Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 1544
Nhưng đêm qua cũng không có bất kỳ người nào báo cáo tin tức, Khô Lâu Cốc liền xuất động một vị sát thủ trưởng lão Hoàng giả thất cấp đến đây xem xét.
Sát thủ trưởng lão vừa xong, nam tử như gió này liền tới, hắn liền lập tức đã ẩn tàng thân ảnh.
Một vị Hoàng giả thất cấp, hơn nữa là sát thủ trưởng lão của Khô Lâu Cốc, chứng kiến một Hoàng giả trẻ tuổi tứ cấp, vậy mà lựa chọn che dấu thân ảnh, có thể thấy nam tử như gió kia thật không đơn giản chút nào.
Che dấu thân ảnh, tuy rằng vô tung vô ảnh, nhưng dưới chấn động của gió lại không chỗ nào có thể ẩn nấp.
Cút -- chỉ một chữ, nhưng lại không dấu được khí phách trong lời nói.
Xa xa, một người toàn thân bao phủ trong áo choàng hắc y áo hiển lộ ra, cũng không có cút, mà cười hắc hắc:
- Lục Tuyệt Trần, ngươi tuổi không lớn lắm, nhưng khẩu khí so với Phong Vân Vô Địch còn lớn hơn, ngươi cũng không nhìn một chút lão phu là ai! Bảo lão phu cút, hừ!
Một cổ khí tức cường đại từ trong áo choàng hắc y bạo phát ra, nhấc lên khí lãng ngập trời, tu vị Hoàng giả thất cấp phóng ra ngoài.
Lục Tuyệt Trần!
Nam tử như gió này là một trong ngũ đại yêu nghiệt biến thái của Trung Châu, Lục Tuyệt Trần.
Lúc ở Vương giả cảnh, thanh danh Lục Tuyệt Trần so với đám Phong Vân Vô Địch, Chiến Lãng, Vệ Chấn Vũ phải kém sắc một bậc, khi đó, sở trường của Lục Tuyệt Trần chính là tốc độ.
Nhưng sau khi thành Hoàng, tốc độ tu luyện của Lục Tuyệt Trần vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, hắn so với Phong Vân Vô Địch, Chiến Lãng, Hoàng Phủ Nhất Lưu, Vệ Chấn Vũ còn trở thành Hoàng giả tứ cấp sướng hơn một bước.
Từ đó về sau, Lục Tuyệt Trần liền trở thành đệ nhất nhân trong ngũ đại yêu nghiệt biến thái, tuổi của hắn nhỏ nhất, so với Vệ Chấn Vũ nhỏ hơn một tuổi, so Phong Vân Vô Địch, Hoàng Phủ Nhất Lưu nhỏ hơn hai tuổi, so với Chiến Lãng nhỏ hơn nửa tuổi, nhưng tu vi của hắn lại cao nhất.
Lục Tuyệt Trần trở thành Hoàng giả tứ cấp vẫn là chuyện nửa năm trước, khi đó Ma tộc xâm lấn mới chỉ kết thúc được hai tháng, chủ đề của tất cả mọi người vẫn là Ma tộc xâm lấn, nhưng dù vậy vẫn tạo thành oanh động không nhỏ.
- Hoàng giả thất công! Xem ra ngươi là đại nhân vật trong sát thủ trưởng lão của Khô Lâu Cốc rồi!
Lục Tuyệt Trần nhìn về Hắc y nhân ở trước, lời nói hình như là lấy lòng, nhưng ngữ khí lại khinh miệt, nói:
- Lời tiếp theo ngươi nghe cho rõ đây, Thánh Đỉnh trên người Huyền Thiên là thuộc về Lục Tuyệt Trần ta, chỉ có thể do Lục Tuyệt Trần ta đi lấy, bất luận kẻ nào muốn mưu đoạt Thánh Đỉnh, Lục Tuyệt Trần ta đều sẽ không bỏ qua, mang những lời này về, ngươi có thể cút!
- Ngươi nói cái gì!
Trong áo choàng hắc y áo truyền ra tiếng nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn là Hoàng giả thất cấp, trong sát thủ trưởng lão Khô Lâu Cốc cũng là tồn tại bài danh phía trên, đặt ở ngũ đại thế gia Kiếm gia, Hoàng giả thất cấp cũng là đại nhân vật cao tầng, nhưng lại bị Lục Tuyệt Trần coi rẻ như thế, cơ hồ coi như con sâu cái kiến.
Hô -- bỗng nhiên, quần áo Lục Tuyệt Trần rung động, tựa hồ có một cổ lực lượng vô hình nổ tung, tóc tung bay bốn phía, toàn bộ đều dựng lên.
Cuồng phong kịch liệt đột khởi.
Chỉ thấy hai vai Lục Tuyệt Trần cuối xuống, như Long Xà xuất kích, phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai đạo phong nhân, trong phong nhận hiện lên hư ảnh Long Xà, trong chốc lát bổ tới sát thủ trưởng lão của Khô Lâu Cốc kia.
Đồng thời, thân thể Lục Tuyệt Trần bay bổng rung động, tiến về phía trước một bước, đi về phía hắc y nhân.
