Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 626
Phong hỏa đan là một phần thân thể Ưng yêu, cho nên Ưng yêu có thể khống chế, hai mắt nó ngưng thần, lập tức Phong hỏa đan trong tay Diệp Trần lay động, tựa hồ như trở nên to lớn, mà mặt ngoài Phong hỏa đan, phong hỏa yêu lực xuất ra, thiêu cháy bàn tay Diệp Trần.
Dát!
Năm ngón tay trái Diệp Trần như năm cái móc, mặc cho Phong Hỏa đan lay động, cũng không thể trở nên to lớn, về phần phong hỏa yêu lực cũng không cách nào phá vỡ tầng phòng ngự long cốt, chẳng qua chỉ làm tầng phòng ngự long cốt biến thành màu đen mà thôi, dĩ nhiên, Diệp Trần cũng không tiếp tục cùng Ưng yêu giằng co, tay phải hắn nắm Lôi Kiếp kiếm, sử ra Kim Chi Liên Y, chém về phía Ưng yêu, kiếm khí màu vàng phân tán ra, không để Ưng yêu trốn thoát.
- Không!
Mất đi Phong Hỏa đan, tu vi Ưng yêu chỉ còn lại hai phần, cho dù trình độ cường hãn của thân thể không giảm bớt, cũng không cách nào chống lại kiếm khí của Diệp Trần.
Phốc! Phốc! Phốc!
Huyết thủy bắn ra đầy trời, kiếm khí màu vàng tàn sát Ưng yêu, chia năm xẻ bảy thân thể nó, Phong Hỏa đan mất đi điều khiển cũng yên tĩnh trở lại.
- Ưng yêu này thật cường hãn, nếu như không xuất ra Lôi Phệ, chỉ sợ phải hơn một trăm chiêu mới có thể đánh chết nó.
Diệp Trần tay cầm Phong hỏa đan, cảm thán nói.
- Phược Thú Kinh Cức!
Diệp Trần đánh chết Ưng yêu bất quá chỉ ngắn ngủi trong mấy lần nháy mắt, lúc này, Thiên Cầm Tông đã đột phá phong tỏa của Mộ Dung Khuynh Thành, thi triển ra một chiêu võ học giam cầm, chỉ thấy bốn phía Thực Mộng Lang tràn ngập kim quang, một bụi gai như được tạo bằng vàng ròng hiện ra, hướng về Thực Mộng Lang trói lại, bụi gai màu vàng gai đâm vào thể nội Thực Mộng Lang.
Ngao ô!
Thực Mộng Lang ra sức giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, bụi gai màu vàng kia càng trói chặt hơn, những cái gai màu vàng nhọn hoắc làm nó thống khổ không dứt.
- Phi Thiên Ám Sát Trảm!
Vỗ đôi Hắc sắc bức dực sau lưng, thân ảnh Mộ Dung Khuynh Thành phiêu hốt, thoáng cái hóa ra hơn mười người, tấn công Thiên Cầm Tông từ bốn phương tám hướng, không phân biệt được người nào là giả, người nào là thật, lại tựa hồ như người nào cũng là thật, người nào cũng là giả.
- Tốc độ nữ nhân này quá nhanh.
Thiên Cầm Tông mặt không đổi sắc, bàn tay vỗ vào Ngự Thú Bài bên hông. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lệ!
Dát!
Rống!
Mấy tiếng yêu thú hoàn toàn bất đồng vang lên, cùng lúc đó, một con yêu cầm có sừng dài trên đầu, một con quạ đen toàn thân là một ngọn lửa màu đen lượn lờ, một con mãnh khuyển có cánh từ trong Ngự Thú Bài vọt ra, xuất hiện bên người Thiên Cầm Tông.
- Lên, bắt nữ nhân này cho ta, nhớ kỹ, bắt sống, không được đánh chết.
Mặc dù Mộ Dung khuynh thành lợi hại, nhưng tốc độ lại phân ra không ít, mà tốc độ ba tên yêu thú Thiên Cầm Tông thả ra này bằng tốc độ của yêu thú cấp mười, mỗi một tên, thực lực đều không tầm thường, có thể so với Tông sư Linh Hải Cảnh Hải Vô Nhai, Thiên Cầm Tông thuần hóa ba tên yêu thú này, không biết đã mất bao nhiêu công phu.
Nghe Thiên Cầm Tông ra lệnh, ba tên yêu thú cấp mười cùng vỗ cánh, dùng tốc độ cực nhanh lao vào đánh nhau với Mộ Dung Khuynh Thành, tốc độ bọn chúng mặc dù kém hơn Mô Dung Khuynh Thành, nhưng ba con hợp lực lại không thể coi thường, chế trụ nàng, làm nàng không cách nào tới gần Thiên Cầm Tông được.
- Hắc hắc!
Thoát khỏi Một Dung Khuynh Thành, Thiên cầm Tông quay đầu, nhìn về phía Thực Mộng Lang.
