Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 224
"Ầm!" Địa hỏa bốc lên, không khí nóng hừng hực, hít vào một hơi đủ để thiêu hủy dạ dày!
- Đi! Chu Hằng hai người một con lừa vịn vách địa huyệt bò tiếp xuống phía dưới. Có quái thai Chu Hằng này hấp thu lực lượng ngọn lửa, lần này cũng không biết bọn họ buông lỏng hơn bao nhiêu so với lần trước. Hơn nữa, hiển nhiên địa hỏa lần này ôn hòa hơn rất nhiều, trừ phong nhận còn đang không ngừng thổi quét tới, nhưng cũng không có cự thạch bùng cháy ầm ầm bay ra như trước.
Hơn hai giờ sau, bọn họ đã xuống sâu dưới đất vô hạn, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng địa hỏa bùng cháy hừng hực kia!
Đó là một mảnh dung nham sôi sùng sục, có màu đỏ sậm không ngừng lưu động, giống như một con mãng xà màu đỏ cực lớn đang vặn vẹo thân mình, vô cùng dữ tợn vô cùng đáng sợ!
Cho dù là Chu Hằng cũng không dám chạm vào!
Hắn có thể cắn nuốt ngọn lửa là sự thật, nhưng cũng giống như một người không thể ăn một hơi sẽ trở thành mập mạp! Hiện tại nếu hắn tiến vào trong địa hỏa như vậy, kết quả duy nhất chính là hắn căn bản không kịp cắn nuốt ngọn lửa đã bị thiêu đốt tan chảy!
Đây cũng không phải là cự thạch bùng cháy mang theo một chút uy lực của địa hỏa, mà là ngay chỗ bản thể của nó. Không phải tồn tại Kết Thai Cảnh trong cơ thể kết thành Thần chích mà cưỡng ép đi xuống chính là chịu chết. Cũng may nhiệt lực bốc hơi, nên nếu ở trong này trượt chân thì sẽ bị thổi nâng lên trên. Chỉ cần không phải bị người mạnh mẽ đánh rơi xuống phía dưới, thì vốn cũng không cần lo lắng sẽ rơi vào trong dung nham.
- Xem kìa! Hàn Diệc Dao đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn ra phía xa.
Chu Hằng theo tầm mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy trên vách hang lại có một cái hang động, bên trong đang tản ra hào quang vô cùng rực rỡ, ở ngoài động tạo thành ảo ảnh một thanh trường đao màu xanh biếc!
Pháp khí tuyệt thế!
Một võ giả luôn bò ở phía trước Chu Hằng bọn họ hiển nhiên đã sớm phát hiện, hắn tăng nhanh tốc độ bò xuống, cách huyệt động kia chỉ có mấy chục trượng xa, hắn vô cùng hưng phấn, dùng cả tay chân bò tới như bay.
Mấy người Chu Hằng ngược lại không vội, hiển nhiên bọn họ cũng không phải nhóm đầu tiên tới đây, nhưng pháp khí tuyệt thế cũng không có bị người nào lấy đi, vậy thì nói rõ một điều: Không ai có thể được pháp khí tuyệt thế nhận chủ!
Loại bảo vật cấp bậc này dù là cường giả Kết Thai Cảnh cũng không thể mạnh mẽ thu phục, chỉ có thể nhìn xem duyên phận của mình!
Chu Hằng có hắc kiếm, cũng không có dã tâm quá lớn đối với bất kỳ pháp khí gì, đối với hắn pháp khí tuyệt thế cùng tài liệu tuyệt thế là không có khác biệt, chính là vận mệnh bị hắn luyện hóa.
Bởi vậy, hắn cũng không có bị hấp dẫn đến choáng váng đầu óc, ngược lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Vì sao xuống dưới nhiều người như vậy cũng không có ai đi lên?
Pháp khí tuyệt thế nếu tự mình chọn chủ, như vậy vốn cũng không cần liều mạng tranh đoạt, mà tất cả mọi người đi xuống dù không được pháp khí nhận chủ cũng không có ai đi lên! Chẳng lẽ, pháp khí này sát tính vô cùng lớn, ngay cả người khác tới gần đều coi là khinh nhờn, phải giết chết để tiết hận hay sao?
