“Hattori, cậu không cảm thấy lạ sao?”
“Cái gì?”
“Sân khấu vô duyên vô cớ lại phát nổ, mà thính phòng cũng bị sập luôn”
“Đúng vậy, nếu là hung thủ, hắn ta chỉ cần cho sân khấu nổ là đã đủ náo loạn rồi, như vậy hắn có thể nhân đám đông mà chạy trốn, sao lại còn phải làm cho sàn phòng sập? Lỡ như cả hắn cũng không chạy thoát thì sao?”
“Cho nên, tớ nghĩ, trong phòng chắc có manh mối gì rất quan trọng, manh mối có thể chỉ ra ai là hung thủ, nên hung thủ mới phải liều mạng thủ tiêu nó”
Conan xoa cằm, lần theo vết nứt của sàn bước tới chỗ sân khấu. Chỗ này nồng nặc mùi lưu huỳnh, đây là…là là bom plastic? “Hung thủ đã chôn bom này xuống dưới sân khấu, Hattori, cậu hỏi giúp tớ một chút, lần này người chủ sự việc họp fan Sherlock Holmes là ai?”
“Được rồi, để tớ đi hỏi” Hung thủ nếu đã có thể chôn bom xuống trước đó, vậy chắc chắn có liên quan tới chủ sự buổi họp fan lần này, nói cách khác, hắn làm sao biết sân khấu lần này sẽ được dựng ở chỗ nào?
Hiện tại phạm vi tình nghi đã rút nhỏ, thế nhưng vẫn như cũ không có bằng chứng nào thuyết phục nhất chỉ rõ ai là hung thủ
“Nhóc con, nhóc tên là Edogawa Conan đúng không” Đang khi Conan chìm vào suy nghĩ, một cô y tá từ đâu vội vã chạy đến
“Đúng ạ, có chuyện gì sao chị?”
“Người kia…cái anh đang hôn mê kia..anh ta” Cô y tá nhíu mày, điệu bộ ấp úng khiến Conan trong lòng như lửa đốt, Kaito, Kaito…..
“Kaito? Anh ta xảy ra chuyện gì, chị nói mau lên đi” Conan giật tay áo cô y ta hối thúc. Kaito nhất định không có việc gì đâu, anh ta nhất định bình yên qua được mà
“Anh ta tỉnh rồi”
“Gì?”
“Anh ta tỉnh rồi, muốn gặp em.”
“Anh ta tỉnh rồi thì mặt chị nghiêm trọng thế làm gì” Hại tôi suýt lọt mất quả tim rồi
“Thì chị thấy hơi kì lạ thôi…sao con trai tỉnh lại không muốn gặp ba mẹ không muốn gặp người yêu mà tự nhiên đi hỏi một thằng nhóc làm gì? Cơ mà anh í đẹp trai thật, í hí hí hí” Cô y tá bụm mặt cười, nhớ lại lúc anh ta vừa chớp mắt tỉnh lại, dáng vẻ thanh nhã đã làm cô điêu đứng hết mấy giờ
Thì tôi là người yêu hắn nè, thật muốn hét ngay lên như vậy, nhưng mà thôi, không muốn tính toán với con gái
“Kudo, cậu tính đi thăm hắn sao?”
“Ừ, Hattori, cùng đi không?”
“Không, tớ…à không, tớ đi với cậu.” Vốn định ở lại hiện trường để thăm dò thêm tí, nhưng để cho Kudo và tên kia một mình ở với nhau á, chi bằng cậu dứt khoát đi theo, tên kia dám táy máy gì sẽ một kiếm đánh bay hắn luôn.
“Hattori, sao ánh mắt cậu đáng sợ vậy?”
“Thế à, chắc cậu nhìn nhầm đó, haha”
“……” Sao gần đây mọi người hay trở nên kì quặc vậy, Conan xoa đầu, mà thôi bỏ đi, không quan tâm thì tốt hơn
“Kaito…” Conan vừa mở cửa phòng bệnh, một bóng người đã nhanh chóng vọt ra, đem…Hattori ôm vào lòng
“Shinichi, tôi rất nhớ cậu”
“Kaito, cậu….”
“Này, Kuroba kun, có khi nào ôm nhầm người rồi không?” Không thương tiếc đẩy Kaito ra, Hattori hằn học chùi chùi cánh tay. Ngoại trừ Conan ra, nam nhân nào ôm cậu cậu đều cảm thấy nó tởm tởm
“Shinichi, sao cậu lại không nhận ra tôi chứ? Mà sao hôm nay cậu đen thui vậy”
“Tớ là Hattori Heiji, không phải Kudo Shinichi”
“Nhưng mà…Shinichi ở đâu?”