Thực Một Lang vẫn bất khuất, cực lực giãy dụa, cả người nó toàn là vết thương, máu tươi chảy ra càng làm bộ lông nó đỏ hơn, nhưng cũng không khuất phục, thậm chí ánh mắt trên trán nó cố gắng trấn tĩnh, phóng xuất ra u quang nồng nặc như thủy triều.
- Vô dụng.
Ngoài miệng Thiên Cầm Tông nói như thế, nhưng ánh mắt hắn đã có chút hoảng hốt, cả kinh, vội vàng cắn chót lưỡi một cái, đem ý chí võ đạo bản thân phát huy đến cực hạn chống lại u quang, cùng lúc đó, tay hắn nắm lại, bụi gai màu vàng đang trói Thực Mộng Lang càng gia tăng thêm lực siết chặt, những cái gai màu vàng càng cắm sâu vào trong thân thể Thực Mộng Lang.
Ngao ô!
Thực Mộng Lang ngửa mặt lên trời, thét dài thê lương.
- Đáng chết!
Từ xa, Diệp Trần thấy một màn như vậy, trong nháy mắt ánh mắt trở thành lạnh như băng, thân hình hắn lóe lên, hòa thành kiếm quang lăng không bay vút đến.
- Hắn làm sao có thể giải quyết Ưng yêu nhanh như vậy?
Vì Thiên Cầm Tông một mực chăm chú đối kháng với mộng cảnh của Thực Mộng Lang, cho nên không cách nào chú ý đến Diệp Trần, cho đến khi Diệp Trần bay xẹt tới mới phát hiện được, hắn vừa phân tâm, mộng cảnh của Thực Mộng Lang phát ra mãnh liệt, tâm thần hắn hoảng hốt, lập tức thu hồi sự chú ý với Diệp Trần.
- Không thể giằng co như vậy nữa.
Thiên Cầm Tông giơ bàn tay lên, trùng kích lên Thực Mộng Lang.
- Nhất chỉ phá hư!
Ngón trỏ tay trái Diệp Trần vươn ra, điểm chỉ về hướng Thiên Cầm Tông.
Ba!
Ngón tay màu xanh rút ngắn khoảng cách không gian đi rất nhiều, thoáng cái đã tới trước mặt Thiên Cầm Tông, không gian lực đáng sợ làm chân nguyên hộ thể hắn nhất thời ảm đạm đi, vặn vẹo kịch liệt.
- Khốn kiếp! Đáng chết!
Thiên Cầm Tông hận đến nghiến răng, chỉ còn một bước nữa là hắn có thể đoạt lấy Thực Mộng Lang, chỉ cần thuần hóa được Thực Mộng Lang, lại phối hợp với đông đảo yêu thú của hắn, bất kỳ Tông sư Linh Hải Cảnh nào đụng phải hắn cũng chỉ có cách trốn chạy.
- Diệp Trần, ta sẽ nhớ kỹ món nợ này!
Thiên Cầm Tông nói đi là đi, phẩy đôi cánh năm màu sau lưng, trong nháy mắt rời khỏi Thực Mộng Lang, kích bắn về phương xa, ngay cả ba tên yêu thú cũng mặc kệ.
- Chạy đi đâu!
Mộ Dung Khuynh Thành thấy Diệp Trần chạy tới, trong lòng thở phào một hơi, tức thì Hắc sắc bức dực sau lưng rung lên mãnh liệt, từng vòng sóng vặn vẹo trong không gian như vòng cung, "bá" một tiếng, ba tên yêu thú đang vây khốn Mộ Dung Khuynh Thành biến mất vô ảnh vô tung, một đạo hắc sắc quang mang kích thẳng về Thiên Cầm Tông, điểm chỉ đen nhánh từ ngón tay của nàng xuất ra, điểm ngay trên trán Thiên Cầm Tông.
- Muốn chết!
Tay phải Thiên Cầm Tông xuất ra một trảo, nghênh đón điểm chỉ.
Phanh!
Sóng xung kích quét ngang chân trời, khóe miệng Mộ Dung Khuynh Thành xuất ra máu tươi, thân hình bay rớt ra ngoài, Thiên Cầm Tông tuy không đến nỗi bay rớt ra như nàng, nhưng cũng chật vật tại chỗ.
Hưu!
Kiếm quang chợt lóe, Diệp Trần xuất hiện trước mạt Thiên Cầm Tông.
- Ngươi đừng hòng chạy thoát!
Diệp Trần lạnh nhạt nói một câu.
Thiên Cầm Tông sợ quá hóa giận, quát lên:
- Tiểu bối, đừng quá ngông cuồng, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể kềm giữ ta, Thiên Cầm Tông ta, không phải ai muốn là ngăn cản được đâu.
Nói xong, thân ảnh hắn chia ra làm hai, xuất hiện hai Thiên Cầm Tông giống nhau như đúc, ngay cả hơi thở, linh hồn cũng giống nhau, căn bản không thể phân biệt đâu là bản thể.
Truyện khác cùng thể loại
457 chương
22 chương
29 chương
35 chương
40 chương
12 chương