Hắn ngầm sinh lòng đề phòng, nói: - Lát nữa, nếu như gặp phải nguy hiểm, ta nói một chữ "đi", các ngươi nhất thiết phải tin tưởng ta không giữ lại chút nào, không thể có bất kỳ ý mâu thuẫn gì đối với ta!
Chỉ có như vậy hắn mới có thể thu người đi vào ở dưới tình huống không tế ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Con lừa đen đã biết Chu Hằng có món bảo vật kia, lúc này không chút do dự đáp ứng. Thật ra con lừa đen còn có chủ ý mượn gió bẻ măng, tự nhiên không ngại đi vào trong tháp. Mà Hàn Diệc Dao thì sau khi do dự một chút, mới gật gật đầu.
Tuy rằng nàng luôn thầm mắng Chu Hằng là sắc lang, nhưng từ lâu đã không nghĩ là như vậy, nếu không hiện giờ nàng còn có thể nguyên vẹn tốt lành ở chỗ này sao?
Tên nam nhân này hẳn là có đủ loại thần kỳ, một khi đã phân phó thận trọng như vậy, tất nhiên có đạo lý của hắn.
- A... Trong động đột nhiên truyền ra một tiếng gào kinh hoàng ngắn ngủi, rồi hết thảy lập tức yên tĩnh trở lại.
"Quả nhiên không đơn giản!" Hai người một con lừa đều thầm nổi lên ý đề phòng. Người vừa rồi chính là Khai Thiên Cảnh, tuy rằng cũng không đặt ở trong mắt bọn họ, nhưng nếu cứ như vậy chết đi, đến tột cùng trong động cất giấu nguy hiểm gì?
Pháp khí tuyệt thế ở trong đó lại dẫn lên tác dụng gì?
Nếu là pháp khí tuyệt thế này giết người, vậy ai còn dám đi vào? Ai có nắm chắc chống lại với pháp khí tuyệt thế?
Cách làm an toàn nhất tự nhiên là quay đầu trở về, thế nhưng pháp khí tuyệt thế đang ở phía trước, nếu vào lúc này mà buông bỏ, không phải quá đáng tiếc sao? Về sau nếu mỗi lần nghĩ lại, không phải sẽ vô cùng hối hận sao?
- Đều cẩn thận một chút! Chu Hằng nói. Hắn có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, chỉ cần cho hắn thời gian kịp phản ứng, đúng là không cần sợ bất kỳ pháp khí tuyệt thế gì.
Con lừa đen tự nhiên tin tưởng Chu Hằng, mà Hàn Diệc Dao thì lại tràn đầy lòng tin phải lấy được pháp khí tuyệt thế. Cho dù biết nguy hiểm cũng tuyệt đối sẽ không thối lui.
Bọn họ tiếp tục bò xuống phía trước, tốc độ rất chậm, hết thảy với ổn định làm chính, dù sao bọn họ đối mặt chính là pháp khí tuyệt thế!
Gần mười phút sau, rốt cục bọn họ cách cửa động chỉ còn chừng trăm trượng, hình chiếu đại đao màu xanh kia điển hình sống động như thật, tạo cho người ta một loại áp lực đáng sợ.
- Có điểm không đúng! Chu Hằng trầm giọng nói.
- Lực áp bức của thanh đao kia quả thật rất cường đại, nhưng còn kém một khoảng cách so với pháp khí tuyệt thế! Con lừa đen tiếp lời nói, nó không biết là lão yêu quái bao nhiêu năm trước, kiến thức rất uyên bác.
- Hừ! Hiện tại thật ra ta rất muốn biết người nào ở trong động này! Chu Hằng cười nói.
Hắn trước tiên nhích động, thân hình vừa cong lại, liền nhảy vào trong động.
- Hoan nghênh! Hoan nghênh! Trong động lập tức vang vọng tiếng cười, rồi hiện ra năm người bịt mặt.
Quả nhiên vẫn là người của Mao gia!
Căn bản không cần chứng cớ, sau khi biết pháp khí tuyệt thế này chỉ là một mồi nhử, lập tức hắn có thể kết luận những người này là đến từ Mao gia! Nếu không, dù cũng là người bị lừa gạt tới đây thì cần gì che mặt?
