Kiếm động trung châu

Chương 47 : Cuộc chiến đấu dàn xếp bằng tiền lão mai thi trêu đùa đôi trẻ

Mảnh trăng tà đã xế về tây. Những chòm sao ngôi ẩn hiện trên nền trời đen thẳm. Mặt cỏ đượm những hạt sương trong suốt lóng lánh. Cảnh sắc đất trời đầy mỹ lệ, nhưng cũng mang đầy vẻ thê lương. Trời sắp sáng. Ngọn gió ban mai thổi vào rừng xào xạc. Loài chim cú gọi nhau u ú, phảng phất như để xua tan cõi sương mù, làm cho vũ trụ bớt đi màu ảm đạm. Trên trời xuất hiện ánh bình minh. Giữa làn gió lạnh, những tiếng vó ngựa lộp cộp văng vẳng từ xa vọng lại, phá tan cảnh u tịch của núi rừng. Sau một lúc nữa, đã dần dần nghe rõ cả tiếng nhạc ngựa leng keng. Xa xa, một đôi tuấn mã từ từ hiện ra. Ngồi trên lưng ngựa là một nam một nữ từ khu rừng lau sóng vai, lỏng tay cương đi tới. Chàng trai chưa đầy hai mươi tuổi, mình vận lam y. Tuy người ngựa đã đầy bụi bám mà vẫn không dấu được vẻ phong nhã của kẻ nho sinh. Trên lưng con ngựa thứ hai, một con hoa câu, là một giai nhân, xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê. Thiếu nữ này đầu bịt khăn màu thiên thanh, mình vận áo chẽn màu tím nhạt, bên ngoài khoác một tấm áo choàng màu hồng. Hai bàn tay ngọc cầm cương cho tuấn mã từ từ đi tới. Hai con ngựa cứ thong thả cất bước nhịp nhàng, kỵ sĩ vừa đi vừa ung dung nói chuyện. Chàng lam y thiếu niên nói : - Muội muội. Chúng ta cố gắng đi hết khu rừng lau này, qua phía bên kia là có một tiểu trấn. Thiếu nữ liếc mắt nhìn chàng, hỏi : - Rừng lau bao la bát ngát, xem chẳng khác chi biển cả, biết đến bao giờ mới xuyên qua hết được chứ. Lam y thiếu niên đáp : - Chỉ còn chừng năm dặm nữa thôi. Năm trước tại hạ còn sinh sống bằng nghề bảo tiêu đã từng đưa hàng qua đây. Rừng lau này chẳng phải như biển không bờ mà thực ra phía sau rừng vẫn lác đác có nhà ở. Thiếu nữ hắng đặng một tiếng, rồi nói : - Ca ca chớ quên mình là huynh trưởng của tiểu muội. Vậy đừng tự xưng là tại hạ tại thượng gì nữa. Ai đời huynh trưởng mà khi nói chuyện với muội tử của mình cũng giở giọng khách khí bao giờ. Thiếu niên ra chiều bẽn lẽn, đáp : - Phải rồi. Phải rồi. Cái đó là tại hạ mau miệng quên mất … Thiếu nữ nguýt chàng : - Đó. Còn cứ tại hạ hoài. Thế mới biết những kẻ hủ lậu thật khó dạy dỗ. Lam y thiếu niên cười mát : - Thật ra là hiện giờ nếu như bọn mình không ở vào tình trạng bụng đói miệng khát thì chẳng còn lý do gì để mà tiếp tục cuộc hành trình. Thiếu nữ trầm giọng đáp : - Đại ca đã quên mất một việc nghiêm trọng. Nó là lý do bức bách chúng ta phải khẩn cấp lên đường … Lam y thiếu niên biến sắc, hỏi : - Phải chăng muội muội muốn nói về … việc Cửu Trùng Giáo đề nghị liên minh với Cửu đại môn phái để cùng chống lại Thông Thiên Giáo. Thiếu nữ gật đầu nói : - Đấy là một việc rất quan trọng, chúng ta phải về báo cho gia gia biết để lão nhân gia còn có thời gian suy tính cách đối phó. Lam y thiếu niên nói : - Muội muội chỉ khéo lo xa. Chuyện đó chỉ mới là tin đồn, chưa chắc đã đúng sự thật. Phía bọn Cửu đại môn phái nào có động tĩnh gì đâu. Chàng