“Cậu bị điên à, Kudo không phải….”
“Hattori.” Conan hét lớn một tiếng, ngăn Hattori nói thêm
“Ku…Conan” Nhận thấy ánh mắt cảnh báo của Conan, Hattori lập tức sửa lại xưng hô
“Anh Kaito, anh nói gì vậy, Shinichi gì chứ?”
“Em không biết Shinichi sao?” Kaito đột nhiên cười gượng gượng, “Cậu ấy là người yêu của anh, nhưng không biết bây giờ ở đâu rồi”
“Em đương nhiên là biết anh Shinichi rồi, nhưng mà anh ấy vừa nhận một vụ án, nên bây giờ đang bận rồi ạ” Conan ngẩng đầu, nói thẳng, trong mắt nhìn Kaito lạnh lùng
“Sao cậu ấy lại bỏ anh ở đây một mình được chứ” Kaito làm bộ dạng bất mãn khó chịu, liên tục trách cứ “Shinichi”
“Anh ấy nói sẽ đến thăm anh sau, nói anh trước tiên dưỡng bệnh cho tốt đi” Conan đẩy gọng kính lên, thật ra, cậu cũng không có thói quen đẩy gọng kính. Chỉ là vào lúc này…cậu nhất định phải làm như vậy, để che đi đau đớn trong đôi mắt
“Vậy em với anh Hattori đi trước, mình còn vụ án chưa phá mà nhỉ? Anh Hattori, anh phải thay anh Shinichi dạy em phá án đó”
“Được” Mặc dù chả hiểu gì lắm, nhưng dựa vào sự ăn ý trước giờ với Kudo, Hattori có thể thong thả mà diễn một đoạn kịch vô cùng thành công
Hattori khom người ôm Conan lên, “Đi theo anh, anh sẽ dạy cho, anh còn thông minh hơn anh Shinichi của em đó”
Cái gì a, lần trước quyết đấu, rõ ràng là cậu thua a, Conan dùng ánh mắt phản đối
Tớ không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy….
“Đã vậy, tớ nghỉ ngơi nhé, hai người đi trước đi”
“Ừ”
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên cuối hành lang, Hattori đuổi kịp Conan, “Kudo, cậu ta làm sao vậy?”
“……..”
“Không lẽ đầu hắn bị thương nặng, cho nên”
“Hattori, cậu không phát hiện sao?”
“Cái gì?”
“Người kia?” Conan cắn chặt môi, “Không phải là Kaito”
“Là sao?” Không phải Kaito, vậy thì là ai? Hattori vuốt đầu, “Kudo, cậu chắc không đó?”
“Chắc, người kia không phải, nếu như là Kaito, cậu ta sẽ không nhận nhầm đâu”
“Nhưng mà, cũng có thể cậu ta bị mất trí nhớ”
“Đột nhiên mất trí nhớ, đã quên tớ thì còn lý giải được, nhưng lại nhầm cậu thành tớ, thấy lạ không?” Conan nhìn Hattori, “Hơn nữa, hắn ta căn bản là đang dụ cậu nói ra”
“Dụ tớ nói?? A, đúng rồi, hắn ta dụ tớ nói ra Kudo Shinichi đang ở đâu. Nói vậy….”
“Không sai, tớ hoài nghi, hắn có khả năng là sát thủ của tổ chức áo đen, vâng lệnh đi thủ tiêu Kudo Shinichi” Conan trầm giọng nói, cậu nhớ rõ, trên tay người kia có một vết chai, cho dù rất nhạt, nhưng Conan từng đụng qua tay Kaito, anh ta không có bất cứ vết chai nào ở tay cả, hơn nữa, người kia cho dù là ở phương diện nào, cũng bảo đảm không thể là Kaito được.
“Hattori, chúng ta phải nhanh lên, Kaito bây giờ có thể đang bị bọn chúng bắt, cậu ta lại đang hôn mê, tớ lo là…”
“Cậu yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may đâu, tin tưởng tớ.” Hattori vươn tay, vững vàng vỗ lên vai Conan “Tớ sẽ tận lực giúp cậu hết mức có thể”
“Conan kun, mặt-đen-thui-kun, hai người cảm tình thật là tốt” Hakuba ở phía bên kia hành lang bước ra, “Những người đó đều đã tới rồi, bây giờ đang chờ hai người điều tra đấy”
“Kỳ vậy, Hakuba, sao cậu không đi hỏi bọn họ, chờ tới tụi tui làm gì?” Vẫn nhớ Hakuba hắn là một tên thám tử tự phụ cao ngạo, không lẽ lấy lời lại còn đợi tới hai “thám tử nghiệp dư” bọn hắn sao?
