Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 14
Trừ vấn đề tổng lượng nội khí, công pháp đẳng cấp cao hơn một bậc, chất lượng nội khí cũng nâng lên rất nhiều,làm phép so sánh, lấy nội khí sinh ra từ tu luyện sơ giai công pháp so sánh với một thanh gỗ thì nội khí sinh ra từ tu luyện cao giai công pháp sẽ là một tảng đá, thậm chí một miếng kim loại, gỗ đâu thể đấu với đá hay kim loại, rõ ràng không phải ở một tầng thứ trở lên.
Ngô Tông Minh thân là ngoại môn đệ nhất đệ tử, tu luyện công pháp chí ít là nhân cấp trung giai, còn Diệp Trần công pháp là nhân cấp sơ giai, đối phương đâu có tu luyện giống hắn, đều là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu, nội khí tổng lượng nhiều hơn hắn ba phần, chưa kể, tu vi đối phương còn cao hơn hắn.
Cũng may luận chất lượng nội khí, Diệp Trần tin rằng mình không thua Ngô Tông Minh quá nhiều, một tháng hắn đã luyện Vân Khí Quyết đến cảnh giới đăng phong tạo cực, so với cảnh giới giới thiệu trên bí tịch còn cao hơn một cấp, đại khái tương đương công pháp nhân cấp trung giai phổ thông nhất.
Một chiêu đánh bại đệ tử mặt vuông, Ngô Tông Minh không hề lộ vẻ đắc ý, đối với hắn mà nói, đệ tử mặt vuông chỉ là một tên hề, đánh bại hắn cũng không thể hưng phấn, mà giáo huấn hắn là để cho người khác biết, cho dù hắn vượt ải thất bại thì cũng không phải nhân vật mà ai cũng có thể mang ra so sánh.
Ba ba ba ba!
Một thiếu niên tuấn tú hơi có vẻ non nớt vỗ tay đi tới,
- Quá đặc sắc, không hổ là ngoại môn đệ nhất đệ tử, Ngô Tông Minh, ngươi đủ tư cách làm đối thủ của ta.
Ngô Tông Minh nghiêng đầu, nheo mắt nhìn:
- Trương Hạo Nhiên.
Trương Hạo Nhiên thân hình và tướng mạo đều lộ vẻ non nớt, khí chất thì tương đối già dặn, hắn cười nhạt nói:
- Ngươi tu luyện là công pháp nhân cấp cao giai Bồi Nguyên Công, không biết tu luyện đến tầng nào rồi.
- Không cao, vừa mới bước vào tầng thứ tư đỉnh phong.
Diệp Trần nghe mà giật mình, chẳng trách một chưởng bình thường của Ngô Tông Minh có thể đánh ngất đệ tử mặt vuông, thì ra hắn tu luyện Bồi Nguyên Công, với tư cách công pháp nhân cấp cao giai, Bồi Nguyên Công ở những phương diện khác không phải quá xuất sắc, nhưng có một điểm đặc biệt là nội khí luyện ra thâm hậu dị thường, so với công pháp cùng bậc cấp cao hơn một bậc, ngoài ra, Bồi Nguyên Công phân thành năm tầng, có thể đạt đến tầng thứ tư đỉnh phong đã là tương đối xuất sắc.
Ai ngờ Trương Hạo Nhiên chỉ cười tự ngạo:
- Đối với người thường mà nói, ngươi đúng là thiên tài, nhưng ngày này giờ này, ngươi đã không còn là đối thủ của ta.
Ngô Tông Minh cười lạnh nói:
- Những kẻ kiêu ngạo chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
- Vậy sao? Nói ra thì sợ đả kích ngươi, ta tu luyện là công pháp nhân cấp cao giai Lăng Vân Công, nhưng đã đạt đến cảnh giới cao nhất tầng thứ năm, đây chính là sự khác biệt giữa chúng ta.
Lời vừa nói ra, cả quảng trường nhao nhao nghị luận.
- Quá huênh hoang, công pháp là cảnh giới nâng tầng cao nhất, Trương Hạo Nhiên mới có Lăng Vân Công chưa được bốn tháng, vậy mà đã đạt đến tầng thứ năm, điều này sao có thể!
- Không sai, công pháp nhân cấp cao giai thường là phân thành năm tầng, người thường muốn đạt đến tầng thứ nhất, chí ít phải cần ba bốn ngày, tầng thứ hai cần mười ngày, tầng thứ ba cần một tháng, tầng thứ tư cần bốn tháng, tầng thứ năm cần một năm trở lên, ta nhớ trước đây có đệ tử nội môn chuyển tu công pháp nhân cấp đỉnh giai, công pháp nhân cấp cao giai trước kia vẫn chưa viên mãn mà trực tiếp từ bỏ.
- Xem ra trên phương diện thiên phú, Trương Hạo Nhiên lợi hại hơn.