Hơn nữa nơi này cũng không phải Thánh địa, còn lưu luyến gì ở trong này không chịu rời đi!
Thế lực Mao gia này lúc đầu săn giết võ giả Tụ Linh Cảnh, sau đó quy mô thăng cấp, còn thừa dịp cao thủ Khai Thiên Cảnh của bốn đại quốc tụ tập, muốn tung một lưới bắt hết, nếu không nhờ có quan hệ với Mai Di Hương, khẳng định bọn họ đã thành công rồi.
Hiện tại, lại dùng pháp khí tuyệt thế lừa gạt người trong thiên hạ, thu hút cao thủ Khai Thiên Cảnh, Sơn Hà Cảnh tới đây để giết chết!
[CHARGE=3]
Người của Mao gia này phải phí nhiều tâm cơ tà quái như vậy đến tột cùng muốn làm gì?!
- Kỳ quái, không ngờ ta lại không nhìn ra cảnh giới tu vi của tiểu tử này! Một người bịt mặt nói.
- Trên người hắn hẳn là mang theo bảo vật che giấu khí tức, tuy nhiên, có ích gì chứ! Một người bịt mặt khác tiếp lời nói.
- Mau mau đánh chết hắn đi! Người người bịt mặt thứ ba lạnh lùng nói: - Bên ngoài còn có hai tên kìa!
Năm người cũng không biết thực lực của Chu Hằng như thế nào, nhưng cũng không có xem thường, đúng là đồng thời ra tay phát động công kích!
Huyệt động này thập phần rộng rãi, mà năm người này phân biệt mai phục ở hai bên, trước và sau, coi như là bao vây Chu Hằng ở giữa, cũng khó trách võ giả Khai Thiên Cảnh trước đó chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm rồi chết đi!
Năm người bọn họ tất cả đều là Sơn Hà Cảnh, năm người liên thủ đủ để tùy ý trấn áp bất kỳ một tồn tại cùng cấp nào.
"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm..." Chu Hằng không tránh không né, lập tức toàn bộ công kích của năm người này đánh vào trên thân của hắn.
- Quái! Tiểu tử này quá yếu!
- Trực tiếp đánh chết đi!
- Không sao cả, loại tiểu nhân vật này đánh chết thì đánh chết, dù sao cũng không có tác dụng gì!
- Ồ!
Bỗng nhiên bọn họ đều dừng lại, chỉ thấy Chu Hằng đang hướng về phía bọn họ lộ ra vẻ tươi cười lành lạnh, sau đó "bịch bịch bịch..." cùng một lúc tung ra năm quyền!
Lập tức, tiếng kêu rên liên tiếp!
Gần như cùng một lúc năm người bịt mặt lảo đảo lui về phía sau. Nếu có thể nhìn thấy mặt của bọn họ, tất nhiên có thể nhìn thấy trên mặt mỗi người đều đầy vẻ kinh hoàng.
Bọn họ đều ở dưới một kích này bị thua thiệt không nhỏ!
Lực lượng của tiểu tử này chẳng qua cũng thế thôi, nhưng trên nắm tay lại mang theo ngọn lửa đáng sợ, trông giống như địa hỏa ở bên ngoài, không có gì không đốt chảy! Tuy rằng uy lực còn kém rất nhiều, nhưng cũng không phải bọn họ có thể dễ dàng chịu đựng.
Năm người liếc nhìn nhau, chỉ thấy chỗ tay quyền của mỗi người đều bị cháy đen, chẳng những quần áo thành tro, trên da thịt cũng hiện ra vết cháy sém, tỏa ra mùi như thịt nướng.
Tiểu tử này... quái vật sao!
Chu Hằng vừa ra tay, bọn họ có thể cảm ứng được trình độ linh lực của đối phương, rõ ràng chỉ là Khai Thiên nhất trọng thiên mà thôi! Thế nhưng man lực của tên tiểu tử lại vô cùng cường đại, cộng thêm lực phòng ngự thân thể vô cùng cường hãn!
