Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 537
- Sở dĩ nói năng lực ma hoá của ta hơn Mộ Dung Vũ, không phải vì ta có thể ma hoá cả hai tay, mà ta còn có thể giải trừ trạng thái ma hoá!
Kẹt kẹt!
Vẩy giáp biến mất, hai tay Mộ Dung Chỉ Thuỷ hồi phục bình thường.
- Tự động giải trừ trạng thái ma hoá?
Diệp Trần nhìn thấy cánh tay ma hoá của Mộ Dung Vũ nửa ngày sau cũng không thể hồi phục trạng tháu ma hoá, Mộ Dung Chỉ Thuỷ này mạnh hơn Mộ Dung Vũ không chỉ một chút như hắn nói.
Mỉm cười, Mộ Dung Chỉ Thuỷ nói:
- Thế nào?
- Rất lợi hại, ma hoá có tác dụng phụ gì không?
Diệp Trần hỏi.
Thở dài một tiếng, Mộ Dung Chỉ Thuỷ nói:
- Có.
- Ma hoá là con dao hai lưỡi, càng ỷ vào nó, hậu quả gánh chịu càng lớn, chúng ta là nhân ma, không phải người của ma tộc, ma hoá chẳng khác gì phát triển theo chiều hướng ma tộc, từ một loại tộc người biến thành một loại tộc người khác, ở giữa có một vực thẳm không thể nhìn thấy, người muốn vượt qua vực thẳm đó, rất có khả năng bị ngã tan xương nát thịt, cho nên, chưa đến thời khắc then chốt, nhân ma chúng ta không thể thi triển ma hoá, thứ này, sẽ xâm nhập vào cơ thể chúng ta, đợi cơ thể hoàn toàn bị xâm nhập, nó sẽ xâm nhập vào linh hồn chúng ta, cho đến khi chúng ta mất hết lý trí.
- Trên đại lục, rất nhiều người căm ghét nhân ma, chính vì nguyên nhân này, chúng ta mới sợ trong mình xuất hiện một ma vương mấy đi lý trí, thậm chí là đám ma vương mất đi lý trí.
Nhất định có nguyên nhân khác, Diệp Trần không nghĩ Nhân ma nhất tộc có thể gây hại, đầu tiên, số lượng chính là một hạn chế, hơn hai mươi gia tộc, liệu có được bao nhiêu nhân ma, cộng lại, chắc chỉ tầm một trăm vạn!
Một trăm vạn nhân ma có mấy nhân ma trở thành nhân ma vương hoặc ma vương mất đi lý trí, đã là rất khó, khó hơn nhân tộc trở thành Sinh Tử Cảnh vương giả một vạn lần, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là ưu thế cơ sở, chủng tộc số lượng nhân khẩu ít, tỷ lệ trở thành cường giả cao đến khó tin, nhân tộc số lượng nhiều, nên tỷ lệ đương nhiên thấp.
- Sau khi ma hoá, những phương diện nào sẽ tăng trưởng?
Nếu phải giao thủ với Nhân Ma gia tộc Vũ Văn gia tộc, Diệp Trần cần phải làm rõ thực lực sau khi ma hoá là bao nhiêu.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ nói:
- Thân thể ma hoá cục bộ, có hai phương diện tăng trưởng, hơn nữa còn khá phức tạp, ví dụ, ta ma hoá cánh tay bên phải, vậy cường độ của cánh tay bên phải gia tăng ba phần, chỉnh thể gia tăng một phần, ma hoá hai cánh tay, mỗi bên cánh tay gia tăng bốn phần, chỉnh thể gia tăng hai phần, ma hoá hai tay một chân, mỗi thứ gia tăng năm phần, chỉnh thể gia tăng ba phần, bộ phận ma hoá càng nhiều, cục bộ và chỉnh thể gia tăng càng lớn.
- Thì ra là vậy!
Diệp Trần dễ dàng hiểu được những gì Mộ Dung Chỉ Thuỷ nói, sau khi ma hoá, có hai phương diện tăng trưởng, đó là cục bộ và chỉnh thể, bộ phận ma hoá càng nhiều, cục bộ và chỉnh thể sẽ gia tăng từng phần từng phần một, nếu ma hoá tứ chi, mỗi chi sẽ gia tăng sáu phần, chỉnh thể gia tăng bốn phần, không biết sau khi ma hoá toàn bộ, sẽ thành hình dạng gì, lúc đó, có lẽ sẽ đột phá biên độ, chứ không phải gia tăng từng phần.
- Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Kiệt huyết mạch gia tăng cũng chỉ bằng ta, chí ít có thể ma hoá một bộ phận, rất có khả năng là ma hoá hai bộ phận, đương nhiên, năng lực điều khiển thì họ không bằng ta, trong lòng ngươi biết thế là được, về phần Vũ Văn Dã, ngươi phải cẩn thận, hắn không chỉ là huyết mạch nhân ma hoàn mỹ, hơn nữa còn là Linh Hải Cảnh trung kì tu vi, người sở hữu huyết mạch nhân ma hoàn mỹ một khi tấn nhập Linh Hải Cảnh, sẽ nắm bắt một môn năng lực ma hoá năng lực thiên phú siêu việt, năng lực thiên phú này không có định, những vẫn có liên quan đến năng lực ma tộc.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ nhắc nhở.
- Năng lực ma tộc?
Diệp Trần từng nghe Mộ Dung Khuynh Thành nói qua chuyện này, mặc dù hắn không biết năng lực ma tộc là cái gì, nhưng ngẫm lại có lẽ không đơn giản, dù sao ma tộc vẫn là chủng tộc ngự trị nhân tộc, năng lực của họ, sao có thể gọi là tầm thường, ngẫm nghĩ, Diệp Trần nhíu mày hỏi:
- Người có huyết mạch nhân ma hoàn mỹ có thể đồng thời nắm bắt năng lực ma hoá và năng lực thiên phú không?
- Không!
Mộ Dung Chỉ Thuỷ lắc lắc đầu.
- Người có huyết mạch nhân ma hoàn mỹ sẽ mất đi năng lực ma hoá. Họ là nhân ma hoàn mỹ nhất, không cần lo lắng mất đi lý trí, về phần nguyên nhân, ta cũng không hiểu, về lý mà nói, huyết mạch ma tộc trong huyết mạch của họ sẽ nhiều hơn chúng ta, đương nhiên, dựa vào năng lực thiên phú họ căn bản không cần năng lực ma hoá, năng lực ma hoá đối với họ mà nói là gánh nặng.
Nghe vậy, Diệp Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn chưa trải nghiệm tác dụng phụ của năng lực ma hoá, hắn chỉ biết, năng lực ma hoá có thể gia tăng thực lực, không hề giả dối, nếu đối phương vừa nắm bắt năng lực ma hoá vừa có năng lực thiên phú, hai thứ gộp lại với nhau, vậy thì rất khó đối phó.
- Vũ Văn gia tộc nằm ở hướng Đông vực quần Cổ Lam, chỉ cách nơi này một ngàn tam trăm vạn dặm, ngồi lên hung điểu do Mộ Dung gia tộc chúng ta nuôi dưỡng, phải mất một tháng không ăn không ngủ mới đến, trong tình huống thông thường, cần hai tháng thời gian, ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát!
Mộ Dung Chỉ Thuỷ đề nghị.
- Được, ba ngày sau xuất phát.
Diệp Trần mắt ánh lên vẻ sắc bén.
Cách Mộ Dung gia tộc tám trăm dặm về hướng Bắc có một hẻm núi, hẻm núi này không lớn, dài chừn bốn năm dặm, rộng vài trăm mét, có một đầm sâu trong hẻm núi, trong đầm sâu vốn dĩ có một con quái ngư cấp bảy, nhưng mấy ngày trước đã bị người ta chém chết, thịt cá nấu thành canh, bên cạnh đầm không biết từ lúc nào xuất hiện mấy căn nhà gỗ, những căn nhà gỗ này được giấu giữa nham thạch và cây cối nên dù đi vào trong hẻm núi cũng rất khó phát hiện.
Sưu!
Một đường huyễn ảnh bắn vào bên trong, men theo lối vào hẻm núi, thuần thục đến trước căn nhà gỗ, hình như sớm đã quen với sự tồn tại của nó.
- Ai?
Trong nhà truyền ra một tiếng quát khẽ.
Người đến là một trung niên hắc y, mặt trắng không râu, thân thể cường tráng, hắn cười nói:
- Thiết Long, là ta, sao phải căng thẳng vậy?
Cánh cửa bật mở, người tên Thiết Long là một đại hán hắc y vạm vỡ, bực bội nói:
- Mau vào đi, ta còn tưởng bị phát hiện.
Kẹt!
Cánh cửa gỗ khép lại, hai người đi vào bên trong.
Bên trong căn nhà gỗ là một thiên địa khác, trên bốn bức tường khảm đầy những tinh thạch tạo ánh sáng, bức tường phía Đông cắm mấy cái ống, những cái ống này làm từ tinh phiến trong suốt, trung tâm căn phòng mấy đại hán áo đen đang ngồi nướng thịt, mùi thơm toả ra ngào ngạt.
Vừa nướng thịt, Thiết Long vừa hỏi:
- Khôi Ưng, tình hình bên Mộ Dung gia tộc thế nào.
