Kiếm động trung châu
Chương 21 : Lãn đại phu kiến tử bất cứu định ước hẹn tỷ đấu bị thua
Lại nói, bị lão đi săn uy hiếp, Lãn Đại Phu đành phải chịu nhượng bộ, mời tất cả vào nhà. Mọi người theo Lãn Đại Phu đi vào nhà lão.
Lãn Đại Phu lẳng lặng bước đi chẳng thèm nhìn ngó đến ai, xem chừng trong lòng vẫn còn đang tức giận. Mọi người đã biết tính khí thất thường của lão ta nên cũng chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu. Lãn Đại Phu đi trước, mọi người theo sau, cùng đi vào nhà. Lão đi săn vì phải còn sắp xếp lại các khay thuốc nên vào sau cùng.
Thảo đường của Lãn Đại Phu được dựng theo lối ba gian hai chái, nhưng chỉ có gian giữa là to lớn rộng rãi nhất, chiếm đến hơn phân nửa diện tích ngôi nhà, và cũng chính là nơi làm việc của Lãn Đại Phu.
Nơi đây bốn bề đều chất đầy thuốc, trong nhà đầy mùi dược thảo. Ngay chính giữa có đặt một cái lò đun thuốc. Một đồng nhi cốt cách thanh tú đang cắm cúi quạt lò. Nơi góc phòng có kê một chiếc bàn với sáu chiếc ghế, vừa đủ cho mọi người ngồi. Mọi người liền chia nhau ngồi xuống.
Lãn Đại Phu bỏ mặc mọi người ngồi đó không lý gì đến, vẫn tiếp tục lo làm việc. Lão với tay lấy một nắm dược thảo cho vào cối rồi tán nhuyễn, sau đó lại lo trộn thuốc, sắc thuốc, pha chế, thỉnh thoảng lại sai bảo đồng nhi điều chỉnh ngọn lửa trong lò đun, thêm bớt củi vào lò.
Lúc đầu, mọi người còn ngồi yên xem lão làm việc. Nhưng chỉ được một lát là lão đi săn lại cảm thấy sốt ruột, liền lên tiếng :
- Lãn lão đầu. Đến khi nào lão mới chịu chữa trị cho chú nhỏ này đây. Nếu để lão phu sốt ruột thì sẽ khó thương lượng lắm đấy. Đến lúc đó thì … Ô hô ai tai. Mọi sự rồi sẽ đổ vỡ tan tành hết cả.
Lãn Đại Phu lạnh lùng nói :
- Tính khí của Liệp lão bao giờ cũng nóng nảy hơn người khác.
Rồi lão quay sang Giang Hoài Ngọc, trừng mắt nói :
- Mọi sự chỉ tại ngươi mà ra hết. Nếu không có ngươi thì lão phu đâu gặp phải những phiền phức như thế này.
Giang Hoài Ngọc cúi đầu, khẽ nói với giọng buồn rầu :
- Tiểu sinh xin lỗi tiên sinh.
Giọng nói của chàng trầm ấm hiền hòa. Lãn Đại Phu chợt nảy sinh cảm giác thân thiện cảm mến. Lão không còn nhìn chàng bằng ánh mắt lạnh lùng như trước nữa. Bỗng nghe lão đi săn lớn tiếng nói :
- Chú nhỏ không cần phải xin lỗi lão ta. Nếu như mà lão ta không thể chữa khỏi được cho chú thì …
Lãn Đại Phu hừ lạnh hỏi :
- Thì lão sẽ làm gì.
Lão đi săn nói :
- Thì lão phu quyết sẽ ăn thua đủ với lão. Lão phu sẽ đốt bỏ chiêu bài của lão. Lão phu sẽ ném hết thảo dược của lão xuống sông. Lão phu sẽ …
Lãn Đại Phu cười nhạt ngắt lời :
- Thôi đủ rồi. Lão phu sẽ bắt tay chữa trị ngay bây giờ để lão khỏi phải sốt ruột. Nhưng lão cũng đừng làm ồn trong lúc lão phu chữa trị đấy.