Sát thủ trưởng lão này ánh mắt đột nhiên biến đổi, có thể thấy hắn đang rung động, hắn đang nổi nóng, muốn cho Lục Tuyệt Trần một bài học, khiến hắn thu liêm lại ngạo khí, đừng kiêu ngạo như vậy.
Kết quả Lục Tuyệt Trần ngược lại không nói một lời liền ra tay giết tới, thật sự vượt quá dự liệu của hắn.
Phong nhân long xà kia hạo hạo đãng đãng, tốc độ nhanh cực, hơn nữa, cuồng phong trong phạm vi hơn mười dặm nổi lên, tựa hồ như thiên quân vạn mã vậy, khiến những đạo phong nhận lòng xà kia được trợ uy tạo thế, khiến sát thủ trưởng lão này căng thẳng trong lòng.
Hắn thân là Hoàng giả thất cấp, trong nội tâm vậy mà sinh ra một cổ cảm giác không thể ngăn cản nổi.
Cảm giác này bị hắn lập tức đè xuống, có thể trở thành Hoàng giả thất cấp, người nào mà không phải là thiên tài.
Hoàng giả lục cấp đến Hoàng giả thất cấp, thực lực sai biệt ở giữa so với cách một cảnh giới trước Hoàng giả lục cấp còn lớn hơn.
Lúc ở Hoàng giả tam cấp, có chiến lực của Hoàng giả lục cấp, sau khi trở thành Hoàng giả tứ cấp, chưa chắc là đối thủ của Hoàng giả thất cấp.
Cho nên, sát thủ trưởng lão này quyết không tin tưởng, thực lực của hắn sẽ không bằng một hậu bối Hoàng giả tứ cấp, mặc dù Lục Tuyệt Trần làyêu nghiệt biến tháit ngày sau nhất định sẽ vượt qua hắn, nhưng đó cũng là ngày sau, không phải hiện giờ.
XIU.... XIU... XIU.... XIU... XÍU... UU!. . . Trong chốc lát, kiếm quang đột khởi, sát thủ trưởng lão ra tay, tốc độ xuất kiếm cực nhanh, nghe rợn cả người, kiếm quang kia như màn, xông thẳng về phía phong nhận long xà.
Rầm rầm rầm bang bang. . . Công kích hai người đối bính cùng một chỗ, tiếng nổ vang vang lên không dTrong chốc lát, thực lực hai người liền phân ra cao thấp.
Chỉ thấy hai phong nhận long xa chúi xuống, kiếm quang chồng chất kia tầng tầng sụp đổ.
Nháy mắt sau đó, phong nhận long xà trực tiếp chém lên trên người sát thủ trưởng lão, áo choàng hắc y lập tức hóa thành nát bấy, vô số đạo vết thương hiện lên, máu tươi chảy ròng.
Sát thủ trưởng lão này như bị phanh thây xé xác vậy, toàn thân đã không có một khối da thịt nào hoàn hảo nữa.
Bảo kiếm Hoàng cấp trong tay hắn cũng lập tức rời tay, bị đánh bay ra ngoài ngàn mét.
Lúc này, Lục Tuyệt Trần bay bổng đáp xuống trước mặt sát thủ trưởng lão, cánh tay duỗi ra, bàn tay thành chộp, liền với lên cổ sát thủ trưởng lão đang bay ngược kia, giơ lên.
Bốn phía Lục Tuyệt Trần là một cái vòng xoáy vòi rồng, mà hắn chính là trung tâm vòng xoáy, sức gió kia như lưỡi đao, chà xát khiến sát thủ trưởng lão kia liên tục kêu thảm thiết.
- Cút --!
Lục Tuyệt Trần nhìn vào hai mắt sát thủ trưởng lão, nói:
- Nghe hiểu chưa?
- Vâng --! Vâng. . . !
Sát thủ trưởng lão bị Lục Tuyệt Trần bóp cổ đến nói không ra lời, con mắt tán loạn.
Lục Tuyệt Trần cánh tay hất lên, sát thủ trưởng lão kia lập tức bị ném ra mấy ngàn thước.
Đáng sợ!
Thật là đáng sợ!
Sát thủ trưởng lão này là Hoàng giả thất cấp, sống hơn ba trăm năm, còn chưa từng chịu quả cánh tánh mạng bị người khác niết trên tay, nhưng không cách nào phản kháng, trong nội tâm đối với Lục Tuyệt Trần hoảng sợ không thôi, nào dám dừng lại nữa, ngay cả bảo kiếm Hoàng cấp ở xa xa cũng không dám đi nhặt, phi tốc đi xa.
- Hỗn Độn Thánh Đỉnh, Lôi Chi Thánh Đỉnh, trọn vẹn hai cái Thánh Đỉnh ah, Huyền Thiên, ngươi thật sự là quý nhân của ta, đưa tới cho ta lễ vật trân quý như vậy. . . !
Lục Tuyệt Trần khóe miệng nhếch lên, lộ ra một vẻ mỉm cười khoan khoái dễ chịu, đi vào chỗ sâu trong Đằng gia cổ địa.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
213 chương
41 chương
50 chương
815 chương
24 chương
9 chương