- Mộ Dung Chỉ Thuỷ đã về, mang theo mộ thanh niên, các ngươi biết thanh niên đó là ai không? Là cường giả mạnh nhất trong giới thanh niên Nam Trác Vực Diệp Trần, theo ta được biết, Mộ Dung Chỉ Thuỷ hình như không muốn gả con gái hắn cho Vũ Văn gia tộc chúng ta, mời tiểu đó đến, chắc không phải chuyện tốt.
- Hừ, đám sâu bọ không biết sống chết, con gái hắn được gả đến Vũ Văn gia tộc chúng ta là phúc phận kiếp trước của hắn, vậy mà không biết lĩnh tình. Về phần Diệp Trần, có cần thông báo về gia tộc, phái người giết chết hắn hay không.
Thiết Long mặt đầy sát khí.
Trung niên mặt trắng lắc lắc đầu,
- Chuyện này, chúng ta không thể quyết định, dù sao hắn cũng là thiên tài được Long Vương coi trọng, giết hắn, hậu quả quá nghiêm trọng, nói không chừng còn tra đến tận Vũ Văn gia tộc chúng ta.
Thiết Long không vui nói:
- Thiên tài mà chết, thì không còn là thiên tài nữa, ta nghĩ, Long Vương không vì một người chết mà trở mặt với cả Nhân Ma tộc chúng ta! Mặc dù nói Nhân Ma tộc chúng ta phải nhờ cậy hắn rất nhiều, nhưng hắn cũng không nên quá đáng quá, bớt hắn, sau lưng chúng ta vẫn còn có Huyền Hậu.
Huyền Hậu và Long Vương cùng là đỉnh cấp vương giả, Long Vương giúp nhân ma gia tộc, là vì trong đệ tử Long Vương có một người là nhân ma gia tộc thiên tài, đương nhiên, cũng có nguyên nhân khác, còn Huyền Hậu giúp đỡ nhân ma gia tộc, là vì năm xưa Huyền Hậu thiếu nhân ma gia tộc một món nợ ân tình, bây giờ vẫn chưa trả hết.
- Không thể nói vậy được, không nên khiêu chiến tôn nghiêm vương giả, rất khó biết Long Vương có phát nộ hay không, nếu hắn phát nộ, nhân ma gia tộc chúng ta không thể cản nổi hắn, về việc giết Diệp Trần, không phải không thể, nhưng không được để cho người khác biết là Vũ Văn gia tộc chúng ta làm.
Nghe Khôi Ưng nói vậy, Thiết Long có chút nhụt chí, đối phương nói không sai, nhân ma gia tộc đúng là không cản được Long Vương, nghĩ đến đây, mắt hắn lại ánh lên một tia âm hiểm, thầm nghĩ: nhân tộc phần lớn đều cặm nhân ma gia tộc chúng ta, nếu nhân ma gia tộc chúng ta sinh ra một đỉnh tiêm nhân ma vương hoặc nhân ma hoàng, chúng sẽ không dám, Long Vương cũng không dám trở mặt với chúng ta.
- Truyền tin tức về nhà! Để gia tộc quyết định.
Thiết Long đề nghị.
Khôi Ưng gật gật đầu,
- Đúng là nên truyền tin tức về nhà, chuyện này tương đối lớn, không thể coi nhẹ, may mà gia tộc phái chúng ta đến giám sát Mộ Dung gia tộc, không ngờ phát sinh tình huống thật, chẳng trách cao tầng gia tộc nói Mộ Dung gia tộc là mầm hoạ.
Vừa nói, Ưng Khôi vừa đập lên ngự thú bài trên thắt lưng, một con quái điểu màu xám bay ra, con quái điểu này dài chưa đến một thước, cổ rất nhỏ, thân thể thuôn dài, lông bóng mượt, lấp lánh ánh sáng kim loại, nhét tờ giấy ghi chép thông tin vào một đoạn ống trúc, buộc lên chân quái điểu, Khôi Ưng mở cửa căn nhà, tung quái điểu lên trời.
Phong!
Quải điểu kêu lên một tiếng khe khẽ, chớp mắt đã thấy biến mất vô ảnh vô tung.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Mây con quái điểu mắt đỏ bay ra từ kiến trúc lớn nhất trong Mộ Dung gia tộc, đưa bọn Diệp Trần hướng Đông Bắc.
Chuyến đi này không chỉ có Mộ Dung Chỉ Thuỷ và Diệp Trần, mà còn có Mộ Dung gia tộc đại trưởng lão Mộ Dung Vọng, ngũ trưởng lão Mộ Dung Vũ, cùng mười Mộ Dung gia tộc cao thủ nữa, mười cao thủ này đều là Linh Hải Cảnh sơ kì tu vi, đủ thấy thực lực của Mộ Dung gia tộc hùng hậu cỡ nào.