Lão đi săn cười nói :
- Được rồi. Được rồi. Lão phu không làm ồn nữa là được chứ gì.
Lãn Đại Phu đưa tay chỉ chiếc giường trúc kê ở góc nhà phía đối diện, nói với Giang Hoài Ngọc :
- Ngươi hãy nằm lên giường để lão phu chẩn mạch cho.
Giang Hoài Ngọc đáp “vâng” rồi đi sang bên chiếc giường trúc, nằm xuống. Lãn Đại Phu bỏ cái cối tán thuốc lên bàn, rồi tiến đến bên giường, cầm tay Giang Hoài Ngọc bắt mạch. Đoạn, lão lại trầm tư hồi lâu.
Thấy Lãn Đại Phu im lặng hồi lâu không lên tiếng, lão đi săn lại cảm thấy nóng ruột, liền lên tiếng hỏi :
- Thế nào. Lão xem có thể chữa trị được không.
Lãn Đại Phu không kể gì đến câu hỏi của lão đi săn, chỉ khẽ ậm ừ, rồi quay sang nhìn Giang Hoài Ngọc hỏi :
- Bệnh thế của ngươi là do việc không chữa trị được, đành phải cố gắng kéo dài sinh mạng mà thành ra thế này phải không.
Trình độ y thuật của lão quả cao thâm. Chỉ xem qua kinh mạch là đã nhìn ra vấn đề. Giang Hoài Ngọc khẽ gật đầu. Lão lại nói :
- Đầu tiên là ngươi thọ thương rất nặng, trên người mang rất nhiều thương tích do đủ loại vũ khí, quyền chưởng gây ra. Chắc chắn là ngươi đã từng bị rất nhiều người hợp công vây đánh, mà bọn này thuộc nhiều môn hộ khác nhau. Sau đó ngươi cố đào thoát, rồi lại bị đối phương truy đuổi rất quyết liệt, phải chạy suốt ngày đêm, không có thời gian dừng lại điều trị thương thế, ngay cả băng bó cũng không. Vết thương vì thế mà càng thêm trầm trọng. Lão phu nói không sai chứ.
Giang Hoài Ngọc lại gật đầu. Bọn Quan lão, và cả Liệp, Ngư đều giật mình. Đến lúc này bọn họ mới biết thực chất tình trạng thương thế của chàng. Tưởng tượng đến tình cảnh chàng phải trải qua lúc đó, bọn họ lại càng thêm thương cảm.
Lãn Đại Phu lại nói tiếp :
- Sau đó ngươi gặp được một nhân vật có trình độ y thuật cũng khá. Vì vết thương đã trở nên quá trầm trọng, y không chữa khỏi được, nhưng cũng đã giúp kéo dài sinh mạng của ngươi thêm ba tháng nữa, rồi chỉ đường cho ngươi đến đây. Lão phu nói không sai chứ. Người đó là ai.
Giang Hoài Ngọc khẽ đáp :
- Tiểu sinh không biết. Tiểu sinh chỉ biết vị đó được mọi người gọi là Hồng Tổng quản mà thôi.
Lãn Đại Phu lẩm bẩm :
- Hồng Tổng quản ư. Lão nào họ Hồng nhỉ. Lão ta là ai. Nếu biết lão phu thì chắc cũng chẳng phải là người lạ.
Lão đi săn nói xen vào :
- Mặc kệ lão ta là ai. Quan tâm đến chuyện đó làm gì cho mệt. Lão mau bắt tay chữa trị ngay đi.
Lãn Đại Phu cao giọng nói :
- Lão phu không chữa.
Lão đi săn trợn mắt hỏi :
- Sao lại không chữa.
Lãn Đại Phu đáp :
- Hắn bị nhiều người vây đánh mà vẫn còn có thể đào thoát được chứng tỏ công phu không phải tầm thường. Lão cũng đã biết rồi. Xưa nay lão phu không chữa trị cho những người trong giới võ lâm.