“Hakuba, xin lỗi anh, anh Hattori vốn nóng nảy mà, anh đừng để ý”, đối với cách nói thẳng thắn của Hattori, Conan có vài phần đau đầu, Hattori luôn có lời thẳng thắn, nên thường hay đắc tội với người, mà Kaito thì lại hay màu mè quanh co, cho nên được lòng người ta, thường có nhiều người ái mộ. Nếu hai người này mà bổ sung cho nhay thì tốt biết mấy.
“Không sao, đây cũng là ưu điểm của mặt-đen-kun mà. Mà anh muốn đi thăm Kuroba một chút, dù sao cũng học cùng lớp nhau” Hakuba cười cười, kỳ thực mặt đen kia nói không sai, anh sớm đã tra hỏi lấy thông tin đám nghi phạm hết rồi, bây giờ chỉ là muốn coi bọn họ làm việc sao thôi
“Hờ…thế à?”
“Đi thôi,Ku…Conan”
“Vâng, anh Hattori, gặp sau nhé anh Hakuba”
“Bye bye”
——— —————
“Ba người các người là chủ sự của buổi họp này đúng không?” Conan nhìn chăm chú ba người trước mặt, Kaji, Sheiyu, Shamako
“Không phải ba người, là bốn người lận, Shogoku đã chết cũng là chủ sự, bốn người chúng tôi đều quen nhau trên internet” Kaji sắc mặt không tốt, giọng nói cũng run run
“Biết nhau qua Internet?”
“Đúng, bốn người chúng tôi đều thích Sherlock Holmes, nên cùng tham gia một diễn đàn fan Sherlock Holmes, sau đó chúng tôi bàn nhau tổ chức họp fan ở đây, mục đích là giúp mọi người biết nhiều hơn về Holmes, cũng học hỏi thêm được nhiều điều khác về mọi người, ai ngờ …lại xảy ra chuyện thế này” Shamako ôm mặt, có vẻ chuyện này cũng kinh động tới cô ta không ít
“Vậy trước buổi họp này, các người không biết mặt nhau?”
“Nè, đủ rồi, mấy người có gì thì hỏi thẳng đi, hai cô gái này sắp không chịu nổi nữa rồi” Sheiyu có chút nóng nảy, “Thật là, vừa nãy không phải cái tên tự ưng là Sherlock Holmes kia đã hỏi y như vậy rồi sao? Giờ lại tới hai đứa này nữa, thám tử thời nay sao mà tự đại thế??”
Quả nhiên, tên kia đã hỏi quarồi….
“Tên kia hỏi rồi mà còn làm bộ gạt người, tiểu nhân đê tiện dễ sợ” Hattori quay qua nói xấu với Conan
“Ừ” nhưng mà cái đó không quan trọng, Conan nhìn phía sau Hattori, “Anh Hattori, cái tên tiểu nhân đê tiện kia đang đứng sau anh” Oa, nụ cười méo mó ghê
“Mặt-đen-kun, không ngờ cậu nghĩ tôi như vậy, người ta tổn thương quá nha” Hakuba Saguru khoa trương làm bộ đưa tay đỡ trán, giống như đau lòng lắm
“Tớ không phải nói cậu, Hakuba, đừng hiểu lầm a” Nói xấu bị người ta nghe được cảm giác thật không tốt
“Không phải nói tôi? Thì là nói ai?” Hakuba chen vào giữa Conan và Hattori
“Ku…Conan, đừng để ý tới hắn, chúng ta tiếp tục phá án đi, đây là lúc phát huy sức mạnh của thám tử lừng danh Đông Tây…Conan?”
“Suỵt, khẽ thôi” Conan đưa ngón trỏ ra hiệu, “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì?” Thấy Conan nét mặt nghiêm túc, Hattori cũng thu hồi thái độ cà rỡn lại, vểnh tai nghe
Cạch cạch cạch “Có tiếng động của mô tơ, không, chính xác mà nói là tiếng bánh răn cuộn.”
“Anh Hakuba, tai anh tốt thật đó”
“Đương nhiên rồi, anh ngữ của anh tốt như vậy….” Hakuba lại bắt đầu tự kỷ
“Có gì đáng vênh mặt, Conan, tớ giỏi nhất cũng là tiếng anh chứ bộ” Hattori xen mồm nói, sao mà cậu lúc nào cũng đụng trúng cái tên ưa ự kỷ này vậy
“Mấy người rốt cuộc có muốn hỏi nữa hay không?” Sheiyu bực mình từ nãy giờ, bắt đầu cau có lên
“Nhưng mà….” Kaji hình như đang muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn lựa chọn im lặng.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
22 chương
49 chương
11 chương
10 chương
23 chương