còn chưa dứt lời thì đã nghe thiếu nữ gắt : - Đại ca lúc nào cũng chủ quan. Chuyện này chúng ta thà cứ tin là thật để liệu cách ứng phó, còn hơn là để đến khi cớ sự xảy ra rồi lại không kịp trở tay. Lam y thiếu niên ra chiều khiếp sợ, không dám nói nữa. Thiếu nữ khẽ hắng đặng một tiếng, rồi nói : - Đại ca đã là một Hoàng y hộ giáo mà không biết tự kiểm điểm lời nói. Chẳng hiểu tại sao gia gia lại lựa chọn đại ca đưa vào nhiệm vụ này … Nàng chưa dứt lời, lam y thiếu niên đột nhiên đưa ngón tay lên bịt miệng, khẽ hừ một tiếng, nói : - Có người … Thiếu nữ liền im tiếng, đảo cặp mắt xinh đẹp liếc nhìn bốn phía thì chỉ thấy mây mù dầy đặc, sương rơi lả tả. Ngoài tiếng gió thổi, tiếng chim kêu, tiếng rừng lau xào xạc, nàng chẳng nghe động tĩnh gì hết. Thiếu nữ đưa mắt nhìn thiếu niên, hỏi : - Đại ca đã nghe thấy gì thế. Lam y thiếu niên nhún vai đáp : - Sự thật thì tiểu huynh cũng không nghe thấy chi cả, nhưng trực giác của tiểu huynh dường như … Thiếu nữ bĩu môi ngắt lời : - Lại trực giác ư. Dọc đường đại ca đã bao nhiêu lần nảy ra trực giác mà rốt cuộc lại chẳng thấy bóng một con quỷ nào cả. Thiếu niên không nói nữa. Hai người giục ngựa tiến về phía trước. Đột nhiên, đám lau ở phía trước mặt hai người họ khẽ rung động. Rồi một lão già vẹt đám lau lách chậm rãi tiến ra. Lão già xõa tóc, vận y phục vải thô, mặt mũi xanh rờn, thân hình gầy guột. Tay lão cầm giỏ đựng rau. Sau lưng đeo một cái thuổng. Lão loạng choạng bước ra đường, làm nghẽn mất cả lối đi của con đường nhỏ ngoằn nghèo xuyên qua khu rừng lau rậm rạp. Đôi nam nữ thiếu niên vội ghìm cương cho tuấn mã dừng lại. Lam y thiếu niên vòng tay lên tiếng gọi lão già : - Lão trượng. Bọn vãn bối có việc gấp, cúi mong lão trượng có thể nhường đường cho bọn vãn bối đi qua. Lão già đưa mắt ngó hai người, hỏi : - Lời vừa rồi là các ngươi nói với lão phu ư. Lam y thiếu niên gật đầu nói : - Vâng ạ. Bọn vãn bối có việc gấp, cúi mong lão trượng nguyên lượng. Lão già cười hì hì nói : - Ngươi có việc gấp, chẳng lẽ lão phu lại không có việc gấp ư. Nếu về trễ thì làm sao kịp nấu cơm, và rồi lát nữa sẽ lấy gì mà bán cho khách. Thiếu nữ nghe lão nói vậy liền hỏi xen vào : - Vậy ra nhà lão trượng mở phạn điếm à. Thật là hay quá. Lão già lắc đầu nói : - Lão phu đâu mở phạn điếm làm chi. Con đường nhỏ xíu này mấy khi có người đi qua. Mở phạn điếm để lỗ vốn hay sao. Thiếu nữ ngơ ngác hỏi : - Thế sao lão trượng lại bảo phải về nấu cơm để bán. Lão già đáp : - Thế các ngươi không cần ăn cơm à. Hừ hừ … Bỗng nhiên, lão nhìn chằm chằm hai người, rồi lại trợn mắt nhìn lam y thiếu niên, cao giọng hỏi : - Tiểu tử. Tại sao ngươi lại cùng sóng vai dong cương với tiểu cô nương đây. Lam y thiếu niên nghe lão hỏi thế, bất giác sửng sốt hỏi lại : - Vãn bối không hiểu lão trượng hỏi câu này với ý gì. Lão già híp mắt lại đáp : - Chỉ vì lão phu thấy không thuận mắt, e rằng vị tiểu cô nương đây đã bị tiểu tử ngươi quyến rũ đưa đi nên hỏi vậy thôi. Thiếu nữ nghe lão già nói ngang như thế, liền nổi