Gió từng đợt lướt qua mặt hồ, làm sóng nước từng đợt lăn tăn. Nhìn đáy hồ trong suốt mát rượi, Conan bỗng nảy sinh một hứng thú muốn nhảy xuống đó bơi, sẵn tiện thăm thú một phen cho đã cơn nực nội…
“Tiểu trinh thám, em muốn xuống bơi à?” Thấy Conan nhìn mặt hồ đến ngây ngẩn, Kaito trong đầu lập tức hiểu ý, liền hỏi một câu như mời, người này… quả nhiên có lúc vẫn giống như con nít vậy
“Anh muốn xuống bơi theo tôi à?” Conan nhe răng cười với Kaito, thành thật mà nói, cậu thật sự rất muốn nhảy ùm xuống dưới, thế nhưng, ánh mắt Conan chợt quét về phái hai cô gái kia, dù là tình địch, nhưng cũng không thể trước mặt con gái con đứa người ta mà lột quần áo nhảy xuống bơi được …
“Tiểu trinh thám em ngại vì không mang áo tắm à?”
“Ừa… mặc luôn đồ mà nhảy xuống thì khó chịu lắm, mà cởi phăng ra thì không được …”
“Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi là ảo thuật gia mà, trả thù lao thôi, tôi sẽ cho em như nguyện vọng… ”
“Xì, ảo thuật gia chứ có phải phù thuỷ đâu, anh mỗi lần diễn trò đều bị tôi phá giải đấy thôi” Giống như cái lần đi bộ trên không trung ấy, rồi sau đó còn đột ngột biến mất, mà rốt cuộc cũng có che nổi mắt cậu đâu, “Tôi chỉ công nhận anh là một cao thủ hoá trang thôi”
A, tiểu trinh thám này… coi thường ta đấy à, khoé miệng Kaito giật giật, muốn nghe một lời khen của tiểu trinh thám thật đúng là không dễ dàng, bất quá nếu như tiểu trinh thám cứ mặc áo sơmi mà bơi…
Nước trong hồ thấm đẫm mái tóc đen của cậu, giọt nước dọc theo khuôn mặt thanh tú dần trượt xuống, còn có tấm áo trắng bị ẩm nước, làm thân thể tiểu trinh thám như ẩn như hiện… Oa …
Không được, tuyệt đối không được, nếu mê người như vậy mà lại xuất hiện trước mặt cả đám người kia, thì chẳng phải phí hoài quá hay sao? Muốn xem, cũng chờ về nhà mà xem, tiểu trinh thám chỉ có thể bị một mình anh nhìn thấy…
“Kuroba kun, cậu nhìn gì tôi, không lẽ đột nhiên cảm thấy thinh thích tôi rồi?” Cảm nhận được ánh mắt Kaito đang dán lên người mình (thật ra là trừng), Hakuba không khỏi giễu cợt cười hỏi
“Anh Hakuba, cái này không phải xài như vậy đâu … ”
“Conan, anh ở nước ngoài lâu quá rồi, nên đối với mấy cái đồ truyền thống này không hiểu cho lắm, em bao giờ có thời gian thì chỉ anh thêm nhé”
“Dạ được không vấn đề gì ạ…”
“Cậu sao không kêu Akako chỉ cậu đi, cô ấy thông minh lắm đấy, hay Aoko cũng được mà, hết chuyện lại đi thỉnh giáo con nít…” Cắt đứt lời hứa của Conan, hứa hẹn cái gì, Kaito anh không thể để tiểu trinh thám ở bên cạnh con sói kia được…
“Kaito, tớ muốn đi bơi, cậu nghĩ giúp tớ biện pháp đi” Aoko đột nhiên lên tiếng, hồ nước đẹp như vậy, không bơi thì uổng quá
“Tớ??”
“Thì dùng cách giống như lần trước đó, cậu không phải từng biến tớ thành một cô công chúa rất lộng lẫy sao? Lần này có diễn lại được không, ảo thuật gia tài ba???”
“Còn cần phải nói sao, các cậu chờ tớ một chút.” Kaito móc trong ống tay áo ra một tấm vải to, dài bằng cái mền, xoay trái giũ phải một lát hồi, “Các người xem kỹ, bên trong vốn là không có gì.” Kaito cuộn tấm “mền” lại thành một đoàn dài, rồi đưa tay lên không trung làm động tác như nắm lấy cái gì đó trên trời, giả bộ bỏ vào trong tấm vải. Sau đó giũ tấm vải ra, bên trong đột nhiên xuất hiện ba bộ áo tắm…
“Oa, Kaito, cậu lợi hại thật.” Aoko tán thưởng reo lên, cô vẫn biết, không có chuyện gì mà Kaito không làm được hết.