Mỗi người có một phản ứng kinh ngạc khác nhau, Diệp Trần thì cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, thiên tài sở dĩ được gọi là thiên tài bởi vì không thể dùng lý thuyết bình thường để phán đoán họ, nếu không đâu được gọi là thiên tài. Ngô Tông Minh cũng không tệ, hắn chỉ còn cách tầng thứ năm của Bồi Nguyên Công một bước nữa, hoặc là thêm nửa năm nữa, hắn sẽ đột phá đến tầng thứ năm.
Ngô Tông Minh đúng là cũng phải kinh ngạc, nửa năm trước, sau khi giành được ngôi vị số một Thí luyện Mộc Nhân Cảnh, hắn đạt được công pháp nhân cấp cao giai Bồi Nguyên Công, vốn tưởng nửa năm thời gian tu luyện đến tầng thứ tư đỉnh phong đã là rất lợi hại, phải biết người thường muốn từ tầng thứ nhất tu luyện đến tầng thư tư phải mất khoảng năm tháng thời gian, đến tầng thứ tư đỉnh phong phải mất thêm năm tháng nữa, ai ngờ Trương Hạo Nhiên còn thiên tài hơn hắn, hơn bốn tháng đã đạt đến cảnh giới cao nhất tầng thứ năm.
Hít một hơi thật sâu, Ngô Tông Minh bình tĩnh nói:
- Nhiều lời vô ích, thực lực không phải là điều duy nhất sao.
Trương Hạo Nhiên nhếch miệng cười,
- Không sai, cho nên trận đấu Thí luyện Mộc Nhân Cảnh lần này, ta sẽ giành ngôi vị thứ nhất.
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, để lại cho một người một bóng hình.
Nhìn Trương Hạo Nhiên rời đi, mọi người vừa bội phục vừa ghen tị, cùng là người, tại sao đối phương có thể tu luyện đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười ở năm mười ba tuổi, Lăng Vân Công đạt đến cảnh giới cao nhất tầng thứ năm.
Thiên tài và người thường khác nhau lớn thế sao!
Diệp Trần lắc lắc đầu, quay người đi về phía cáo bài.
Chữ trên giấy to như nắm đấm, nét nào nét ấy sắc như dao khắc chứng tỏ phải do một vị trưởng lão thư pháp cực tốt viết.
Nhìn kĩ, trên tờ giấy trắng ngoài một số hạng mục đáng lưu ý, còn viết rõ phần thưởng thí luyện Mộc Nhân Cảnh thành công, là một viên tăng khí đan chỉ có ở Lưu Vân Tông, có thể tiết kiệm một tháng khổ công, nếu như vừa đúng lúc vượt ải, tỷ suất thành công sẽ gia tăng không ít. Đương nhiên, tiền đề là vượt qua ải Luyện Khí Cảnh, chứ không phải từ Luyện Khí Cảnh đột phá đến Ngưng Chân Cảnh.
- Trước mắt, thứ mình cần nhất chính là thời gian, tăng khí đan này có thể tiết kiệm một tháng khổ công, rất có tác dụng với mình.
Diệp Trần mỉm cười, tiếp tục nhìn xuống.
- Thập cường Thí luyện Mộc Nhân Cảnh có thể tự do lựa chọn một bộ võ kĩ nhân cấp trung giai, lục cường được thưởng ba miếng thanh phong ngọc lộ hoàn, tam cường có thể tự do lựa chọn một công pháp bộ nhân cấp cao giai, người đứng đầu đặc biệt được thưởng một miếng tăng nguyên đan.
Diệp Trần nheo nheo mắt, võ kĩ nhân cấp cao giai hắn không quan tâm, nhưng thanh phong ngọc lộ hoàn là luyện khí linh đan diệu dược, có người đã từng miêu tả, dùng thanh phong ngọc lộ hoàn trong vòng mười ngày, võ giả sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tạp niệm không còn, tốc độ tu luyện một ngày một ngàn dặm, lĩnh ngộ võ kĩ cũng dễ hơn nhiều, rất nhiều đệ tử nội môn đều khát khao giành được nó, vì giá trị vượt quá một vạn lạng bạc trắng nên chỉ mơ chứ không dám cầu, nhược điểm duy nhất là không thể thường xuyên sử dụng, nghe nói hiệu quả lần sau kém hơn lần trước, đến cuối cùng hầu như không còn hiệu quả.
Về phần công pháp nhân cấp cao giai càng là trọng yếu nhất, có nó, Diệp Trần có thể dự cảm được tốc độ tu luyện của mình gia tăng với biên độ rộng, tổng lượng nội khí và chất lượng nội khí cũng chạm đến cao độ mới, nói cách khác, chỉ cần có một bộ công pháp nhân cấp cao giai, thực lực tổng hợp của Diệp Trần muốn tăng lên gấp đôi không phải là vấn đề lớn.
Dừng ánh mắt chỗ phần thưởng dành cho người đứng đầu, Diệp Trần cười khổ.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
29 chương
1112 chương
43 chương
108 chương
502 chương
30 chương
139 chương