lên tràng cười khanh khách, xen vào : - Xem chừng lão trượng lại định đùa giỡn với bọn vãn bối một cách vô lý rồi. Lão già chợt cất giọng ngang bướng : - Vô lý cũng vậy mà hữu lý thì cũng thế. Mắt lão phu vẫn chưa bị mờ. Lão phu nhất định phải can thiệp vào vụ này. Lam y thiếu niên chấn động tâm thần, tự hỏi : - Lão già này ngang nhiên tìm cớ sinh sự, không hiểu lão thuộc phe phái nào và đang có ý định gì. Để ta thử dò xét xem rồi sẽ tính. Chàng liền hỏi : - Lão trượng định can thiệp bằng cách nào. Lão già cười hì hì nói : - Tiểu tử ngươi nói câu này phải chăng là đã thừa nhận vị cô nương đây đã bị ngươi uy hiếp đưa đi. Lão phu dù không hiếu sắc, nhưng tấm lòng thương hương tiếc ngọc ai mà chẳng có. Dĩ nhiên là lão phu phải bảo vệ cho hoa. Lam y thiếu niên dở khóc dở cười, đáp : - Vãn bối nào có thừa nhận gì đâu. Vãn bối xin nói cho lão trượng hay, vị cô nương đây là muội muội của vãn bối đấy. Lão già không chịu, nói : - Ngươi tưởng nói một câu lấp liếm đi là xong việc ư. Lão phu đã nhìn thấy hai ngươi không phải là huynh muội. Nếu ngươi chẳng uy hiếp cô thì e rằng đây là một vị tư thông rồi đưa nhau đi. Thiếu nữ bật cười hỏi xen vào : - Nếu là cuộc tư thông thì sao. Đây là chuyện riêng của bọn vãn bối, lão trượng can thiệp vào làm chi. Lão già nói : - Nếu là cuộc tư thông thì lão phu không thể nhịn được. Lam y thiếu niên ngồi trên mình ngựa quay sang bảo thiếu nữ : - Lão già này nói nhăng nói cuội. Hà tất muội muội phải phí lời với lão làm chi. Chúng ta cần lên đường gấp. Hãy mau đi thôi. Đoạn chàng giục ngựa tiến về phía trước. Lão già vẫn chưa chịu thôi, giơ tay chộp lấy dây cương giật mạnh một cái. Con ngựa kinh hãi hý một tiếng dài, rồi tung hai vó trước lên không. Lam y thiếu niên bị hất tung khỏi lưng ngựa. Người chàng ngửa ra. Lúc còn chơi vơi trên không, chàng lộn mình đi mấy vòng, rồi đứng thẳng xuống đất. Lão già cười nói : - Khinh công khá lắm. Lam y thiếu niên đứng xuống đất cách lão già độ hơn trượng. Chàng cố nén bực tức, nhìn lão già hỏi : - Phải chăng lão trượng có ý làm khó dễ bọn vãn bối. Lão già cười hì hì nói : - Há phải chỉ là chuyện làm khó dễ thôi sao. Lão phu còn muốn hạ sát cả hai ngươi nữa kìa. Lam y thiếu niên tức giận nói : - Nếu lão trượng vẫn còn tiếp tục dồn vãn bối vào bước cùng thì vãn bối vẫn thủy chung nín nhịn chứ chẳng làm gì, nhưng như thế chẳng phải là vãn bối sợ lão trượng đâu. Chỉ vì … Lão già chặn lời : - Chỉ vì hai ngươi đưa nhau chạy trốn, biết mình đuối lý nên không dám nổi hung chứ gì. Hà hà … Lam y thiếu niên nói : - Lão trượng mỗi lúc một đi vào chỗ vô lý. Lão già gục gặc đầu nói : - Đáng tiếc là lão phu có cái tật rất ghét bọn nam nữ tư thông, coi chúng như kẻ thù. Hễ gặp cặp nam nữ nào tư thông là muốn hạ sát ngay. Nhưng nghĩ tình nãy giờ ngươi vẫn nói năng lễ độ, khi chôn cất ngươi, lão phu sẽ chịu khó đào sâu thêm một chút, lấp đất kỹ thêm một tí. Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa cười rất tươi, nói : - Cái tật đó của lão trượng dọa người ta hoặc giả còn có hiệu quả, nhưng tiểu nữ tưởng lão trượng nên làm như không nhìn thấy là hơn. Tiểu nữ nói vậy chẳng hay lão trượng nghe có hợp lý không. Lão già lắc đầu quầy quậy, lên giọng kiên quyết như đinh đóng cột : - Không được. Không được. Phải hạ sát các ngươi mới xong. Lam y thiếu niên nói : - Vậy càng hay. Bọn vãn bối lại nổi hào khí, muốn cùng lão trượng mở một trường quyết đấu. Lão già cất giọng cười khanh khách : - Hay lắm. Hay lắm. Để lão phu xem thử tiểu tử ngươi có mấy phân lượng. Rồi lão từ từ giơ tay lên, phóng chưởng đánh ra. Lam y thiếu niên lún thấp người xuống. Chàng hạ tay xoay lại ra chiêu cầm nã. Đáng lý lão già bị bức bách phải rụt tay về. Nhưng lão vẫn cười hì hì, khẽ lật tay một cái, xoay nửa vòng lên trên rồi theo thế Đại Phủ Khai Sơn chém thẳng xuống tay thiếu niên. Lam y thiếu niên thấy thủ pháp của lão già rất lợi hại, trong lòng không khỏi hồi hộp. Người chàng rung động, băng mình ra xa mấy trượng. Tiếp đó, chàng lại phát huy nội lực cách không từ phía xa xa chụp lấy lão già. Lão già vẫn đứng yên tại chỗ, không thèm tránh né, bàn tay để trước ngực phóng chưởng đánh ra. Lam y thiếu niên chợt nổi hùng tâm, có ý muốn thử chưởng lực đối phương. Chàng chắp hai tay lại theo thế Đồng Tử Bái Quan Âm rồi bằng phẳng đưa ra. Hai luồng kình lực đụng nhau ở giữa khoảng không khiến tứ bề đều chấn động, đất cát bị xới tung, một mảng lau khá lớn bị đánh tốc đi. Lam y thiếu niên đã vận dụng chưởng lực đến mười thành hỏa hầu, nội lực xô ra cuồn cuộn, thế mà đối phương vẫn đứng vững như núi, thân hình chẳng xê xích chút nào, trong khi chàng lại bị đẩy lùi thêm hơn trượng nữa, khí huyết cũng nhộn nhạo cả lên. Chàng thấy vậy thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi. Chàng chợt quát lớn một tiếng, tay trái khoanh một vòng thái cực, tay phải lại phóng chưởng đánh ra. Trong khi đó, lão già vẫn giữ nguyên tư thế như trước không thay đổi, bàn tay lão cũng phóng chiêu đối địch. Chưởng lực song phương lại va chạm nhau lần nữa. Lam y thiếu niên vẻ mặt rất nghiêm trọng. Một bàn tay chàng vạch trong không gian nửa vòng tròn, rồi phóng liền chín chưởng liên hoàn. Nhưng lão già vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế như trước, hữu chưởng cũng liên tục phóng tới để đón đỡ chưởng lực của đối phương. Sau mỗi chưởng, lam y thiếu niên lại phải lùi một bước. Sau cùng, song phương đứng cách xa nhau có đến bảy, tám trượng. Vẻ mặt lam y thiếu niên lúc này đã trắng bệt như tờ giấy. Chàng tuy chưa bị nội thương nghiêm trọng, nhưng cũng đã phải chịu hao phí khá nhiều sức lực, cần phải có thời gian điều tức để hồi phục nội lực. Trong lòng chàng lúc này cũng đang rất lo lắng. Chàng lo lắng cho bản thân chàng một mà lo lắng cho thiếu nữ đồng hành đến mười. Võ công của lão già kia rất đỗi cao cường. Trong lần so chưởng vừa rồi, cứ sau mỗi chưởng, áp lực lại tăng lên rất nhiều. Không hiểu nội công của lão đã đạt đến mức nào. Bỗng nghe lão già lên tiếng : - Võ công của tiểu tử ngươi