“Quá khen quá khen, đối với giới ảo thuật gia, đây chỉ là việc quá sức cỏn con, điều phức tạp hơn cũng có thể làm được”
“Đúng vậy, Kuroba, lần này, đến tôi cũng nhìn cậu với con mắt khác xưa rồi đó” Hakuba cũng khích lệ nói, “Chỉ là vì sao lại chỉ có ba bộ, không có phần tớ?”
“Cậu mặc quần soóc là được rồi.”
“Vô tình quá T_T”
“Tiểu trinh thám, tôi lợi hại không?”
“…….” Conan không trả lời anh, chỉ liếc thoáng qua anh một cái rồi cầm lấy bộ áo tắm đi đến bên hồ
Thì ra tiểu trinh thám đã nhìn ra thủ thuật rồi, ha hả, nhưng mà nhìn anh bằng nửa con mắt kiểu đó thật khiến người ta thương tâm nha….
“Kaito”
“Dạ có”
“Chuyện này đến tối sẽ bù đắp cho anh” Nói xong, Conan vọt luôn vô rừng cây bắt đầu thay đồ tắm, chỉ có vành tai hồng hồng là lộ ra một chút rồi cũng mất hút sau tán cây, làm Kaito trong nháy mắt mừng rơn sung sướng. Tiểu trinh thám của anh thật là đáng yêu quá >///<
Chỉ chốc lát sau, bên hồ truyền đến trận trận tiếng cười đùa, không ai chú ý tới, trong hồ có một cái bóng đang rất nhanh tiến tới gần bọn họ….
“Á!!!!” Một tiếng hét thảm (lại) vang lên, Conan chấn động cả người, nhanh chóng bơi tới chỗ có tiếng thét
Là chỗ ngay cạnh cậu….
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
“Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như có vật gì vậy cắn tớ.” Aoko hoảng loạn giũ giũ cánh tay, hai dấu răng thình lình xuất hiện trên cánh tay trắng nõn của cô gái
“Đây, đây là??????” Thấy vết cắn trên tay, Conan kinh hãi, “Rắn biển??”
“Rắn biển?? Sao lại có rắn biển ở đây??”
“Rắn biển” Kaito cũng có chút hoảng hốt, “Aoko, cậu thấy thế nào rồi?”
“Tớ không sao, cánh tay cũng không có sưng phù, chắc không phải rắn biển đâu, chỉ là rắn nước bình thường thôi”
“Kaito, anh cột chặt cánh tay Aoko lại, ngăn cản độc tố lan tràn…. Nếu thực sự là rắn biển, người bị rắn biển cắn, thông thường không có cảm giác gì kịch liệt, có đôi khi, còn không cảm thấy đau đớn, đến dấu hiệu sưng phù sưng tấy cũng không có, nhưng đây đều là hiện tượng làm tê liệt thần kinh con người, bệnh trạng vẫn sẽ tiếp diễn và dần sẽ chuyển biến xấu hơn”
Nếu không cẩn thận một chút thôi, sẽ nguy hiểm tính mạng
“Nói quá rồi!!” Aoko có cảm giác thật buồn cười, thế nhưng dần dần cũng thấy có chút không thích hợp, “Kaito, đầu tớ có chút choáng váng…” Không lâu sau đó, Aoko đã xụi cả người chìm xuống nước…
“Nakamori” Cũng may Aoko khá gần Akako, nên cô liền ngụp xuống nước vớt Aoko lên lập tức đưa vào bờ
“Tiểu trinh thám, thế nào rồi?” Nhìn Conan diện sắc trầm trọng, tâm Kaito cũng dần dần trầm xuống, Aoko, sẽ không có việc gì đâu…
Conan không trả lời Kaito, cậu lấy tấm vải buộc tóc của Akako buộc chặt phía vêt thương đi tới tim, ngăn độc tố lan tới. Sau đó cúi đầu gần miệng hết thương hút độc ra ngoài…
Một ngụm, hai ngụm, ba ngụm, cho đến khi phun ra được máu đỏ tươi rồi, cậu mới súc miệng bằng nước đá mà Kaito đã chuẩn bị từ trước…
“Tiểu trinh thám, ở đây chỉ có thể dùng nước đá tạm sơ cứu thôi, lúc tới bệnh viện em cũng phải để bác sĩ khám chính em một chút, tôi có việc muốn nhờ em…”
“Tôi biết, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy chu đáo” Conan gật đầu với anh, lập tức gọi Hakuba, “Anh Hakuba, anh ôm em về ngôi nhà kia được không, em phải gọi cấp cứu nhưng chân em hơi mỏi rồi”