Lão đi săn nói :
- Cứ kể như chú nhỏ này là người thân của lão phu đi. Lão vì lão phu mà chữa trị. Việc này chẳng liên quan gì đến giới võ lâm.
Lãn Đại Phu vẫn cố chấp lắc đầu :
- Lão phu đã nói không chữa là không chữa.
Giang Hoài Ngọc nhận thấy hai lão tranh luận đã có phần gay gắt, chàng liền khẽ thở dài, nói :
- Tiểu sinh thật sự không phải là người trong giới võ lâm. Tiểu sinh cũng chưa từng bái sư học võ, ngày trước chỉ có theo mấy vị phu tử học thi thư thôi. Chút ít võ công của tiểu sinh đây là học trong những lúc rảnh rỗi, xem như giải trí vậy thôi, trừ lúc bị vây đánh lần đó, trước nay chưa từng dùng đến. Và tiểu sinh cũng chỉ mới rời nhà được hơn tháng nay mà thôi.
Lãn Đại Phu nhếch môi cười nhạt nói :
- Lời nói của ngươi khó tin lắm. Lão phu không sao tin được.
Giang Hoài Ngọc cúi đầu, vẻ mặt buồn buồn, nói khẽ :
- Những gì tiểu sinh nói đều là sự thật.
Chừng như bị vẻ u sầu của Giang Hoài Ngọc làm cho động lòng, Lãn Đại Phu trầm ngâm nghĩ ngợi giây lát, rồi nói :
- Được rồi. Lão phu cũng muốn biết chút ít võ công học trong lúc rảnh rỗi của ngươi là thế nào. Giờ chúng ta hãy ước định thế này. Nếu như ngươi có thể đánh bại được lão phu thì lão phu sẽ chữa trị cho.
Lão đi săn vừa nghe nói vậy, lập tức lớn tiếng bài bác :
- Không được. Tính vậy không được. Chẳng công bằng chút nào hết. Lãn lão đầu sao không biết giữ sĩ diện, lại đòi tỷ đấu với một chú nhỏ bị trọng thương sắp chết. Có giỏi thì lão hãy tỷ đấu với bọn lão phu một trận.
Lãn Đại Phu lạnh lùng hỏi :
- Lão tin chắc là có thể thắng được lão phu ư. Chưa chắc đâu đấy.
Lão đi săn chỉ đợi lão thốt ra câu này, liền nói ngay :
- Lão còn biết nói câu đó ư. Lão đã biết như vậy mà sao còn đòi chú nhỏ kia phải đánh thắng được lão. Hừ hừ. Nếu lão phu cùng lão ngư hợp nhau vây đánh lão, tin chắc lão vô phương đương cự. Lão liệu hồn đấy.
Lãn Đại Phu hỏi :
- Các người định hai người đánh một ư.
Lão đi săn nói :
- Sao lại không được. Bọn lão phu cũng chỉ bắt chước lão mà thôi. Lão đã đòi tỷ đấu với chú nhỏ kia. Chuyện ấy nghe còn vô lý hơn cả chuyện bọn lão phu hai người vây đánh lão nữa ấy chứ.
Bỗng từ bên ngoài có tiếng cười nói vọng vào :
- Sao lại hai người. Còn lão phu đây nữa chứ.
Lãn Đại Phu cau mày hỏi :
- Lão Tiều. Lão cũng định xen vào vụ này nữa sao.
Từ bên ngoài bước vào một lão nhân mặc áo vải bạc màu, mặt vuông tai lớn, râu ngắn bó cằm, tướng mạo quắc thước, tuổi cũng đã quá lục tuần. Hóa ra đó chính là lão tiều mà bọn Giang Hoài Ngọc đã gặp dọc đường, và còn mời lão ăn uống nữa. Lão tiều đưa mắt nhìn Giang Hoài Ngọc, cười nói :
- Chú nhỏ. Chúng ta lại gặp nhau.
Lão đi săn hỏi :
- Lão tiều. Lão đã gặp chú nhỏ này rồi ư.
