt mỡ, về tới nhà để trong nồi ép ra mỡ. Hôm nay nàng muốn thử một chút, mặc dù thức ăn chiên xào bằng mỡ động vật không quá tốt cho sức khỏe, nhưng vào lúc đói muốn chết, hiện tại lại là thời kỳ đặc thù ai còn tính toán là khỏe mạnh hay không khỏe mạnh chứ, không đói bụng mới là chân thật.
Ăn xong bữa cơm, Lỗ Đạt Mã lấy cái nồi mai rùa dùng để nấu nước gác ở trên lửa hong khô, cắt một miếng mỡ bỏ vào.
Hôm nay Dạ được ăn no cũng không có chợp mắt ngủ say, hắn trợn tròn con ngươi màu tím sẫm, tò mò nhìn xem Lỗ Đạt Mã đang làm cái gì.
Trong chốc lát liền truyền ra tiếng "xoẹt xoẹt", mỡ động vật ở dưới nhiệt độ liền hòa tan từng chút từng chút một. Rất nhanh một miếng mỡ biến thành một vũng mỡ nước đang sôi. Lỗ Đạt Mã dùng cái muỗng bằng gỗ lấy tóp mỡ ra rồi ném mấy miếng thịt khô vào. Lật trở trong chảo mỡ, mùi thơm đặc thù của thức ăn được chiên trong dầu mỡ từ trong nồi phiêu tán ra ngoài.
Dạ hóa thành "Đại miêu", lỗ mũi dùng sức hít ngửi, đầu lưỡi phấn hồng cũng vươn ra, không ngừng liếm môi trên, tiếng "Oa oa ô" đã rất lâu chưa từng xuất hiện cũng phát ra từ trong cổ họng của Dạ.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
47 chương
98 chương
75 chương
139 chương
18 chương
99 chương
8 chương