cũng khá lắm, lão phu rất có hứng thú. Thôi thì bây giờ cứ thế này là xong. Nếu các ngươi chịu bỏ ra một trăm lượng bạc là chúng ta bãi chiến, lão phu sẽ không đòi hạ sát các ngươi nữa. Lam y thiếu niên trong lòng ngờ vực, hỏi : - Lão trượng định như thế thật. Lão già hờ hững đáp : - Người ta thường nói : Có vung phí tiền tài mới tiêu tai giải họa được. Các ngươi không nên quá ngoan cố. Lam y thiếu niên nói : - Cuộc đấu này thật là vô vị. Dĩ nhiên vãn bối mong muốn đao kiếm biến thành châu ngọc. Nhưng hiện giờ trong người vãn bối chỉ có hai mươi lượng … Chàng nói tới đây thì thò tay vào túi móc ra mấy đỉnh bạc trắng ngần. Lão già lắc đầu nói : - Lão phu nói một là một, nói hai là hai, không có chuyện mặc cả. Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa xen vào : - Tiểu nữ có kế lưỡng toàn. Bây giờ lão trượng tạm thu lấy hai mươi lượng bạc. Sau đây một tháng, bọn vãn bối sẽ đưa nốt tám mươi lượng còn lại cho lão trượng cũng tại nơi này, như vậy được chăng. Lão già ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu nói : - Như thế cũng được. Nhưng lão phu vẫn phải tính lời chứ không thể chịu thiệt, Mỗi tháng năm phân. Đồng ý không. Thiếu nữ nhấp nháy cặp mắt đáp : - Chúng ta cứ quyết định như thế. Lam y thiếu niên hỏi : - Muội tử. Muội muội … Thiếu nữ vẫy tay một cái. Lam y thiếu niên thấy nàng ra hiệu liền ngừng lời lại, không nói thêm gì nữa. Lão già cũng nhìn rõ cử động của hai người, nhưng lão chỉ hắng đặng một tiếng chứ không nói gì. Lão khẽ phất tay áo cuốn lấy mấy đỉnh bạc trên tay lam y thiếu niên, rồi chậm rãi bỏ vào túi. Lam y thiếu niên lại nói : - Vãn bối là Đường Thế Toàn. Chẳng hay lão trượng có thể cho bọn vãn bối biết quý danh để tiện xưng hô. Lão già trỏ thiếu nữ hỏi : - Vậy còn vị tiểu cô nương đây. Lam y thiếu niên ấp úng nói : - Y là … là … Thiếu nữ nhanh miệng nói : - Hỏi han danh tính của một thiếu nữ ngay giữa đường chẳng những là một hành vi không chính đại quang minh chút nào, mà còn tỏ ra mình là một con người có khí tượng nhỏ nhen. Việc đó người quân tử không bao giờ làm. Vậy chẳng hay lão trượng là một người quân tử hay là một kẻ nhỏ nhen. Lão già cười ha hả nói : - Lão phu đáng vào hàng tổ phụ của tiểu cô nương chứ đâu phải hạng thiếu niên tuấn tú phong lưu. Hỏi thế có gì mà không được. Thiếu nữ mỉm cười nói : - Tiểu nữ tên là Yến Vân. Lão già hỏi lại : - Cái gì Yến Vân. Thiếu nữ giải thích : - Tiểu nữ họ Yến tên Vân. Lão già cười hì hì nói : - Một người họ Đường, một người họ Yến mà là huynh muội kể ra cũng kỳ. Yến Vân đáp : - Kỳ gì mà kỳ. Tiểu nữ cùng Đường đại ca là biểu huynh biểu muội. Thế còn lão trượng. Chẳng hay lão trượng xưng hô thế nào. Lão già tươi cười đáp : - Lão phu là Mai thi (người chôn tử thi). Vừa nói lão vừa đưa tay trỏ vào cái thuổng đang mang sau lưng. Đoạn lão cao giọng cười ha hả, quay lưng bỏ đi. Thoạt trông thì bước đi của lão ung dung chậm rãi, nhưng thân pháp thật hết sức nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt là đã mất dạng.