Nếu chỉ có như thế ngược lại cũng thôi đi, thế nhưng linh lực chỉ có Khai Thiên Cảnh, làm sao có thể đánh ra võ kỹ làm cho bọn họ đều bị thương?
Bọn họ xem huyết mạch tử hỏa của Chu Hằng trở thành võ kỹ.
Trên thực tế huyết mạch cùng võ kỹ quả thật có chỗ tương tự, nhưng cho dù huyết mạch lực có thể so với võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm, sử dụng ở trong tay một võ giả Khai Thiên Cảnh làm sao có thể uy hiếp được Sơn Hà Cảnh chứ?
Đây là mâu thuẫn tuyệt đối!
Chu Hằng lộ ra vẻ tươi cười, nói: - Các ngươi là người của Mao gia nhân phải không!
- Ngươi... ngươi chính là tên tiểu tử kia! Một người bịt mặt đột nhiên nói.
Mặc dù hắn nói ra không đầu không đuôi, nhưng bất luận là Chu Hằng hay bốn người kia đều lập tức hiểu ý của hắn: mới đây không lâu Mao gia ăn một lần thiệt thòi lớn, hơn 100 người lại bị một tên tiểu tử Ích Địa Cảnh đánh cho chỉ còn lại có năm người!
Hơn nữa trong năm người đó thật ra có bốn người là Khai Thiên Cảnh, mới miễn cưỡng bảo vệ được một người cuối cùng trở lại Mao gia. Sau đó bốn vị Khai Thiên Cảnh lập tức trở thành trò cười, nhưng cũng làm cho cái tên Chu Hằng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cường giả Sơn Hà Cảnh, thậm chí là cao thủ cấp cao hơn của Mao gia.
Tuy rằng bọn họ cũng không biết tên chân chính của Chu Hằng, nhưng tướng mạo như thế nào thì đã sớm vẽ racông bố rộng khắp.
- Làm sao có thể, mới qua bao lâu, tiểu tử này như thế nào đã tiến vào Khai Thiên Cảnh!
- Hơn nữa, hắn có được thể chất và man lực của Sơn Hà Cảnh!
- Tên này cũng quá yêu nghiệt đi!
Năm người nhao nhao bật thốt ra tiếng kêu kinh sợ. Yêu nghiệt như vậy thật đúng là nghe những điều chưa từng nghe! Dù là các thiên tài được công nhận ở thời đại Đế triều kia nếu ở vào giai đoạn Chu Hằng này, cũng đâu có tốc độ tăng lên tu vi kinh người như vậy chứ?
- Các ngươi đi giết chết một người một con lừa ở bên ngoài, người này để lão phu đối phó! Lúc này, từ chỗ sâu trong động truyền ra thanh âm của người thứ sáu, tuy rằng giọng nói không cao, lại tràn đầy uy nghiêm: - Người này khí huyết vô cùng tràn đầy, lại là Thể tu, trái tim của hắn khẳng định còn quý báu hơn so với Sơn Hà Cảnh!
- Dạ, Hác lão! Năm người kia đồng thời cung kính gật đầu, tràn đầy kính sợ.
Có thể làm cho cường giả Sơn Hà Cảnh ăn nói khép nép như thế, cũng chỉ có Linh Hải Cảnh!
Sắc mặt Chu Hằng chợt nghiêm lại, Mao gia này thật đúng là thế lực vô cùng lớn, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh đều bị phái ra ngoài làm việc, có thể thấy được nội tình của gia tộc này tuyệt đối không chỉ có Linh Hải Cảnh đơn giản như vậy, mà khẳng định có lão tổ Kết Thai Cảnh chân chính!
Nhưng trong ba nhà quyền thế ở Lãng Nguyệt Quốc cũng không có họ Mao, nói cách khác, khẳng định Mao gia này không phải tới từ Lãng Nguyệt Quốc.
Có thể là ba đại Hoàng triều khác, thậm chí là Thiên Long Đế triều!
Đợi sau này đi Lãng Nguyệt Quốc, nhất định phải tìm Mai Di Hương hỏi rõ xem sao...
- - - - - oOo- - - - -
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
21 chương
4 chương
1694 chương
19 chương