Lão tiều cười đáp :
- Đâu chỉ gặp không thôi. Chú nhỏ này còn có lòng tốt mời lão phu ăn uống một bữa no say nữa đấy.
Lão đi săn nói :
- Lão đã uống rượu của chú nhỏ này rồi thì nên nghĩ cách gì đó giúp chú nhỏ mới phải đạo.
Lão tiều cười hì hì nói :
- Lão phu cũng nghĩ vậy nên mới đến đây đấy.
Đoạn lão quay sang Lãn Đại Phu, cười nói :
- Lão hãy liệu mà làm. Việc hôm nay mà giải quyết không xong, lão khó thoát khỏi độc thủ của bọn lão phu đó.
Lãn Đại Phu cau mày, nói :
- Thôi được rồi. Lão phu chịu thua mấy lão. Chúng ta hãy giới hạn chiêu số là năm mươi chiêu. Sau năm mươi chiêu, nếu mà chú nhỏ này không bại thì xem như lão phu thua cuộc. Lão phu sẽ chữa trị cho.
Lần này, lão không để cho ba lão Liệp, Ngư, Tiều kịp lên tiếng bàn cãi, đã quay sang nhìn Giang Hoài Ngọc hỏi :
- Ngươi thấy thế nào. Năm mươi chiêu được chứ.
Giang Hoài Ngọc gật đầu khẽ nói :
- Tiểu sinh cũng không biết thế nào. Nhưng tiểu sinh sẽ cố hết sức mình.
Lão đi săn nói :
- Nếu chú nhỏ không đánh nổi thì lão phu sẽ tiếp tay cho. Lãn lão đầu đã không biết điều thì lão phu cũng chẳng cần phải khách sáo với lão.
Lãn Đại Phu chẳng thèm để ý đến những lời nói của lão đi săn, quay sang bảo Giang Hoài Ngọc :
- Chúng ta ra ngoài tỷ đấu mấy chiêu.
Nói xong là lão đã quay lưng đi ra ngoài ngay. Giang Hoài Ngọc cũng ngồi dậy, bước xuống giường, đi theo ra ngoài. Mọi người cũng đều theo ra cả. Lão Ngư đi sát bên Giang Hoài Ngọc, khẽ hỏi :
- Công tử nhắm có thể đương nổi không. Lãn lão đầu công phu khá lắm đó.
Giang Hoài Ngọc đáp :
- Tiểu sinh cũng không biết nữa. Nhưng sự đã vậy rồi, tiểu sinh cũng đành phải cố gắng hết sức mình, được tới đâu hay tới đó thôi.
Lão Ngư nói :
- Nếu công tử không đương lại thì bọn lão phu sẽ tìm cách khác, đến khi nào Lãn lão đầu chịu chữa cho công tử mới thôi.
Giang Hoài Ngọc xúc động nói :
- Các vị tốt với tiểu sinh quá. Tiểu sinh vô cùng cảm kích.
Lão Ngư nói :
- Có gì đâu. Công tử đừng nên khách sáo như vậy.
Lúc này đã ra đến bên ngoài. Mọi người thấy Lãn Đại Phu đang đứng bên trái khoảng sân rộng trước nhà. Đồng thời, từ những gian nhà xung quanh lại có thêm mấy nhóm người đang rảo bước đi đến.
Những người này là thôn dân ở đây, tổng số có khoảng năm mươi người. Bọn họ nghe tin sắp có cuộc tỷ đấu giữa Lãn Đại Phu và Giang Hoài Ngọc nên kéo nhau đến xem. Ở nơi đây rất ít khi có những cuộc náo nhiệt như lúc này.
Đến nơi rồi, tất cả họp nhau thành từng nhóm đứng vây quanh chuẩn bị xem cuộc tỷ đấu. Trong số đó có ba lão ông và một lão bà tiến ra, đi về phía ba lão Liệp, Ngư, Tiều hỏi han sự tình. Rồi bảy người họ xúm lại thì thầm bàn tán với nhau.