- Xích nhãn hung điểu là yêu thú cấp tám, tốc độ cao nhất có thể đạt đến bảy lần âm tốc, tính cả thời gian nghỉ ngơi, khoảng hai tháng nữa sẽ đến Cổ Lam Vực, đương nhiên, nhanh hơn tám mười ngày cũng có thể làm được.
Quái điểu mắt đỏ tổng cộng có bốn con, Mộ Dung Chỉ Thuỷ, Diệp Trần và Mộ Dung Vũ cưỡi một con, Mộ Dung Vọng và hai Mộ Dung gia tộc cao thủ cưỡi một con, hai con còn lại dành cho tám cao thủ Mộ Dung gia tộc, lưng quái điểu rất rộng, Mộ Dung Chỉ Thuỷ và Diệp Trần ngồi sát vai nhau, nói với Diệp Trần.
Diệp Trần chẳng mấy quan tâm, xích nhãn hung điểu là yêu thú cấp tám, tốc độ đạt đến bảy lần âm tốc đã là rất đáng sợ, nhưng khôi lỗi phi hành của hắn còn nhanh hơn xích nhãn phi điểu, lắp thêm thượng phẩm linh thạch, tốc độ cao nhất có thể đath đến mười lần âm tốc, có thể phi hành liên tục không cần nghỉ, có lẽ một tháng là đến Cổ Lam Vực, đương nhiên, không phải lúc quan trọng, hắn sẽ không lấy ra dùng.
Trên lưng con xích nhãn hung điểu bên trái, Mộ Dung Vọng khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn đang nghĩ, Diệp Trần tìm đến Vũ Văn gia tộc là không biết tự lượng sức mình, cầm hoà với Mộ Dung Vũ thì đã làm sao, Mộ Dung gia tộc không lẽ không tìm thấy thanh niên lợi hại hơn Mộ Dung Vũ sao?
- Không biết trời cao đất dày, đến Vũ Văn gia tộc, có lẽ người sợi đến dám hé răng.
Mộ Dung Vọng thầm nghĩ.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ liếc nhìn Mộ Dung Vọng, nói thật, hắn không muốn để Mộ Dung Vọng đi theo, nhưng đối phương là đại trưởng lão Mộ Dung gia tộc mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng là đỉnh tiêm chân nhân cấp đại năng ở trạng thái ma hoá, nói không chừng có thể đối kháng với Linh Hải Cảnh tông sư bình thường, nhất là từng thắng Mộ Dung Vũ, hắn muốn đi, Mộ Dung Chỉ Thuỷ không thể cản, dù sao đối phương cũng chẳng bao giờ chịu nghe theo mệnh lệnh hắn, lại là đại ca.
- Hi vọng hắn không gây phiền phức cho chúng ta!
Chiu! Chiu!
Xích nhãn hung điểu tốc độ mỗi lúc một nhanh, cuối cùng duy trì ở bảy lần âm tốc.
Phía Đông đại lục, Cổ Lam Vực.
Cổ Lam Vực thế lực tung hoành, hai thực lực mạnh nhất là Vũ Văn gia tộc và Cổ Lam phái.
Vũ Văn gia toạ lạc gần một vực thẳm, kiến trúc sừng sững nhìn không thấy giới hạn, trong quần thể kiến trúc, có hai toà bảo tháp thập phần bắt mắt, hai toà bảo tháp này cao ngàn mét, giống như hai thanh kiếm, đâm thẳng lên mây, trong bảo tháp, là hai nhân ma vương của Vũ Văn gia tộc.
Trên đỉnh một toà kiến trúc cũng lớn đặc biệt, một trung niên thập phần cao lớn thân khoác tử bào đứng chắp tay, nhìn xuống mảng kiến trúc bên dưới.
- Ừm?
Trung niên tử bào ánh mắt hơi ngưng, để ý thấy trên trời có một điểm sáng rất nhỏ.
Rất nhanh, điểm sáng biến lớn, thì ra là một con quái điểu màu xám dài chừng một thước, tốc độ nhanh đến kinh nhân.
Vèo!
Quái điểu lượn vài vòng, rơi xuống song cửa sổ trước mặt trung niên áo tím.
Trung niên áo tím vung tay, ống trúc trên bụng quái điểu áo xám rơi lên tay hắn, rút mảnh giấy bên trong, hắn mở ra đọc.
Một lúc sau, trung niên áo tím cười lạnh,
- Tiểu bối không biết sống chết, dám đến Vũ Văn gia tộc, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là nhục, về phần Mộ Dung gia tộc, cũng cần phải chỉnh lý, Mộ Dung Chỉ Thuỷ đó, không đủ tư cách làm gia chủ Mộ Dung gia tộc.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
172 chương
102 chương
33 chương
221 chương
41 chương