“Được, đương nhiên không có vấn đề.” Hakuba ôm lấy Conan, con mắt đảo qua Kaito, ý chỉ.”Kuroba kun, Nakamori san phải nhờ vào cậu rồi”
“Tôi sẽ không để cô ấy xảy ra việc gì đâu” nhìn bóng dáng Hakuba và tiểu trinh thám dần dần biến mất, Kaito ôm lấy Aoko, thoáng chốc lướt qua phía chân trời trên đôi cánh bạc, một thân bạch y trong ánh nắng càng thêm chói mắt, giống như một ngôi sao lẩn trong vầng sáng gắt, rồi biến mất trong tận cùng trời đất…
“Tôi cho tới bây giờ cũng không tưởng tượng được, Conan kun và Kaitou KID cùng nhau vi mưu??” Dắt COnan rời đi, là muốn Kaito dùng cách nhanh nhất – lướt đi trên đôi cánh bạc để đưa Aoko tới bệnh viện, đương nhiên, nếu Kaito thật sự là Kaitou KID
“Tôi là thám tử, làm thám tử nguyện vọng lớn nhất là bắt cho được hung thủ, quái đạo có lợi hại cỡ nào, thì cũng chỉ là một trộm vặtmà thôi, tôi đích xác rất muốn đem tên Kaitou tác oai tác quái kia vào nhà giam, nhưng trước tiên là hắn phải phạm tội đã….”
“……”
Móc ra điện thoại di động bỏ túi, Conan nhấn số của Agasa, bác tiến sĩ, bác nhanh đến đây với, cháu thấy rất khó chịu….
Trong phòng giải phẫu, bác sĩ mỗi người đầu đầy nghi hoặc, nguyên nhân là vì bệnh nhân “từ trên trời bay xuống” theo đúng nghĩa đen này. Chả biết từ đâu lại một người tay ôm bệnh nhân bay thẳng đến bệnh viện, doạ y bác sĩ đều hết hồn, bất quá nguyên tắc của bác sĩ chính là cứu người, mặc kệ là người tốt, người xấu, chỉ cần là sinh mạng, họ đều phải dốc sức, đương nhiên, nếu là thú vật mời tìm bác sĩ thú y…
Ngay khi bác sĩ khám chữa có vẻ xong xuôi, một cậu con trai trông rất soái khí đứng ngay cạnh cửa lập tức hỏi thăm
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Cô gái bị rắn cắn đó….?”
“Cô ấy không sao rồi, may mà cấp cứu kịp thời, là cậu giúp đưa cô ấy tới kịp à? Nhưng ai đi cùng cậu mà nhanh vậy?”
“Có thể là người nào hảo tâm đấy ạ. Cháu vào thăm được không?”
“Được, bất quá bệnh nhân còn chưa tỉnh, nhìn một chút thì được, đừng lộn xộn lâu quá.”
“Vâng”
Đầu năm nay thực sự là rất nhiều chuyện quái đản, một bện nhân từ đâu đưa tới, còn có thân nhân cũng rất bí ẩn, cậu kia không phải người đưa đi cấp cứu mà lại biết rất rõ tình hình cô ấy…. Mấy ông bác sĩ chăm xong ca này cũng muốn phát bệnh theo
“May là, cậu không sao, ” nhìn Aoko đang ngủ say, Kaito rốt cục thở dài một hơi, nếu như Aoko có mệnh hệ gì, anh sẽ hối hận cả đời. Hồ nước là do anh đề nghị tới, việc xuống tắm cũng là do anh…
“Aoko, cậu dù sao cũng là thanh mai trúc mã của tớ, nghìn vạn lần không nên gặp chuyện không may….”
“Vì sao ở đây lại có rắn biển??” Ở đây rõ ràng chỉ là hồ nước thôi mà, sao lại có….
“Hakuba, anh nhìn ra ngoài xem” Conan chỉ vào phía bên ngoài cửa sổ, lúc này bọn họ đang ngồi ở trong xe bác Agasa, nhìn ra phía bao quát của khu vực ban nãy
“Là biển??” Một vùng biển rộng lớn sóng rào rạt xuất hiện trước mắt Hakuba, “Thì ra hồ nước kia tương liên với biển này, nói như vậy, như vậy lúc đó là lúc thủy triều lên cao, con rắn biển là theo dòng nước nên lưu lạc vào trong hồ…”
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
22 chương
49 chương
11 chương
10 chương
23 chương