Bảy người này cùng với Lãn Đại Phu là những nhân vật đứng đầu nơi đây. Toàn thôn chỉ có tám nhà, và thôn dân đều là môn hạ của tám người bọn họ. Tám người này họp nhau thành nhóm Giang Nguyên Bát Hữu, gồm :
Hoa Nguyên Sô Lão (lão già cắt cỏ – chăn nuôi)
Cô Sơn Liệp Ông (lão đi săn)
Dao Tuyền Ngư Phủ (lão ngư phủ)
Bích Lâm Tiều Tẩu (lão tiều phu)
Tằm Tang Mỗ Mỗ (lão bà trồng dâu, nuôi tằm)
Tịch Điền Nông Phu (lão nông)
Lãn Y Trượng Nhân (lão đại phu)
Thảo Đường Bốc Sư (lão bói toán).
Trong số họ, người cao tuổi nhất là Hoa Nguyên Sô Lão, đã gần cửu thập, và người nhỏ tuổi nhất là Thảo Đường Bốc Sư thì cũng đã quá lục tuần. Và vị trưởng thôn ở đây chính là Sô Lão.
Thấy mọi người kéo đến đông đảo, tụ tập bàn tán ồn ào, Lãn Đại Phu có vẻ nóng ruột. Lão nhìn Giang Hoài Ngọc gọi :
- Mau lên đi. Còn chờ gì nữa.
Giang Hoài Ngọc từ từ tiến ra. Mọi người đang cười nói ồn ào đều bỗng dưng im tiếng, chờ đợi xem cuộc tỷ đấu. Toàn trường im phăng phắc, chỉ còn nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề của Giang Hoài Ngọc. Thấy dáng vẻ chàng như vậy, mọi người đều thầm lo lắng cho chàng.
Nhưng lạ thay, Giang Hoài Ngọc không đi đến chỗ Lãn Đại Phu mà lại đi khá xa về phía bên phải, cách chỗ Lãn Đại Phu ít nhất cũng bốn năm trượng. Khoảng cách xa như vậy thì làm sao mà tỷ đấu quá chiêu. Mọi người thấy vậy đều rất ngạc nhiên. Và cả Lãn Đại Phu cũng vậy. Lão rất thắc mắc, vội hỏi :
- Ngươi định làm gì vậy.
Lúc này, Giang Hoài Ngọc đã đứng lại. Chàng quay lại nhìn về phía Lãn Đại Phu, vòng tay nói :
- Tiểu sinh xin thất lễ.
Chàng vừa dứt lời, hữu thủ đã giơ lên, vẽ nên một vòng tròn trong không khí. Đoạn chàng co ngón tay lại, búng nhẹ. Ngay tức khắc, một luồng ngân quang từ tay áo chàng bay ra, nhằm thẳng Lãn Đại Phu lao vút tới nhanh như tên bắn. Lãn Đại Phu giật mình kinh hãi, không tưởng sẽ như vậy, vội vận hết nội lực lên song thủ, vung chưởng đánh ra, đẩy bật luồng ngân quang trở lại.
Khi ấy, chỉ thấy Giang Hoài Ngọc giơ ngọc thủ vẽ nửa vòng tròn, thu luồng ngân quang trở lại, cầm trên tay. Mọi người trố mắt nhìn vào vật đang trên tay chàng. Hóa ra đó là một thanh tiểu ngân kiếm tỏa sáng lấp lánh. Tất cả đồng ồ lên kinh ngạc, rồi lớn tiếng hoan hô, reo hò cổ vũ cho Giang Hoài Ngọc.
Bỗng nhiên, Hoa Nguyên Sô Lão biến sắc, bật thốt :
- Thánh cung ngự bảo.
Nghe nhắc đến “Thánh cung”, bọn Ngư, Tiều đều kinh hãi, song còn chưa kịp hỏi lại thì ngoài kia Giang Hoài Ngọc lại bắt đầu xuất thủ.
Chàng xoay nhẹ bàn tay vẽ thêm một vòng tròn nữa, thanh tiểu ngân kiếm đã rời khỏi tay chàng, bay ra luôn, tạo thành một vầng ngân quang lấp lánh chiếu ngời. Thanh tiểu kiếm như con thần long, rất nhanh nhẹn bay qua lượn lại, và ở trên không trung phi xuống tấn công Lãn Đại Phu.
Mỗi lần Giang Hoài Ngọc co ngón tay búng ra là thanh tiểu kiếm lại biến thế một lần. Và chàng co tay búng liên tục như đang gảy đàn, nên thanh tiểu kiếm cũng liên tục lao xuống tấn công tới tấp, khiến cho Lãn Đại Phu cũng phải đỡ tả chống hữu rất là mệt nhọc, chẳng kịp ngơi tay.
Lãn Đại Phu thấy Giang Hoài Ngọc thi triển môn tuyệt kỹ Ngự Kiếm thuật thì trong lòng đã rất kinh hãi, thầm nghĩ rằng cuộc tỷ đấu này lão khó thắng nổi. Nhưng lão không muốn để mất hết tên tuổi nên nhất quyết không chịu nhận bại. Lão liền vận hết chân nguyên, dồn nội lực vào song thủ, chờ khi thanh tiểu kiếm lao xuống là lại phóng chưởng đánh bật lên. Lão thầm hy vọng Giang Hoài Ngọc sẽ sớm kiệt lực, bởi dùng khí ngự kiếm sẽ hao tổn rất nhiều hơi sức.
Lãn Đại Phu đã khổ luyện mấy chục năm nên công lực rất thâm hậu. Mỗi khi lão phóng chưởng đánh bật thanh tiểu kiếm trở lên là có kèm theo tiếng gió rít vù vù, hàn phong lạnh buốt tỏa ra, cát bụi bốc mù mịt. Những người quan chiến đã phải lùi về phía sau mấy trượng mới khỏi bị chưởng phong quét trúng.
Song phương vẫn cứ tiếp tục cầm cự với nhau như thế. Nhất thời Giang Hoài Ngọc không làm gì nổi Lãn Đại Phu. Song ngược lại, Lãn Đại Phu cũng vô phương phản kích. Trận đấu đang ở thế cân bằng.
Tỷ đấu một hồi, Lãn Đại Phu đã biến sắc mặt, trên đỉnh đầu có làn hơi trắng bốc lên nghi ngút. Và Giang Hoài Ngọc trên trán cũng đã rịn mồ hôi.
Những người đứng xem quanh đó cũng đang đứng đờ người ra như pho tượng. Vì từ trước đến giờ chưa người nào được chứng kiến một trận đấu kỳ lạ như thế này. Nếu như không chính mắt nhìn thấy mà chỉ được nghe kể lại, chắc không một ai tin được rằng đây lại là sự thật.
Nhưng cũng có một người tuy cũng đang xem rất mê mải, mà vẫn không quên phận sự của mình. Đó chính là Liệp lão. Lão vừa quan sát trận đấu vừa lớn tiếng đếm :
“ … hai, ba, bốn, năm, …
… mười hai, mười ba, mười bốn, …
… ba mươi bảy, ba mươi tám, ba mươi chín, …
… bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi.”
Đếm đến năm mươi, lão vội quát lớn :
- Đủ rồi. Đã đủ năm mươi chiêu rồi. Hai người mau dừng tay lại.
Lãn Đại Phu và Giang Hoài Ngọc đồng ngừng tay. Mọi người, trừ Lãn Đại Phu, đều thở phào nhẹ nhõm. Tiếng hoan hô nổi lên như sấm dậy. Nhiều người chạy đến định công kênh Giang Hoài Ngọc. Nhưng …
Sắc diện Giang Hoài Ngọc đột nhiên tái nhợt hẳn đi. Và rồi … chàng ngã lăn ra bất tỉnh.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
42 chương
36 chương
18 chương
27 chương
1190 chương